Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vụ Án Giết Người Liên Hoàn Đêm Mưa (Phần 1)

Phiên bản Dịch · 8590 chữ

9 giờ sáng ngày 3 tháng 7 năm 2001. Cơn mưa lớn vừa dứt.

Bên ngoài bức tường bao ở góc Đông Bắc của Đại học Giang Hoa thành phố Sở Nguyên.

Chỗ này nằm ở cuối con đường, mặc dù sáp với tường bao của trường Đại học, chiếm một diện tích rộng rãi nhưng lại vô cùng hoang vu hẻo lánh, mặt đất đầy cỏ dại, bốn bề được quây bằng tấm tôn đen cao hơn 2 mét, hiện ra vừa tĩnh mịch lại sâu thẳm, rất ít người qua lại hàng ngày. Nhưng lúc này, có một tốp giáo viên và học sinh đứng tụ tập ở bên ngoài tường tôn, nhìn vào bên trong với một thái độ căng thẳng, cố gắng để xem thật rõ.

Bên trong bức tường tôn là một khoảng không gian có kích cỡ chừng một cái sân đá bóng, nền gạch ngói vụn. Trận mưa lớn đêm qua đã khiến cho toàn bộ mặt sân ướt nhẹp. Ở vùng đất trũng còn đọng lại thứ nước thải trộn lẫn với màu đỏ thẫm của máu. Ở góc Tây Nam có một tốp cảnh sát người mặc cảnh phục, tay cầm súng đạn thật đang đứng cảnh giới, quay mặt ra phía ngoài, biểu cảm nghiêm khắc, ánh mắt sáng ngời, xếp thành hình cánh quạt.

Tôi được sư phụ Trần Quảng dẫn vào bên trong hiện trường. Khi đó tôi vừa mới tốt nghiệp khoa pháp y của Học viện Cảnh sát, được phân vào phòng kỹ thuật của Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên để làm việc. Trần Quảng rất hài lòng với thành tích học tập và lý lịch của tôi, chủ động đề xuất nhận tôi làm đệ tử. Trần Quảng gần 50 tuổi, bộ dạng cục mịch, trông rất to lớn, khỏe mạnh, trông thì giống một võ phu hùng dũng oai vệ, nhưng thầy ấy lại sống rất tình cảm, là một pháp y có tiếng ở thành phố Sở Nguyên, đã có hai mươi mấy năm trong nghề, kinh nghiệm vô cùng phong phú, lại còn là phó phòng kỹ thuật. Có thể bái thầy ấy làm sư phụ, đối với một người mới chân ướt chân ráo vào ngành như tôi mà nói, có mơ cũng không được.

Trước khi đến, Trần Quảng chỉ nói sơ qua cho tôi biết ở đây đã xảy ra một vụ án mạng, trên đường đi, một người lần đầu được tham gia giám định án mạng như tôi không thể nào giữ được cảm xúc của mình, có chút hồi hộp, lo âu và một sự kỳ vọng khó diễn tả. Đợi sau khi chen qua hàng rào cảnh giới, hiện trường vụ án mới hiện ra trước mắt, một cảm giác buồn nôn và sợ hãi dữ dội lập tức ập tới, toàn thân nổi hết da gà, đến độ lục phủ ngũ tạng đều có phản ứng, dạ dày quặn thắt, tôi đưa hai tay lên bịt miệng, chạy ra chân tường rồi nôn thốc nôn tháo một cách thê thảm.

Đó là hiện trường án mạng biến thái nhất mà tôi được tận mắt chứng kiến. Một thi thể nam khỏa thân nằm vắt ngang sân, hai mắt trợn tròn, hàm răng nhuốm máu nhô ra khỏi miệng, phần lớn lớp da trên mặt, trên người bị lột sạch, để lộ ra lớp mỡ trắng, vết thương trước ngực sâu đến mức có thể nhìn thấy xương. Bên cạnh thi thể có một chiếc đĩa nhựa thường được các tiệm ăn nhanh sử dụng, bên trên được xếp gọn gang phần thịt được lọc ra từ thi thể người đàn ông, kích thước mỗi miếng rất đồng đều, to bằng quân mạt chược, có da có thịt.

Tôi nôn miết một hồi, đến khi cái bụng trở nên rỗng tuếch, tuy rằng cảm giác buồn nôn vẫn chưa hết, nhưng chẳng còn gì để mà nôn nữa rồi. Tôi đứng dậy lau miệng, vừa ngại vừa ngượng: Tiêu rồi, lần đầu tiên được chính thức ra hiện trường lại để bẽ mặt như thế này, sau sẽ thành trò cười mất.

Tôi ngại ngùng quay trở lại, nhưng không ngờ là mọi người không hề để ý đến hành động mất mặt ấy của mình. Trần Quảng đã hoàn thành xong việc khám xét sơ bộ hiện trường, nói với tôi bằng một vẻ mặt vô cảm: “Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu khám nghiệm tử thi.”

Đối diện với thi thể nam không toàn vẹn ấy, là cơn ác mộng mà cả đời này tôi cũng không thoát ra được. Đến tận bây giờ, khi đã giám định qua hàng ngàn cái xác nhưng mỗi lần nhớ lại lần khám nghiệm đầu tiên, tôi vẫn không khỏi rùng mình. Tôi quỳ xuống đất, khoảng cách giữa mình và cặp mắt trố lồi, hàm răng phẫn nộ cùng đống thịt bị băm nát gần trong gang tấc. Suốt quá trình giám định dài lê thê ấy, tôi đã nhiều lần nảy sinh cái ý định vứt hết lại mà bỏ chạy. Khi giám định đến cánh tay của thi thể, để ý tới bàn tay phải nắm chặt, cảm thấy có gì đó không ổn, tôi liền dùng lực để gỡ ngón tay ra, một chiếc huy hiệu mới tinh xuất hiện trước mắt.

Đó là vật chứng duy nhất có thể có giá trị được tìm thấy ở hiện trường tính đến thời điểm trước mắt, tôi cẩn thận bỏ chiếc huy hiệu vào trong túi vật chứng, lúc này mới nhìn rõ đó là một chiếc huy hiệu của trường Trung học số 4 thành phố Sở Nguyên. Bỗng nhiên, một bàn tay thò ra trước mặt tôi, trên đầu vang lên một giọng nam trầm: “Đưa nó cho tôi.”

Lúc đó tôi đang trong trạng thái cảm xúc kích động, nhất thời mất đi khả năng phân biện, lần theo tiếng nói rồi ngoan ngoãn đưa vật chứng cho bàn tay kia, sau mới nhận ra có gì đó không đúng, đến đối phương là ai tôi vẫn chưa nhìn rõ mà đã giao vật chứng cho người ta rồi. Tôi định ngẩng đầu tỏ vẻ dị nghị, thì phát hiện người đó đã đi ra chỗ khác, chăm chú ngắm nghía chiếc huy hiệu đó. Cậu ta là một chàng trai tầm 20 tuổi, trông thư sinh nho nhã, mặc thường phục, không hề nổi bật giữa dòng người.

