Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 38

Phiên bản Dịch · 581 chữ

"Mọi chuyện thế là kết thúc." Damon bảo, giọng nghe như chẳng quan tâm mấy, nhưng Elena đã liếc anh ta một cái sắc lẻm. Thôi được rồi, quỷ tha ma bắt cô đi, tôi sẽ làm gì chứ? Cô nghĩ thầm. Anh ta đã định nói gì thế nhỉ? Damon chắc chẳng có ý định nói cô nghe đâu, nhưng Elena lại có hứng dồn ép anh ta.

"Damon này..." Cô đặt tay lên cánh tay anh ta.

Damon gồng cứng người, rồi quay lại. "Sao?"

Họ đứng nhìn nhau một lúc lâu, rồi có tiếng chân bước lên cầu thang. Stefan đã quay trở lại.

"Stefan... anh bị thương kìa.'' Elena chớp mắt, thấy hơi mất phương hướng một chút.

"Anh không sao" Stefan đưa ống tay áo tả tơi lên chùi máu trên má.

"Anh Doug sao rồi?" Cô hỏi, nuốt nước bọt đánh ực.

"Anh không biết nữa. Anh ấy mới đúng là bị thương đấy. Rất nhiều người bị. Đây là chuyện quái dị nhất mà anh từng thấy."

Elena tách ra khỏi Damon, bước lên cầu thang về phía ban công danh cho dàn đồng ca. Cô thấy mình cần suy nghĩ, nhưng đầu óc cứ bưng bưng. Chuyện quái dị nhất mà Stefan từng thấy... câu đó giải thích rất nhiều thứ. Có gì đó kì lạ đang diễn ra ở Fell's Church.

Elena bước đến chỗ bức tường phía sau hàng ghế cuối cùng, áp tay lên đó và từ từ ngồi bệt xuống. Cùng một lúc mọi thứ vừa có vẻ như hỗn loạn, vừa rõ ràng đến mức đang sợ. Có gì đó kì lạ đang diễn ra ở Fell's Church. Vào cái ngày lễ tưởng niệm những người sáng lập, cô dám thề rằng mình chẳng hề quan tâm đến cái thị trấn này hay bất cứ cư dân nào của nó. Nhưng giờ Elena biết không phải vậy. Đứng từ trên quan sát tang lễ, cô bắt đầu nghĩ mình thực sự có quan tâm. Rồi sau đó, khi bọn chó tấn công ngoài kia thì cô biết chắc. Chẳng hiển sao Elena thấy mình có trách nhiệm với thị trấn theo một kiểu cô chưa từng bao giờ cảm thấy trước đây.

Cảm giác cô đơn và lạc lõng trong lòng Elena lúc nãy phút chốc bị gạt sang một bên. Bây giờ có chuyện còn quan trọng hơn những vấn đề riêng tư của cô nhiều. Và Elena có bám víu lấy nó, bởi vì cô không thể đối diện với tình cảnh hiện tại của mình, không, cô thực sự, thực sự không thể...

Elena nghe thấy mình thở dốc một tiếng gần như nấc, cô ngẩng lên thì thấy cả Damon và Stefan đều đã bước lên ban công chỗ dàn đồng ca đứng quan sát mình. Elena khẽ lắc đầu, chống tay lên trán, thấy như vừa tỉnh dậy khỏi một giấc mơ.

"Elena...?"

Stefan là người lên tiếng, nhưng Elena lại nói chuyện với người còn lại.

"Damon," cô run run nói, "nếu tôi hỏi anh chuyện này, anh sẽ trả lời thật chứ? Tôi biết không phải anh đuổi theo làm tôi văng khỏi cầu Wickery. Tôi có thể cảm thấy cái thứ đó bất kể nó là gì, và nó hoàn toàn khác với anh. Nhưng tôi muốn hỏi anh, có phải anh là người ném Stefan xuống cái giếng cũ ở trang trại nhà Francher cách đây một tháng không?''

Bạn đang đọc Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 3: Cơn Thịnh Nộ của Lisa Jane Smith
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.