Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diary of Zero-Trang số 1

Tiểu thuyết gốc · 3151 chữ

Nhật ký của kẻ hủy diệt những vì sao - Zero - Khởi đầu và Kết thúc.

17/02/2020 Lịch Trái Đất

Hôm đó là một ngày tuơng đối đẹp... Những đám mây trắng trôi nổi bồng bềnh dưới bầu trời vô tận, mặt hồ xanh biếc thì không ngừng lấp lánh vì những tia nắng sáng ấm áp, khu vườn nhỏ xào xạc bởi những tán cây đung đưa cùng làn gió nhẹ,...

Tựa cơ thể không mấy nổi bật của mình (Không cơ bắp cũng không gầy) vào khung cửa sổ cùng với một tách cà phê nóng vẫn còn có thể nhìn thấy hơi nước bốc lên trên tay, ta ngắm nhìn đàn chim nhỏ đang nhảy nhót và nô đùa trên những tán cây cổ thụ trong vườn với âm thanh ríu rít không ngừng... Còn có cả những cặp đôi đang tha cỏ khô để đắp lên chiếc tổ đang thi công dở dang của chúng.

Dù vậy, tâm trí của ta lúc này chẳng phải đang đặt vào khung cảnh đó... Trầm tư suy nghĩ về cuộc sống của quá khứ mới là thứ mà tâm trí ta đặt vào.

Uống lấy một ngụm cà phê đã nguội lạnh phần nào, thưởng thức hương vị đậm đà của sự xa xỉ... Ta nhìn về phía chân trời xa vô tận tự hỏi bản thân rằng : liệu ta đã từng thật sự sống hạnh phúc và vui vẻ trong suốt quá khứ 36 năm sao? Bên cạnh ta có những người bạn thật sự sao? Bao nhiêu trong số các cô gái từng đi bên cạnh ta đã thật sự nói từ "yêu" thật lòng? Và ta có từng yêu một ai trong số họ không?

Ta đã suy nghĩ rất nhiều về những câu hỏi này, cố gắng nhớ về những dòng ký ức đã trôi qua... Và cuối cùng thì ta cũng có một câu trả lời cho tất cả, đó là... Không có gì cả...

Đặt tách cà phê đã vơi đi một nửa xuống khung cửa sổ lớn, chậm rãi xoay người nhìn vào căn phòng xa hoa lộng lẫy của mình, ta bắt đầu điên cuồng cười không dứt, cười cho số phận và cả sự ngu ngốc của bản thân... Nụ cười của sự tự giễu...

Ta, một kẻ chưa từng được cảm nhận cái gọi là gia đình thật sự, một kẻ mà từ nhỏ chỉ nhận được sự quan tâm hời hợt của đấng sinh thành... Chưa từng yêu hay được yêu thật lòng, ta đã lãng phí 36 năm cuộc đời từ lúc sinh ra chỉ để học và học sau đó là làm và làm, cùng những khoảng thời gian ăn chơi không chút ý nghĩa,...

Sau tất cả những điều đó ta cuối cùng cũng biết ta cô đơn tới mức nào, cuộc sống của ta nhàm chán tới mức nào...

Nếu hôm qua ta không gặp Brian thì có lẽ ta sẽ tiếp tục sống một cuộc sống vô nghĩa như vậy.

Brian vốn là một người vô gia cư với cuộc sống nay đây mai đó. Thế nhưng anh ta lại giàu có hơn ta, kẻ nắm giữ khối tài sản khổng lồ được tính bằng đơn vị "tỷ" đô la.

Khác với ta, Brian có một tuổi thơ hạnh phúc với tình yêu thương vô bờ bến của cha mẹ, anh ta có những người bạn thật sự, và còn có cả một cô gái xinh đẹp sẵn sàng vượt qua sự cấm đoán của gia đình để đi theo bên cạnh mình.

Về vật chất ta là một trong những người giàu có nhất nhưng về tình cảm ta là một kẻ trắng tay...


Ta gặp Brian tại một cửa hàng sửa xe ô tô nhỏ ở một góc của thành phố. Lúc đó vì xe hỏng động cơ một cách đột ngột và cửa hàng này thì chỉ cách vài bước chân nên ta đã quyết định để cho họ sửa chiếc xe đắc tiền của mình, dù sao ta cũng đang rảnh và tự hỏi liệu một cửa hàng nhỏ có thể sửa chữa chiếc xe này tốt tới mức nào?