Trần Quảng để ý đến biểm cảm kỳ lạ của tôi, thấp giọng nói: “Cậu ta là Thẩm Thư, đội trưởng đội trọng án, phụ trách chính vụ án lần này, em đừng phân tâm, tiếp tục công việc đi.” Lúc này tôi mới hiểu vấn đề, thì ra cậu ta là Thẩm Thư. Thời gian đến Sở chưa lâu, nhưng tôi đã nghe không ít người nhắc đến cái tên của cậu ta, tâng bốc những câu chuyện phá án của cậu ta, ba hoa thiên địa. Đúng là nghe danh không bằng nhìn thấy mặt, một tên thư sinh nho nhã, không nổi bật như hắn thì dù có tâng bốc tới đâu, e rằng bản lĩnh cũng chỉ có hạn.

Giám định xong, tôi báo cáo kết quả cho Trần Quảng. Do đây là bài thi đầu tiên của tôi từ khi vào nghề, nên lúc báo cáo lại vô cùng cẩn thận: “Nạn nhân là nam, khoảng 50 tuổi, khỏa thân, cao 1m73, nặng khoảng 75kg. Da tay mịn màng, có thể đoán nạn nhân khi còn sống không phải một người lao động thể lực. Phần da như da gà, cơ dựng lông co lại, nang lông phình to, có chất lỏng ngấm vào da, khiến da bị phồng rộp, hóa trắng, nhăn nheo, dựa vào những đặc trưng này, có thể phán đoán nạn nhân bị hại dưới mưa, trong khoảng thời gian từ 10 giờ tối qua đến 4 giờ sáng nay.”

Trần Quảng trầm ngâm, không để lộ biểu cảm, tôi không thể biết được thầy ấy có hài lòng hay không, chỉ biết nói tiếp: “Thủ đoạn của hung thủ vô cùng tàn nhẫn, tứ chi của nạn nhân đều bị đánh gãy, cổ họng bị cứa đứt, trên mặt và trên người có rất nhiều vết thương, phần thịt bị lọc gồm 120 miếng, do vết cắt không sâu nên đều không phải vết thương chí mạng. Ngoài ra, chưa phát hiện thêm vết thương nào khác, bước đầu phán đoán, nạn nhân trước khi chết đã phải chịu sự làm nhục và hành hạ suốt 3 – 4 tiếng, dẫn đến chết vì mất quá nhiều máu.”

Trần Quảng lẩm bẩm một câu không rõ: “Nhìn chung là thế.” Rồi lại nói: “Hung thủ ra tay tàn nhẫn thế, động cơ gây án rất rõ ràng.”

Tôi nghe ra sự khảo nghiệm trong câu nói của thầy ấy, liền tiếp lời: “Về cơ bản có thể xác định đây là một sự trả thù. Nạn nhân bị tùng xẻo cho đến chết, là một trong những hình phạt cổ đại tàn nhẫn nhất.” Tôi liếc mắt nhìn sang Thẩm Thư cũng đang đứng bên cạnh chăm chú lắng nghe, liền cất cao giọng, trong ngữ khí có chút sự khiêu khích và trêu đùa: “Đánh gãy tứ chi của nạn nhân là để ngăn không cho nạn nhân chống cự, cứa đứt cổ họng của nạn nhân là để ngăn không cho nạn nhân kêu cứu, còn dùng 120 nhát dao để giết sống nạn nhân là để phù hợp với quy định về số dao trong hình phạt tùng xẻo. Hung thủ nhất định phải rất căm hận nạn nhân.”

Trần Quảng tỏ ra không hài lòng khi thấy tôi đột nhiên cất cao giọng, xua tay bảo: “Vậy đã, em cùng các cảnh sát hình sự khác tìm xung quanh hiện trường một lượt, có thể còn dấu vết mà hung thủ lưu lại.”

Hơn mười nhân viên cảnh sát, tìm kiếm gần 3 tiếng đồng hồ trong phạm vị mấy trăm mét xung quanh hiện trường, nhưng tốn công vô ích. Trận mưa lớn đêm qua đã gột rửa sạch sẽ mọi dấu vết gây án. “Gió thổi bay nửa, mưa rửa hết sạch”, trong quá trình khám xét hiện trường ngoài trời, pháp y chúng tôi sợ nhất gặp phải thời tiết mưa gió. Đây có lẽ là mưu tính của thủ phạm, ngoài tàn nhẫn, hắn còn gian xảo qua mắt được thiên hạ, hẳn là một tên sát thủ khó nhằn.

2.

Trưa ngày 3 tháng 7 năm 2001. Trời quang.

Đội hình sự Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên.

Buổi trưa không về Sở, ăn ngay tại nhà ăn của đội hình sự. Trần Quảng không nói năng gì, không nhận ra nét hỷ nộ trên gương mặt thầy ấy. Tôi thử đánh tiếng hỏi: “Sư phụ, hôm nay em thể hiện có tốt không?”

Trần Quảng “ừm” một tiếng trong lỗ mũi, hỏi ngược lại: “Em tự thấy sao?”

Tôi hết sức lo sợ, đáp: “Toàn những thứ có trong sách vở, không thể cung cấp được manh mối mang tính gợi mở và đột phá, nếu nương tay, có thể miễn cưỡng chấm đạt.”

Trần Quảng bĩu môi, khẽ cười đáp: “Em không cần phải quá khiêm tốn đâu, có thể vận dụng linh hoạt những thứ có trên sách vở, mới là một pháp y đạt chuẩn. Những manh mối mang tính gợi mở và đột phá, không phải bất kỳ lúc nào hoặc bất kỳ ai cũng có thể phát hiện ra được, cần phải hiểu biết và cả may mắn nữa. Báo cáo kết quả mà thầy gửi cho đội trọng án, không khác mấy so với của em, đối với một người mới mà nói, hôm nay em đã thể hiện rất tốt.”

Tôi thầm đắc ý, nhưng không biểu hiện ra mặt, lại đáp: “Cái cậu đội trưởng đội trọng án ấy, mới 20 tuổi thôi sao? Trông bộ dạng thì có vẻ như là con ông cháu cha.”

Trần Quảng cười khì một tiếng: “Em mới chập chững vào nghề mà đã coi thường người khác rồi ư? Thẩm Thư cậu ấy leo lên nhờ chính thực lực của mình đấy. Tốt nghiệp thạc sĩ xong công tác trong đội hình sự 3 năm, tính ra cũng phải 27 – 28 tuổi rồi đấy.”

Tôi nghĩ bụng: “Mặt non hơn nhiều so với tuổi thực, chứng tỏ tay này chưa đủ trưởng thành.” Tuy nhiên, tôi không nói mấy lời ấy ra khỏi miệng.

