Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 923 chữ

Cách đó không xa, Tề Nguyễn vác một chiếc nồi đen, dẫn theo Mẹ Tề với đủ loại bao lớn, bao nhỏ đang đi tới chỗ bọn họ.

“Sao anh lại ở đây?” Giọng nói của Tề Nguyễn lẫn thêm chút sự bất ngờ, xem xét Tư Nam một lượt từ trên xuống dưới rồi mới nói: “Xem ra Ngôn Mộ nói không sai, chân của anh đúng là có thể tự khỏi…”

Tề Nguyễn thực sự cảm thấy rất kinh ngạc.

Dù gì cô ấy cũng cảm thấy Tư Nam rất phù hợp với tiêu chuẩn của các vai chính, nếu có thể bảo vệ bản thân an toàn mà xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với vai chính thì đương nhiên là tốt nhất.

Chỉ là ngày hôm qua có xích mích đôi chút…

Nhưng bọn cô đã cứu anh ta mà? Ưu và nhược điểm hòa nhau!

Chỉ là sự chú ý của Tư Nam lại nằm ở điểm khác: “Cô gọi cô ấy là Ngôn Mộ?”

“Đúng vậy, Ngôn trong đào lí bất ngôn, hạ từ thành hành; Mộ trong Nam Mộ Dung, Bắc Kiều Phong.”

Tề Nguyễn lặp lại nguyên lời tự giới thiệu rập khuôn của Ngôn Mộ, sau đó tự nhiên mà hào phóng nói: “Tôi tên là Tề Nguyễn, rất vui được gặp anh, đúng rồi, anh là… Cái gì đó Mẫn nhỉ?”

Tư Nam: “....”

Hai cô gái nào đều có độc à?

Lần đầu tiên gương mặt của anh hiện lên vẻ u oán, lúc lâu sau mới có thể khó khăn đáp: “.... Tôi họ Tư!”

“Ồ, Tư Mẫn…”

Tề Nguyễn bừng tỉnh, sau đó nhanh chóng kéo đề tài về quỹ đạo: “Đúng rồi, Tư Mẫn anh có thấy Ngôn Mộ đâu không? Em ấy đã tới đây rồi, chỉ đến trước chúng tôi gần nửa tiếng thôi.”

Tư Nam: “...”

Tư Mẫn cái quái gì chứ!

Trần Lâm im lặng đứng cạnh chứng kiến toàn bộ câu chuyên đã cười đến mức đập bùm bụp xuống đất, phát ra nụ cười kì lạ hệt như mấy con ngỗng. Ngay cả da mặt của Tào An cũng đang giần giật đầy vẻ dữ tợn, cảm thấy không thể nhịn cười thêm được nữa, nên đành quay mặt đi chỗ khác……

Tư Nam: “.....”

Tề Nguyễn và Mẹ Tề dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn mấy người bỗng bị động kinh ấy.

Mấy người đó chắc là có bệnh rồi!

Tư Nam thở dài một hơi, cuối cùng đành từ bỏ ý định muốn sửa cách Tề Nguyễn xưng hô với mình, đưa tay chỉ về phía Ngôn Mộ đã rời đi, giọng nói toát lên vẻ sống không còn gì luyến tiếc: “Bên đó……”

Nói xong, anh ta dừng lại một lát rồi mới tiếp tục: “Bên đó là khu biệt thự vườn hoa Kim Đỉnh, không phải khu dân cư đâu, cũng khá dễ tìm đấy.”

Tề Nguyễn khẽ tặc lưỡi.

Khi Ngôn Mộ kể vì để cô học đại học, mà gia đình đã cố ý chuẩn bị xe và nhà ở Hải Thành cho cô từ trước cũng đã đủ khiến cô ấy kinh ngạc rồi. Không ngờ mức độ giàu có của Ngôn Mộ còn vượt xa tưởng tượng của cô ấy nữa!

Quả nhiên, sự nghèo nàn là thứ duy nhất hạn chế sức tưởng tượng của chúng ta……

Tề Nguyễn có hơi xấu hổ, nên không nán lại quá lâu, nhanh chóng đi về phía Tư Nam đã chỉ với mẹ Tề, rồi quay đầu lại vẫy tay với Tư Nam, cười nói: “Cảm ơn anh, Tư Mẫn, có duyên sẽ gặp lại!”

Trái tim của Tư Nam đầy mệt mỏi, chán ghét vẫy tay với Tề Nguyễn, giữ khư khư vẻ không một nói thêm lời nào với cô.

Có duyên sẽ gặp lại nữa chứ?

Hai cô gái này, anh tình nguyện đừng bao giờ gặp nữa!

Đến khi hình ảnh của Tề Nguyễn cũng biến mất khỏi tầm mặt của bọn họ như Ngôn Mộ, Trần Lâm mới chịu bò dậy khỏi mặt đất. Ôm bụng nhìn bóng dáng đang xa của Tề Nguyễn một lát, sau đó nhanh chóng quay đầu quan sát tỉ mỉ biểu cảm của Tư Nam, thái độ rất đáng khinh.

Tư Nam tức giận nhìn anh ta: “Muốn nói gì thì nói đi!”

“Được rồi!” Trần Lâm phọt ra một câu, sau đó gương mặt lập tức lộ ra biểu cảm đầy ẩn ý: “Anh nói xem, Chỉ Nhược đến gặp Vô Kỵ thì thôi đi, đây lại còn dẫn theo một vị nữ tu?”

Tư Nam: “...”

Tào An: “...”

Mẹ nó! Anh câm miệng cho tôi!

Cùng lúc đó……

“Răng rắc!”

Một âm thanh nhỏ vang lên. Ở một bên khác, Ngôn Mộ đã mở được khóa điện tử ra, bước vào cửa lớn của căn nhà mà bản thân chưa ở được mười ngày.

Nhìn không gian quen thuộc, Ngôn Mộ đã thả lỏng hoàn toàn, cũng thấy bản thân như đã trải qua cả một thế hệ.

Rõ ràng cô cũng chỉ mới ở đây được vài ngày, rõ ràng cô chỉ mới rời khỏi vào hôm qua mà thôi…

Cô thở phào nhẹ nhõm, không rảnh rổi nhớ lại chuyện cũ, cũng không nghỉ ngơi trên sô pha ở phòng khách một phút nào, thậm chí còn chẳng tháo chiếc nồi màu đen trên lưng mình xuống, cứ thế vén tay áo lên bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi.

Bạn đang đọc Nhật Ký Sinh Tồn Của Đồ Tham Ăn Ở Tận Thế của Cửu Vĩ Bà Bà

Truyện Nhật Ký Sinh Tồn Của Đồ Tham Ăn Ở Tận Thế tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nglck
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.