Dù kết quả có ra sao thì việc đem nó về xưởng sửa chữa chuyên biệt để sửa lại sau không phải là vấn đề gì.

Tất nhiên là người nhận trách nhiệm sửa xe của ta là người ta đang nói tới, Brian.

Với một thân hình tuy nhỏ người nhưng lại hiện lên những khối cơ săn chắc được rèn luyện từ những năm tháng làm việc nặng, anh ta tiến đến chào ta với phép lịch sự tối thiểu rồi bắt đầu công việc kiểm tra chiếc xe với khuôn mặt luôn niềm nở cười, ta tự hỏi có phải anh ta vui vì đang được chạm và một chiếc xe quá đỗi đắc giá và còn có thể sẽ được thưởng một khoản tiền sau khi sửa nó xong sao?

Ta quyết định hỏi trực tiếp anh ta để loại bỏ sự tò mò của mình.

Tiến đến với người trợ lý ở phía sau ta hỏi Brian:

- Điều gì đã làm cho anh vui vẻ đến như vậy?

Anh ta dừng các động tác tay rồi ngẩn người trong giây lát, sau đó nhìn sang phía ta với khuôn mặt vẫn giữ nụ cười và trả lời một câu ngớ ngẩn.

- Anh đang hỏi tôi sao?

- Vậy anh nói xem có ai khác đang cười ở đây sao?

Ta trả lời anh ta với một câu hỏi trêu chọc.

- Tôi nghĩ là... Không.

Brian quan sát xung quanh một lúc, nhún vai và trả lời như thế.

Ta cười khẽ rồi đề cập câu hỏi của mình một lần nữa với Brian.

- Vậy một lần nữa, tại sao anh lại cười vui vẻ đến như vậy?

Nghe lại câu hỏi một lần nữa, anh ta nhìn chằm chằm vào ta và nói rằng : Vì tôi đang sống.

Ta ngẩn người vài giây trước câu trả lời quá đỗi mơ hồ của Brian, sau đó thì nhíu mày bắt đầu chất vấn anh ta về câu trả lời được xem là vớ vẩn đó.

- Vui vẻ vì đang sống ư? Ý của anh là anh đã cười từ lúc mình sinh ra sao?

Ta cười khẩy trong khi nói đến câu hỏi này vì cho rằng anh ta chỉ đang nói những lời nhảm nhí nhầm bao che cho dục vọng của mình... Nhưng rồi câu trả lời tiếp theo của anh ta đã khiến cho ta không thốt lên được lời nào nữa.

- Phải, tôi vui vẻ vì được sống, bởi vì tôi có gia đình của mình, có một tuổi thơ nghèo khó nhưng giàu tình yêu thương ấm áp của cha mẹ, có những người bạn thật sự có thể tin tưởng như anh em ruột thịt và thậm chí còn có một cô gái thật sự yêu con người nghèo túng vô gia cư này. Lúc trước tôi không cười nhiều như bây giờ, nhưng sau khi gặp cô ấy, nghe cô ấy nói... À, anh muốn biết cô ấy đã nói gì với tôi sao?

Lúc này đây ta vốn đã thất thần suy nghĩ về những gì anh ta nói về cuộc đời mình, nhưng trái tim và lí trí ta bảo rằng chúng muốn biết cô gái ấy đã nói gì?

Trong sự vô thức ta trả lời Brian.

- Cô ấy đã nói gì?

Brian nhìn ta thất thần một lúc rồi tỏ ra thấu hiểu, anh ta nhìn lên bầu trời và bắt đầu nói.

- Cô ấy nói với tôi rằng : Cười là lúc anh cảm nhận được hạnh phúc trong cuộc sống, cảm nhận được sự quan tâm, sự yêu thương của những người xung quanh mình, vì vậy hãy luôn cười khi anh còn sống. Nếu gặp phải đau buồn, bất hạnh hay bất cứ những gì không vui trong cuộc sống này thì anh hãy cứ cười vì anh vẫn còn những người thân yêu bên cạnh mình hoặc ít nhất thì đó là những ký ức không bao giờ bị lãng quên về họ... Và nếu sự đau buồn đó vượt qua giới hạn chịu đựng của anh thì... Nếu có thể, đừng đầu hàng trước số phận.

Trầm mặc, tất cả những tạp âm đều biến mất, mọi thứ như đứng im, thời gian dường như dừng trôi trong khoảnh khắc...