Trần Quảng thấy bộ dạng bán tín bán nghi của tôi, bảo: “Khi Thẩm Thư vừa đến đội hình sự, rất nhiều người đã có suy nghĩ giống em, đội cảnh sát không giống những nơi khác, chức trách của cảnh sát hình sự là trấn áp tội phạm, nhưng bản thân cảnh sát hình sự cũng rất dữ dằn, nếu không sao có thể hàng phục được những tên tội phạm hung ác? Thẩm Thư trông thư sinh, thì làm được trò trống gì? Nhưng buổi chiều ngày thứ ba từ khi đến làm, cậu ta đã ra tay, khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.”

Tôi hưng phấn hỏi: “Làm sao mà người ta lại nhìn bằng con mắt khác vậy thầy?”

Trần Quảng hưng phấn kể lại: “Sáng hôm đó, đội cảnh sát nhận được tin báo án, con trai một của chủ nhiệm khoa trường Trung học Phổ thông số 5 bị bắt cóc, đòi 100 vạn tiền chuộc. Hung thủ không phải ai khác, chính là hai học sinh của trường Trung học Phổ thông số 5, bọn chúng đã có tiền án, lần này quyết tâm ra tay để kiếm một món tiền rồi bỏ chạy. Tuy bắt cóc là đại án, nhưng đội cảnh sát lại không quá chú trọng, không tin hai thằng nhóc vắt mũi chưa sạch kia có bản lĩnh đến thế, nên chỉ cần đảm bảo bọn chúng không làm hại đến con tin là được. Ai ngờ ba lần thương lượng thì đều thất bại cả ba. Hai thằng nhóc kia dường như có Thiên lý nhãn, chỉ cần có xe cảnh sát theo sau là bọn chúng sẽ phát hiện ra. Có một lần xe cảnh sát ở cách xa hơn chút, xuýt chút nữa bị bọn chúng cuỗm hết tiền đi. Lần đó đội cảnh sát không hề để lộ sơ hở, có người đoán bọn chúng có tai mắt bên trong nội bộ, có người lại đoán bọn chúng dùng đến công nghệ cao. Thẩm Thư khi đó mới đến đội cảnh sát, vẫn chưa được phân công công tác cụ thể, rảnh rỗi nên cầm lấy tài liệu bối cảnh của hai thằng nhóc học sinh cấp 3 kia xem xét hồi lâu. Sau đó, cậu ta mặc thường phục, bước tay không ra khỏi cửa. Chưa đến hai giờ đồng hồ sau, cậu ta đã còng tay được một tên nghi phạm, áp giải hắn đến đội hình sự. Tên nghi phạm đó là vận động viên bóng rổ được tuyển chọn của nhà trường, cao 1m87, nặng gần 100kg, bị một người thấp hơn hắn cả cái đầu như Thẩm Thư xử đẹp, không dám manh động chút nào. Qua thẩm vấn, hắn đã giao nộp con tin và khai ra nơi chốn của tên còn lại, vụ án vì thế mà được phá.”

Tôi hỏi một cách khó hiểu: “Nghe lạ nhỉ, cậu ta đã bắt được tên nghi phạm ở đâu vậy thầy?”

Trần Quảng đáp: “Thẩm Thư đã phân tích bối cảnh của hai tên tiểu tử đó, nhận định bọn chúng đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, không thể nào dùng đến công nghệ cao, càng không có tai mắt bên trong để mà giúp đỡ, một bọn ngốc gây án, thì phải nghĩ theo cách của bọn ngốc. Thẩm Thư đóng vai một kẻ nhàn rỗi, đi lại xung quanh cổng chính của đội hình sự 500m, quả nhiên phát hiện ra hành tung của một tên tiểu tử đang ngồi trong tiệm trà sữa bên kia đường. Thì ra hắn vẫn luôn núp ở trong tiệm để uống trà sữa, theo dõi cổng chính của đội hình sự. Khi tên đồng bọn của hắn gọi điện cho người nhà con tin để đòi tiền chuộc, nếu thấy một tốp cảnh sát đi ra từ đội hình sự, hắn sẽ gọi điện để thông báo, tên đồng bọn lập tức sẽ hủy bỏ hành động, chỉ đơn giản vậy thôi.”

Tôi mới ngộ ra, đáp lại: “Nói thẳng ra thì làm gì ghê gớm lắm, chẳng qua cậu ta đúng lúc nghĩ ra mà thôi.”

Trần Quảng đáp: “Nói thì dễ, nhưng bao nhiêu người không nghĩ ra, chỉ có cậu ta là đúng lúc nghĩ ra. Một người trẻ mà có khả năng nhìn thấu và nắm bắt được tâm lý người khác, quả thật rất đáng nể.”

Đang nói chuyện, thì có một người bưng hộp cơm đến ngồi xuống bên cạnh Trần Quảng, mỉm cười nói: “Em ngồi cùng nhé, không biết có làm ảnh hưởng đến hai thầy trò tâm sự không ạ?” Chính là Thẩm Thư, tên này thiêng thật.

Trần Quảng giới thiệu tôi cho Thẩm Thư: “Bác sĩ pháp y mới đến của Sở thành phố, Thục Tâm.” Thẩm Thư vội đứng dậy đưa tay ra: “Sáng nay đã gặp qua, nữ hào kiệt công lực bất phàm, sau này đội trọng án sẽ phải nhờ cô giúp đỡ nhiều.” Tôi lẩm bẩm trong lòng cái tên này cũng thật dẻo mỏ, mỉm cười tán gẫu mấy câu.

Thẩm Thư nói chuyện không thoát khỏi công việc: “Mặt của nạn nhân bị tàn phá nặng nề, hiện trường lại không có vật chứng, lai lịch vẫn chưa rõ ràng. Trước mắt đội cảnh sát đã cho tổng hợp những vụ mất tích trên toàn thành phố, trong đó có một người phù hợp đến 90% đặc trưng của nạn nhân, nhưng vẫn phải đợi các cô đưa ra kết luận khoa học cuối cùng.”

Trần Quảng nhíu mày: “Đã có phương hướng nhanh vậy rồi sao?”

Thẩm Thư đáp: “Người nhà của người kia sáng ngày hôm qua đã đến đồn cảnh sát để báo mất tích, trông rất nóng vội. Người này kể ra cũng có chút tiếng tăm trong giới văn nghệ của thành phố, làm đạo diễn cho Viện kịch nói, tên là Tô Nam.” Nét mặt Trần Quảng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Là ông ta sao?” Thẩm Thư hỏi: “Thầy quen sao?” Trần Quảng lắc đầu: “Không quen, nhưng có nghe người khác nhắc tên ông ấy.”

Thẩm Thư gật đầu đáp: “Tô Nam có thói quen chạy thể dục buổi sáng, sáng hôm qua sau khi rời khỏi nhà thì không thấy quay trở lại nữa, hơn nữa buổi diễn xuất vào ban sáng cũng không thấy bóng dáng ông ta đâu, người nhà đi khắp nơi tìm nhưng không thấy, liền báo cảnh sát. Đã cho đối chiếu với ảnh của Tô Nam, rất giống với người bị hại, do nạn nhân chết thảm nên không để cho người nhà nạn nhân nhận xác.”

Trần Quảng nói với tôi: “Chiều này Sở thành phố mở cuộc họp cán bộ lớp trung, thầy phải quay về cho kịp, em ở lại hỗ trợ cho đội trưởng Thẩm nhé.”

3.

Sáng ngày 4 tháng 7 năm 2001. Trời nhiều mây.

Khám xét lại hiện trường vụ án.

Thông qua đối chiếu dấu vân tay, xác minh nạn nhân chính là Tô Nam. Qua lời kể của Vu Ngân Bảo, đặc vụ của đội trọng án hỗ trợ công tác cho chúng tôi, Tô Nam là sinh viên trường Đại học Công nông binh, tức là những con em xuất thân từ gia đình tốt trong thời kỳ Cách mạng văn hóa được đặc cách vào thẳng Đại học. Sau khi ông ta tốt nghiệp khoa Ngữ văn của trường Đại học Giang Hoa, đã được bổ nhiệm làm biên kịch cho đoàn kịch nói của thành phố Sở Nguyên, sau này lên làm đạo diễn, có rất nhiều những tác phẩm kịch nói đặc sắc. Tác phẩm “Vết thương” gần đây của ông ta, kể về thời kỳ Cách mạng văn hóa, bốn hồng vệ binh đã xông vào nhà một vị giáo sư, thiêu hủy những sách cổ sách quý mà người này lưu giữ, trong quá trình chống cự đã xảy ra xô xát, khiến cho vợ chồng giáo sư mất mạng, cậu con trai chưa được 10 tuổi của họ cũng bị đánh cho sứt đầu mẻ trán, hôn mê bất tỉnh. Theo lời kể của nhân viên công tác trong Viện kịch nói, Tô Nam đã đầu tư rất nhiều tâm huyết và tình cảm vào trong tác phẩm này, nhưng do đề tài nhạy cảm, chỉ được giới hạn diễn ở một vài nơi.

Vu Ngân Bảo hai mươi mấy tuổi, người gầy nhỏ con, nhưng rất nhanh nhẹn, mũi hếch, mắt híp, tướng tai tròn, khuôn mặt khôi hài bẩm sinh. Tôi đang hỏi về quá trình gặp nạn của Tô Nam, thì Thẩm Thư đẩy cửa bước vào, gọi: “Đi thôi, hai người cùng tôi đến hiện trường.”

Hiện trường mà Thẩm Thư nói không phải địa điểm mà Tô Nam bị tùng xẻo đến chết, mà là tuyến đường chạy bộ trước khi ông ta mất tích. Đoạn đường này từ nhà Tô Nam đến công viên Trung Sơn khoảng 1500m, Tô Nam sáng nào cũng chạy dọc theo cung đường này, mười năm qua chưa hề thay đổi. Thẩm Thư cho rằng, ông ta đã bị hung thủ bắt đi tại đây, nên gọi đoạn đường này là hiện trường thứ nhất.

Ba người chúng tôi lái xe đi dọc hai vòng quanh đường, Thẩm Thư cho xe dừng ở đoạn đường cây bóng mát gần với góc rẽ của công viên, nói: “Nếu tôi là hung thủ, nhất định sẽ chọn chỗ này để ra tay, mọi người nghĩ sao?”

Nơi đây cây xanh rợp bóng, bên phải là một bức tường gạch đỏ cao gần 2m, bên trái là vườn hoa công viên, xung quanh không có nhà cao tầng, ít người xe qua lại, quả thực là một địa điểm lý tưởng để tránh khỏi tai mắt của người khác. Đoạn đường này dài chưa đến 30m, lại là đường một chiều, mặt đường chật hẹp. Tôi liếc nhìn Vu Ngân Bảo, cậu ta vẫn đang nheo cặp mắt híp để cố suy nghĩ, rồi đáp lại: “Đây quả là một địa điểm gây án tốt. Hung thủ nhất định phải quen thuộc với quy luật sinh hoạt của Tô Nam, hoặc hắn đã lên kế hoạch gây án từ rất lâu, một kẻ tính toán tỉ mỉ như hắn, thật đáng sợ.”

Thẩm Thư đá lông mày, tỏ ra đồng tình với ý kiến của tôi, đáp: “Tô Nam tuy không còn trẻ nữa, nhưng kiên trì luyện tập trong thời gian dài, tố chất cơ thể tốt, hung thủ dù có tấn công lén từ đằng sau cũng không thể ra tay một cách dễ dàng, ra tay xong dịch chuyển nạn nhân đi chỗ khác cũng tốt khá nhiều sức. Cho nên tôi thiên về nhận định, hung thủ đã được huấn luyện để chịu đòn, sức vóc hơn người, có một chiếc xe, số người gây án từ một đến hai người.”

Vu Ngân Bảo đáp: “Nhưng chúng ta đã cho điều tra người thân bạn bè và đồng nghiệp của nạn nhân, đều cho thấy Tô Nam khi còn sống chỉ giao lưu với giới văn nghệ sĩ, không quen biết với loại người thích động chân động tay, càng không thể đắc tội với những kẻ như vậy, hoặc có thể là...... thuê người giết?”

Tôi tỏ ra phản đối: “Hiện trường phạm tội vô cùng thảm khốc, dựa vào góc độ tâm lý tội phạm mà nói, sát thủ được thuê không thể sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn kịch liệt như thế này.” Thẩm Thư không lộ sắc mặt, cũng không tỏ rõ biểu cảm.

Hiện trường điều tra thứ hai của chúng tôi là ở tòa luyện kim của Đại học Giang Hoa, người báo án đã đứng từ đây trông ra, phát hiện một thi thể nằm giữa bãi đất trống trải. Trưởng ban bảo vệ Đại học Giang Hoa – Từ Kiếm Minh, đã dẫn chúng tôi đến hiện trường để điều tra. Từ Kiếm Minh ngoài 30 tuổi, cơ thể vạm vỡ, nước da ngăm đen, nét mặt sáng sủa, mắt sáng, mày ngài, phía trên lông mày bên trái có một vết sẹo, đầy vẻ nam tính. Anh ta hơi trầm tính, xuất thân từ bộ đội, cử chỉ hành động đều toát lên phong thái quân nhân.

Từ Kiếm Minh dẫn chúng tôi lên phòng chế tạo máy ở tầng trên cùng của tòa luyện kim, đứng từ cửa sổ nhìn ra, hiện trường án mạng được quây bởi tường tôn thu gọn trong tầm mắt. Từ Kiếm Minh nói: “Em học sinh đầu tiên phát hiện ra thi thể đã thét lên kinh hãi, giáo viên bộ môn đã lập tức báo với ban bảo vệ.” Anh ta dù nói gì cũng hết sức chắt lọc câu từ.