Nghàn vạn dòng ký ức không ngừng đổ về tâm trí ta, nhưng ta không tìm thấy gì cả, những hạnh phúc, niềm vui mà anh ta nói hoàn toàn không tồn tại trong những dòng ký ức này...

Đó là lý do mà ta, ngay lúc này, trong căn phòng xa hoa của mình, điên cuồng cười tự giễu cho số phận của mình.

Ta đã đưa ra một quyết định vào lúc đó... Cuộc sống vô nghĩa này phải được chấm dứt kể từ ngày hôm nay...

Ta cần một cuộc sống hoàn toàn mới ở một nơi mà không ai biết đến ta, một nơi mà cho dù có đơn độc đi chăng nữa cũng có một cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc.


13:47 - 17/02/2020 Lịch Trái Đất

- Đó là quyết định của tôi thế nên tôi biết mình đang làm gì, im lặng và làm theo những gì tôi nói là nghĩa vụ của anh với tư cách là trợ lý của tôi, anh hiểu chứ, Amity?

Bên trong văn phòng rộng lớn tại tầng cao nhất của tòa nhà ta quát mắng người trợ lý đã đi theo mình từ những ngày làm việc đầu tiên vì anh ta không muốn chấp hành nhiệm vụ vừa mới được ban ra.

Anh ta càng ngày càng hoảng hốt và tiếp tục đưa ra lời khuyên của mình.

- Thưa Chủ tịch, bán tất cả tài sản của mình kể cả nhà và gửi hết vào tất cả các tổ chức thiện nguyện trên thế giới? Ngài sẽ trở thành một kẻ không một xu dính túi đấy thưa ngài!

- Không hẳn là như vậy đâu Amity, cầm lấy.

Dứt lời ta ném cho anh ta một tập văn bản chứa một số mệnh lệnh cần làm trước khi việc quyên tiền kết thúc. Amity nhận lấy tập văn bản và đọc nó ngay lập tức... Rất nhanh sau khi đọc xong những văn tự trong tập văn bản thì cái cảm xúc hoảng hốt của anh ta đã lắng xuống phần nào.

- Tôi sẽ hoàn thành tất cả những việc này trong thời gian ngắn nhất... Thưa ngài.

Có vẻ anh ta cuối cùng cũng đã từ bỏ việc cố gắng khuyên ta rút lại mệnh lệnh của mình, trầm mặc trong chốc lát Amity thở dài một hơi thể hiện cho sự bất lực của mình.

- Nếu có thể, tôi muốn nơi đó thực sự đúng nghĩa "Hoang dã".

- Như ý ngài...

Với bộ vest sang trọng cùng thân hình cân đối, Amity mang theo khuôn mặt thể hiện một cảm xúc khó tả và rời khỏi văn phòng.

Nhìn cánh cửa dần khép lại ta không kìm chế được thở dài một hơi thể hiện sự giải thoát cho tâm hồn bất hạnh này... Dựa lưng vào chiếc ghế êm ái sau lưng mình ta bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống sau này...

- Cuộc sống đơn độc và hoang dã sao? Có lẽ những ngày đầu hẳn là rất khó khăn đây.

26/02/2020 Lịch Trái Đất

- Thật điên rồ, anh ta bị điên rồi sao?

- Thôi nào, có lẽ anh ta đã chán với cuộc sống xa hoa của mình, nhìn thấy và thấu hiểu cuộc sống khổ sở của những người cần được giúp đỡ thì sao?

- Hoặc là anh ta đã gặp một vấn đề nào đó rất nghiêm trọng dẫn đến việc anh ta muốn tự tử và đây là điều anh ta làm trước khi chết?

- Tôi nghĩ anh ta bị điên rồi thì đúng hơn.

- Tôi cũng nghĩ anh ta điên rồi.

-...

-...

-...

Bỏ đi lớp vỏ bọc xa hoa đắt tiền ta thường mặc, lúc này trên người ta là một bộ quần áo rẻ tiền như bao người đang hiện diện trên đường phố.

Để đảm bảo rằng không một ai nhận ra mình ta khoác lên một chiếc áo choàng kín đáo như một kẻ đáng ngờ.

- ...Phải, có lẽ tôi điên thật rồi đấy!