Thẩm Thư vừa quan sát cửa sổ vừa hỏi: “Tòa nhà này buổi tối có người không?” Từ Kiếm Minh đáp lại: “Không có, tan làm là toàn bộ tòa nhà sẽ được khóa lại, thiết bị thí nghiệm trong đây khá nhiều nên không cho phép học sinh ở lại tự học vào buổi tối.” Tôi nghĩ tòa nhà này là nơi duy nhất trong trường có thể nhìn thấy hiện trường án mạng, thời gian và địa điểm hung thủ lựa chọn để gây án, đều chứng tỏ hắn nắm rất rõ về hoàn cảnh địa lý xung quanh. Cũng có thể hắn cố tình để người khác phát hiện ra thi thể bị tùng xẻo này vào sáng sớm, nhằm tăng thêm khoái cảm báo thù của hắn.

Thẩm Thư lại hỏi: “Vùng đất hoang này được ngăn cách với Đại học Giang Hoa bởi một bức tường, lại nằm trong ngõ cụt, tại sao nhà trường lại không mua nó luôn?” Từ Kiếm Minh lắc đầu: “Miếng đất này trước đây vốn là tài sản của nhà trường, từng được xây hai tòa ký túc cho công nhân viên nhà trường, sau này một bộ phận của nhà trường di dời ra ngoại ô phía Nam, miếng đất ấy được bán cho một công ty bất động sản, không biết công ty đó định gom đất hay gì mà để hoang nó 4 – 5 năm nay rồi.”

Thẩm Thư không hỏi nữa, bắt tay Từ Kiếm Minh, nói: “Vụ án này xảy ra bên ngoài tường bao của Đại học Giang Hoa, tính chất lại dã man đến thế, hy vọng ban bảo vệ có thể hợp tác chặt chẽ với phía cảnh sát, mau chóng bắt được hung thủ, tránh gây hoang mang cho thầy trò nhà trường.” Từ Kiếm Minh gật đầu đồng ý.

Ba người một xe trở về đội trọng án. Vu Ngân Bảo vừa lái xe, vừa bực tức nói: “Vụ án đến giờ cũng không có một chút manh mối nào, cũng tại trận mưa lớn đêm hôm đó đã rửa sạch mọi dấu vết của tên hung thủ, hại cho chúng ta ra nông nỗi này, không biết phải bắt đầu từ đâu.” Thẩm Thư cười đáp: “Đừng tiêu cực thế, chí ít đến hiện tại chúng ta cũng tìm ra được danh tính của nạn nhân, phác họa thô sơ được diện mạo của hung thủ, cũng xác định được động cơ trả thù, tất cả đều là thành tích. Huống chi, chúng ta vẫn còn một chiếc huy hiệu trường Trung học số 4 thành phố Sở Nguyên nằm trong tay nạn nhân, có thể đó chính là điểm đột phá.”

Cậu ta chủ động nhắc đến chiếc huy hiệu thần bí kia, tôi không ngừng suy đoán, cuối cùng tiếp lời cậu ta: “Trong tay nạn nhân có nắm một chiếc huy hiệu, phải chăng muốn nói với chúng ta điều gì? Có thể hung thủ có liên quan đến trường Trung học số 4? Hoặc có thể chính là giáo viên hay học sinh trong trường?” Thẩm Thư lắc đầu: “Dựa trên tình hình hiện trường để phân tích, toàn thân nạn nhân đều trần truồng, tứ chi bị đánh gãy, không thể còn sức để qua mắt nạn nhân mà giấu cái gì đó trong tay được. Huy hiệu nhất định là do hung thủ nhét vào tay nạn nhân, cố ý để lại manh mối cho chúng ta, đây là điều rất hiếm gặp.”

Vu Ngân Bảo luôn rất tin tưởng Thẩm Thư, nhưng lần này lại có chút ngờ vực: “Hung thủ không để lại bất kì dấu vết nào ở hiện trường, chứng tỏ hắn rất can đảm và thận trọng, rất khó đối phó, tại sao lại cố ý để lại một manh mối rõ rệt đến thế? Trừ phi hắn cố tình làm chệch hướng phá án của chúng ta.”

Ánh mắt của Thẩm Thư nhìn thẳng vào con đường phía trước, nói một cách nghiêm túc: “Đó cũng là một khả năng, trước khi ra tay hung thủ đã chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, với trình độ gian xảo như hắn, dùng một vài thủ đoạn để quấy nhiễu cảnh sát phá án không có gì bất ngờ. Đương nhiên, vẫn còn ba khả năng khác, một là động cơ gây án của hung thủ có liên quan đến trường Trung học số 4; Hai là mục tiêu trả thù của hung thủ không chỉ có một, địa điểm gây án tiếp theo của hắn sẽ ở gần trường Trung học số 4; Ba là, đối tượng sát hại tiếp theo của hắn là một trong số thầy trò của trường Trung học số 4. Bốn khả năng này, chúng ta đều cần xem xét tới, đều cần đề phòng.”

Vu Ngân Bảo nói một cách kinh ngạc: “Cậu nói hung thủ vẫn còn tiếp tục gây án?” Thẩm Thư đáp: “Hy vọng là không, nhưng cũng không hoàn toàn loại trừ khả năng đó, trước khi vụ án sáng tỏ, chúng ta cần hoài nghi và cảnh giác.”

4.

Sáng ngày 4 tháng 7 năm 2001. Trời nhiều mây.

Trường Trung học số 4 thành phố Sở Nguyên.

Trong quá trình khám xét lại hiện trường, đội trưởng đội 3 của đội trọng án Quản Nguy dẫn cảnh sát Mã Văn Siêu đến trường Trung học số 4 để điều tra. Quản Nguy là nguyên lão của đội trọng án, gần 40 tuổi, nhiều năm trận mạc, kinh nghiệm phong phú. Mã Văn Siêu mới ngoài 20 tuổi, là một tân binh mới vào ngành cảnh sát chưa được một năm. Sau khi bọn họ trình bày lí do tới, hiệu trưởng Lưu Văn Cường của trường Trung học số 4 có chút lo lắng, nhưng cũng rất chú trọng, lập tức gọi các hiệu phó và giáo viên hướng dẫn đến, ngồi quây lại, khóa chặt cửa phòng làm việc.

Quản Nguy đem chiếc huy hiệu được bỏ trong túi vật chứng ra cho họ xem, nói: “Cái này được phát hiện trong tay của nạn nhân vào sáng nay, nếu không phải hung thủ cố ý bày nghi trận, thì vụ án lần này có lẽ sẽ liên quan đến trường Trung học số 4, cho nên gọi mọi người tới đây để tham mưu giúp chúng tôi.”

Các lãnh đạo trường truyền tay nhau túi vật chứng, đều nói: “Đây là huy hiệu được đặt làm vào lễ kỷ niệm của trường cách đây 2 năm, thầy trò trong trường ai cũng có một cái.” Lưu Văn Cường bổ sung thêm: “Hồi đó đặt làm tổng cộng 1 vạn 2 nghìn chiếc huy hiệu, ngoại trừ thầy trò trong trường ra, nó cũng được phát cho các cựu học sinh và đem tặng cho các đối tác giáo dục của nhà trường.” Các lãnh đạo của trường từ khi đi học đến khi đi làm, quá nửa đời người chưa bước chân ra khỏi cổng trường, tự nhiên lại dính tới án mạng, tất cả đều tỏ ra bất an.

Một thầy hiệu phó cẩn thận hỏi: “Nạn nhân là người như thế nào?” Quản Nguy nghĩ ngợi đáp: “Thân phận của nạn nhân chỉ có những người ngồi ở đây biết, không được lan truyền ra bên ngoài. Ông ta khi còn sống là biên kịch kiêm đạo diễn của Viện kịch nói thành phố Sở Nguyên, tên là Tô Nam.”

Giáo viên hướng dẫn Lâm Mỹ Khuyên không khỏi thốt lên một câu: “Sao lại là ông ấy chứ?” Mọi người đều dồn ánh mắt về cô ấy, mặt Lâm Mỹ Khuyên đỏ bừng, biểu cảm rất thiếu tự nhiên, miễn cưỡng nhếch miệng cười. Quản Nguy hỏi: “Cô quen ông ta à?” Lâm Mỹ Khuyên lắc đầu: “Không quen, nhưng đã xem qua vở kịch mà ông ấy làm đạo diễn, một con người tài hoa, thật đáng tiếc.” Quản Nguy nhìn chằm chằm vào cô ấy độ vài dây, thấy người phụ nữ ấy dù đã ngoài 40 nhưng vẫn còn rất quyến rũ, cơ thể gợi cảm, bầu ngực căng tròn, hai chân thẳng tắp, đường cong cơ thể tinh tế. Quản Nguy thu ánh mắt lại, không hỏi thêm nữa, khẩn cầu các lãnh đạo trường: “Mong mọi người có thể bớt chút thời gian, lưu tâm tới vụ án lần này, không nhất thiết phải khua chiêng múa trống, nghĩ cách để nghe ngóng thông tin, nếu có ai trong trường quen biết Tô Nam, lập tức báo lại cho chúng tôi.”

Theo chỉ thị của Thẩm Thư, Quản Nguy và Mã Văn Siêu đã đi quanh trường Trung học số 4 để xem xét tình hình. Trường Trung học số 4 vốn nằm ở trung tâm thành phố, mới chuyển đến vùng ngoại ô cách đây không lâu, diện tích trường được mở rộng gấp đôi, kí túc xá cũng hùng vĩ hơn trước, nhưng nơi này lại rất hoang vu, cổng trường cách đường quốc lộ những mười mấy mét, tọa lạc giữa khe núi. Trường thực hành giảng dạy khép kín, sau 7 giờ tối sẽ đóng cửa chính, tường bao xung quanh cao vút. Nếu buổi tối hung thủ chọn nơi gần đây để gây án, căn bản không cần phải lo sẽ có người nhìn thấy. Còn cảnh lực của đội trọng án dù có tăng thêm gấp đôi, cũng không thể bố trí phòng vệ ở chỗ này, chứ đừng nói là chỉ dựa vào suy đoán để mà xuất binh vô cớ.

Một chiếc huy hiệu không rõ trắng đen, đem đến cho cảnh sát một mớ bòng bong, cùng một áp lực rất lớn.

Việc điều tra Viện kịch nói cũng không tìm ra một manh mối nào có giá trị. Nhân viên trong Viện đều tỏ ra kinh ngạc, đau xót, sợ hãi và tiếc thương trước sự ra đi của Tô Nam. Theo những gì họ nói, tính cách của Tô Nam có phần nóng nảy, nhưng sống khá tốt, lại có tài, sinh hoạt và làm việc đều ở trong Viện kịch nói, bình thường ngoài viết và quay kịch thì cũng chỉ cơm ăn ba bữa, kể cả có va chạm với người ngoài thì cũng không đến mức phải nói chuyện bằng dao. Ai ai cũng công nhận, nên không thể không tin.

Quản Nguy là một cảnh sát hình sự lâu năm, rất biết cách đọc vị người khác, hành động ngập ngừng muốn nói của giáo viên hướng dẫn Lâm Mỹ Khuyên để lại trong ông ấn tượng sâu sắc. Ông ta linh cảm Lâm Mỹ Khuyên không chỉ đơn giản là xem qua các kịch nói mà Tô Nam làm đạo diễn, rất có thể hai người đã từng qua lại với nhau, hoặc có điều gì đó lo ngại hay kiêng kị mà không dám nói ra trước đám đông. Ông ta thậm chí còn nghi ngờ, Lâm Mỹ Khuyên trông có vẻ trẻ hơn Tô Nam 2 tuổi, lại có nhan sắc, nếu hai người vượt qua quan hệ bạn bè bình thường thì cũng là điều dễ hiểu. Trong suốt sự nghiệp làm hình sự của mình, ông ta đã gặp biết bao vụ án vì yêu mà sinh hận, hậu quả là lao vào chém giết nhau. Quản Nguy đem kết quả mà ông ta điều tra được ở trường Trung học số 4 báo cáo cho Thẩm Thư.

Thẩm Thư đồng ý với phân tích của Quản Nguy, nói: “Phản ứng bất chợt của Lâm Mỹ Khuyên là rất đáng tin, những lời sau đó giống như đang che dấu điều gì. Cô ta và Tô Nam chạc tuổi, đều ở thành phố Sở Nguyên, cơ hội gặp gỡ là có. Chi bằng chúng ta tiếp xúc riêng với cô ta, biết đâu lại thu được manh mối có giá trị.”

Không ngờ Lâm Mỹ Khuyên lại không chịu hợp tác, lúc nào cũng viện cớ là không có thời gian, từ chối gặp mặt cảnh sát. Đội trọng án từng phái người đến trường để gặp cô ta, thái đội cô ta không những lạnh nhạt mà còn liên tục nói không quen biết Tô Nam, càng chưa từng gặp ông ta. Lâm Mỹ Khuyên không phải nghi phạm, phía cảnh sát không thể giở thủ đoạn với cô ta, chỉ biết hậm hực trở về.

Phản ứng kịch liệt của Lâm Mỹ Khuyên càng làm tăng thêm sự nghi ngờ từ phía cảnh sát. Đội trọng án đã tiến hành điều tra triệt để quỹ đạo sống của cô ta và Tô Nam, cố tìm ra điểm giao nhau giữa hai người, nhưng kết quả lại khiến người ta phải thất vọng. Điểm chung duy nhất của hai người họ là cùng sinh ra và lớn lên ở vùng đất Sở Nguyên, nhưng từ Tiểu học, Trung học, Đại học đến khi công tác, chưa từng ở cùng nhau. Với cả địa điểm sống và làm việc của họ, một Nam một Bắc, bắc ngang qua thành phố Sở Nguyên, khả năng chạm mặt là rất nhỏ.

Thẩm Thư chưa chịu từ bỏ manh mối liên quan đến Lâm Mỹ Khuyên. Dù sao, cuộc sống này có rất nhiều điều không ngờ tới, hai người bất kì nào cũng có thể liên kết với nhau bởi nhiều mối quan hệ xã hội phức tạp.

Nửa tháng trôi qua, Lâm Mỹ Khuyên vẫn chưa chịu hé miệng. Áp lực cực lớn đè lên vai đội trọng án, làm việc không ngày đêm, nhưng vụ án vẫn dậm chân tại chỗ. Thầy trò trường Đại học Giang Hoa cũng dần dần quên đi cái thi thể đáng sợ bên ngoài trường đó, còn những người ở trường Trung học số 4 bị kéo vào vụ án cũng đã vứt chuyện đó ra một bên. Cuộc sống bận rộn mà ngăn nắp, bánh xe thời gian sẽ không vì bất kì ai mà dừng lại.

Thẩm Thư phải đương đầu với vấn đề nan giải nhất mà anh ta từng gặp từ khi bước chân vào ngành, một đối thủ rắn mặt. Anh ta dường như nhìn thấy khuôn mặt xảo quyệt, nham hiểm đang nhìn anh ta và nở nụ cười kì quái ở trong màn đêm.

5.

Ngày 20 tháng 7 năm 2001. Mưa lớn vừa dứt.

Bên ngoài tường bao trường Đại học Giang Hoa thành phố Sở Nguyên.

Vụ án đã trở thành cơn ác mộng mà tôi không sao xua đi được. Kể từ đó, tôi nảy sinh một cảm giác ghét bỏ và sợ hãi khó hiểu với những ngày trời mưa âm u. Sáng nào tôi cũng mở coi dự báo thời tiết, nếu trời mưa gió, tâm trạng tôi sẽ trùng xuống, thầm cầu mong sẽ không có vụ án nào xảy ra, nếu không mọi chứng cứ sẽ không còn.

Nhưng mà thành phố Sở Nguyên lại đang trong mùa mưa, trời lúc nào cũng ẩm thấp, cứ dăm ba bữa lại mưa một trận. Đêm qua tôi lăn lộn mãi mới ngủ được, nhưng vẫn không thể ngủ ngon. Qua nửa đêm, ngoài trời nổi sấm chớp, mưa như trút nước, những hạt mưa to như hạt đậu đập hối hả vào cửa sổ, phát ra tiếng kêu lộp độp, dường như muốn đập vỡ cả cửa kính. Tôi chùm chăn lên đầu, nhưng tiếng mưa vẫn chui vào, như một chiếc khăn bông mềm mại chà vào tai. Giấc ngủ bị chập chờn, ác mộng không ngừng ập đến. Lúc thì là những đám thịt máu me của Tô Nam, cơ thể nát bét; Lúc thì là khuôn mặt đắc ý mà tàn nhẫn của hung thủ; Lúc thì là cảnh tôi và hung thủ đứng song song với nhau, trên tay hắn cầm một con dao sắc lạnh, bổ thẳng vào đầu tôi……

Tôi thét lên kinh hãi, bật dậy khỏi giường, hai bên thái dương đau nhức, như thể có ai đang dùng búa gõ vào. Chiếc điện thoại ở đầu giường đột nhiên vang lên, âm thanh rất đỗi bình thường bỗng trở nên thật gian án vào lúc này. Tôi nhích người ra sau, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại màu đỏ, đợi cho nó kêu mấy hồi rồi mới nhấc máy lên nghe.

Là giọng của Trần Quảng: “Có án mạng, cậu mau thay quần áo rồi xuống lầu, 5 phút sau tôi có mặt ở cửa để đón cậu, cùng đi đến hiện trường.” Tôi vừa mới buột từ “Rõ” ra khỏi miệng thì ông ấy đã cúp máy.

Tôi cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung. Nhìn lên chiếc đồng hồ thạch anh, là 8 giờ 15 phút sáng. Ngoài trời, một tia nắng chiếu xuyên qua áng mây đen, mưa to vừa dứt, trời xanh như được gột rửa. Lại là gây án đêm mưa! Đúng là ghét của nào trời trao của ấy.

Chui vào trong xe Trần Quảng, trông sắc mặt ông ta âm u như đám mây đen trước khi cơn mưa lớn ập xuống, dọa cho tôi không dám ho he gì. Trong cái im lặng đến khó xử, tôi liên tục vẽ ra những cảnh tượng máu me mà mình sắp phải đối diện.

Chiếc xe rẽ vào đường một chiều thông với trường Đại học Giang Hoa, tôi đột nhiên tỉnh ngộ: “Sư phụ, lại đến hiện trường án mạng lần trước ạ?” Trần Quảng “ừm” một tiếng. Phút chốc, như một tiếng sét ngang tai, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, mãi sau mới định thần lại: Tiêu rồi, án mạng liên hoàn, hơn nữa lại là án mạng liên hoàn đêm mưa, không có chứng cứ mà tìm. Khả năng mà Thẩm Thư suy đoán, không may đã ứng nghiệm rồi. Cảm giác buồn nôn lại bắt đầu cuộn trào trong lục phủ ngũ tạng của tôi, tôi ra sức nuốt dịch axit trực trào ở cổ trở lại, tự nhủ với bản thân, lần này dù có thế nào cũng không được để mất mặt thêm nữa.

Tôi đoán không sai, những dấu vết ở hiện trường án mạng bên ngoài tường bao của trường Đại học Giang Hoa đã chứng tỏ, hai vụ án này là của cùng một tên hung thủ. Có điều vụ án lần này tàn nhẫn hơn, bởi nạn nhân là phụ nữ, hai bầu ngực tròn bị cắt ra rồi đặt ngay ngắn ở chính giữa chiếc đĩa, xung quanh xếp những miếng thịt to bằng quân mạt chược một cách vuông vức.

Thi thể nằm ngửa mặt trên nền gạch vụn, mái tóc dài xõa xuống ngực, do bị ngâm trong máu và nước mưa, những sợi tóc liền bết lại, ngả sang màu đỏ của máu. Thi thể trần như nhộng, mặt, cổ, ngực, bụng, cơ quan sinh dục, cánh tay, đùi, hai chân đều bị đục nát. Giống với thi thể đầu tiên, hai mắt nạn nhân trợn tròn, lồi ra ngoài, hàm răng nhuốm máu.

Đây là thi thể thứ hai mà tôi giám định từ khi bước chân vào ngành, quá trình giám định không khác gì bị tra tấn giữa địa ngục trần gian. Mọi người không thể hình dung được lúc đó tôi đã muốn bỏ chạy như thế nào. Từ sau lần đó, có một khoảng thời gian dài, tôi bị dị ứng nghiêm trọng với những đĩa thịt nướng, thịt dê phết dầu được xếp thành miếng ở trên bàn ăn, vừa nhìn là muốn nôn. Mãi nhiều năm sau, những thi thể bị băm nát, thối rữa và ngay cả những bộ thi hài còn đáng sợ, kích thích cảm quan hơn mới trở thành đối tượng nghiên cứu lạnh lùng của tôi. Tất cả những hình trạng, mùi vị cũng chỉ là đặc trưng và nhãn hiệu của nó mà thôi, tôi không còn sản sinh bất kì những phản ứng sinh lý và tâm lý nào với nó nữa.

Kết quả giám định, cổ họng nạn nhân bị cứa đứt, tứ chi bị đánh gãy, toàn thân bị cắt thành 120 miếng thịt, quá trình tra tấn dự đoán kéo dài trên ba tiếng. Dựa vào độ thấm nước của thi thể để phân tích, hung thủ đã ngược đãi nạn nhân dưới mưa, nước mưa đã gột sạch mọi dấu vết, bao gồm cả những dấu chân, dấu vân tay, lông tóc và những vật chứng vi lượng khác mà đội hình sự có thể trông cậy vào. Điều đó nghĩa là, trừ phi hung thủ tự ra đầu thú, thì kể cả cảnh sát có bắt được thì cũng không buộc tội được hắn.

Trong bàn tay phải cuộn tròn của thi thể, có nắm một chiếc logo bằng cao su tinh xảo, nền xanh chữ vàng, là bốn chữ “CYWB” được viết hoa. Tôi bỏ nó vào trong túi vật chứng, đưa cho Thẩm Thư đang đứng nhìn chăm chú bên cạnh, trong lòng thấy áy náy, ở cả hai lần giám định thi thể, tôi đều không thể cung cấp được manh mối nào có giá trị, công tác điều tra vì thế mà gặp nhiều khó khăn. Đương nhiên, đó là do khả năng phản điều tra cao siêu của hung thủ gây ra, nhưng mà, là một bác sĩ pháp y, cả hai lần đều tốn công vô ích, khiến tôi không sao cởi bỏ được cảm giác thất bại này.

Vu Ngân Bảo nheo mắt nhìn vào lòng bàn tay của Thẩm Thư, lần lượt đọc bốn chữ đó lên: “CYWB, nghĩa là gì?” Thẩm Thư đáp: “Thế mà anh cũng đòi đọc báo, đây không phải là logo của tờ báo chiều Sở Nguyên sao?” Ngữ khí cậu ta không gấp không vội, tính tình ôn hòa, khiến người ta càng thêm tin tưởng. Đây là một trận chiến ác liệt trước nay chưa từng có, là một sĩ quan trẻ, nếu cậu ta đi sai một bước là trận chiến này đã thua đến bảy phần.

Sắc mặt Trần Quảng tối sầm lại, có vẻ không phải do bất mãn vì năng lực và thái độ làm việc của tôi. Nhưng là một người lãnh đạo trực tiếp của tôi, suốt ngày cứ trưng bộ mặt khó coi ấy khó tránh gây cho người khác cảm thấy không thoải mái. Có bản lĩnh và danh tiếng thì đã sao? Tôi thậm chí cảm thấy hơi hối hận vì đã làm đệ tử của ông ấy, nhưng mà, tôi đâu thể lựa chọn.

Trần Quảng cũng sáp lại để quan sát chiếc logo đó, ngữ khí không lành nói: Trong tay nạn nhân của cả hai vụ án đều nắm một vật, có lẽ hung thủ cố tình để lại, hắn không coi cảnh sát chúng ta ra gì.” Thẩm Thư đáp: “Quả thực là cố ý để lại, nhưng ý đồ của hung thủ không phải để làm nhiễu loạn việc phá án, cũng không đơn thuần là coi thường cảnh sát, mà là để lại lời cảnh cáo về người bị hại tiếp theo. Có thể coi hắn bị chi phối bởi một tâm lý báo thù mãnh liệt, hơn nữa hung thủ lại rất can đảm và thận trọng, lên kế hoạch hết sức chu tường mới làm ra được những hành vi điên cuồng đến như thế.”

Trần Quảng nhíu mày, hỏi: “Sao cậu lại dám khẳng định hung thủ để lại dấu hiệu cảnh cáo, chỉ định nạn nhân tiếp theo?” Thẩm Thư đáp: “Bởi trong lần gây án đầu tiên của hung thủ, hắn đã để lại một chiếc huy hiệu trường Trung học số 4. Khi đó chúng ta đã nghĩ ra mọi khả năng, cũng đã dựa theo những khả năng ấy để điều tra, trong quá trình điều tra vừa hay lại tiếp xúc với nạn nhân của ngày hôm nay, nên vừa mới đến hiện trường là tôi đã nhận ra cô ta, là giáo viên hướng dẫn trường Trung học số 4 Lâm Mỹ Khuyên. Nên tôi cho rằng, huy hiệu mà hung thủ để lại ở lần trước nhằm ám chỉ nạn nhân tiếp theo. Tiếc là, Lâm Mỹ Khuyên không chủ động hợp tác với chúng ta, nếu không cô ta đã không gặp nạn. Có lẽ trước đó cô ta không lường trước được nguy hiểm đang rình rập.”

Trần Quảng không đáp lại, Vu Ngân Bảo có chút kinh ngạc hỏi: “Đúng là cái cô Lâm Mỹ Khuyên mà chúng ta vẫn cho theo dõi đó chứ? Khuôn mặt thi thể bị tàn phá đến mức này, làm sao mà nhận ra được cô ta?” Thẩm Thư chỉ tay vào bộ mặt biến dạng của nạn nhân, đáp: “Xương lông mày của cô ấy rất cao, lại có một vành tai nguyên bảo, tóc dài, mấy đặc trưng này cộng với những phân tích phán đoán của chúng ta về vụ án trước đây, có thể khẳng định nạn nhân chính là Lâm Mỹ Khuyên.” Vu Ngân Bảo vẫn bán tín bán nghi, đột nhiên như nhớ ra điều gì: “Nói vậy, hung thủ có thể còn tiếp tục gây án, và nạn nhân tiếp theo có thể là một nhân viên của tờ báo chiều Sở Nguyên.” Thẩm Thư cười, không đáp lại. Tôi đứng bên cạnh sốt sắng hộ Vu Ngân Bảo, điều rõ ràng như thế ông đừng nói ra có được không, lúc nào cũng phản ứng chậm hơn người khác một nhịp.

Bạn đang đọc Nhật Ký Nữ Pháp Y của Lưu Chân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ningzi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.