Nhìn lần cuối cùng chiếc màn hình lớn trên tòa nhà đang đưa tin về việc một gã tỷ phú bậc nhất thế giới bán toàn bộ tài sản của mình chỉ để thực hiện việc quyên góp gần như toàn bộ cho các tổ chức thiện nguyện mà không có một lý do nào được công khai, khiến nhiều người tò mò đặt ra giả thuyết. Ta xoay người nói một câu tự giễu rồi rời đi... Rời xa thành phố xa hoa này, đến một nơi có lẽ thuộc về mình vào ngày mai, nơi mà ta sẽ thật sự có được sự hạnh phúc và vui vẻ.

21:17

- Chào, Brian (Có được thông tin từ Amity), người khai sáng cho cuộc đời của tôi, à... Tôi đoán nhé! Cô ấy là "Brenna", vợ anh nhỉ?

Bên dưới một gầm cầu lớn, ta chào Brian và cười khẽ khi nhìn thấy phản ứng không thể tin vào mắt mình của anh ta, còn biểu hiện của người vợ ngồi bên cạnh trong gian phòng được dựng lên từ những chiếc hộp giấy thì tỏ ra cực kỳ ngạc nhiên.

Dù vậy, chỉ trong chốc lát anh ta bỗng chốc trở nên cực kỳ nghiêm túc, nhìn ta và hỏi :

- Tại sao anh lại làm một việc điên rồ như vậy? Vì những lời tôi nói hôm đó sao?

- Phải, những lời nói từ tận đáy lòng đó của anh đã cứu vớt cuộc đời vô nghĩa của tôi đấy! ...Tôi uống nó được chứ?

Trả lời cho câu hỏi và tiến tới căn hộ nhỏ của anh ta, ta chỉ về lon bia đã vơi đi quá nửa rồi đặt câu hỏi.

Brian nhìn về hướng ta chỉ, cầm lấy lon bia rồi đưa đến trước ta nói :

- Nếu anh không chê thì xin mời... Tôi có thể rất nghèo nhưng tôi chưa bao giờ keo kiệt với người khác, vì mẹ tôi đã luôn dạy tôi như vậy.

- ...Anh có một người mẹ tốt đấy nhỉ?

Nhận lấy lon bia và trầm mặc vài giây, sau đó uống một hơi cạn lon bia.

- Vị tuyệt đấy, đây là cái mà người ta gọi là hoàn cảnh tạo hương vị đấy à?

- Có lẽ vậy, anh muốn ăn tối cùng chúng tôi sao?

Ngồi đối diện, một cô gái xinh đẹp mở lời mời với ta. Chắc chắn rồi, đó là vợ của Brian, Brenna.

- Tất nhiên rồi, tôi đã không ăn gì từ trưa đến giờ.

Ta nói rồi ngồi xuống vị trí Brenna vừa đặt bát xuống.

- Cơm sao, đã rất lâu từ lần cuối cùng tôi ăn nó... Hẳn là lúc đi quan sát thực tế tập đoàn tại Việt Nam.

Trên chiếc bàn gỗ nhỏ được đặt một tô cơm lớn cùng một ít cá hộp, những thứ mà nếu là trước kia đến nghĩ ta cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng làm bửa tối, bây giờ đang hiện diện trước mắt ta và là bữa tối của hôm nay... Thật trớ trêu thay.

22:05

- Lý do gì khiến một cô gái xinh đẹp của một gia đình khá giả như cô rời bỏ gia đình của mình để đi theo một kẻ vô gia cư vậy, cô Brenna?

Cơm nước xong xuôi tôi và họ bắt đầu một cuộc trò chuyện hẳn là cuối cùng trước khi tôi rời khỏi đất nước này đến một nơi hẻo lánh nào đó.

- Vì tôi yêu anh ấy !

Không chút chần chừ Brenna nhào vào lòng chồng mình và vui vẻ với nụ cười tươi như hoa khi thốt ra những lời ấy.

Và đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời mình, ta cảm nhận được tình yêu thật sự của một người dành cho một người khác là như thế nào, ta nhìn thấy sự hạnh phúc của họ, những người yêu nhau với trái tim chân thành nhất.

Khung cảnh cảm động qua đi, ta lại tiếp tục một câu hỏi mới.

- Hai người có phiền hay không nếu kể về câu chuyện tình yêu của mình cho tôi nghe?

Đó là một sự tò mò không hề nhẹ chút nào, ta tự hỏi tình yêu của họ bắt đầu như thế nào, cảm xúc lúc đó ra sao,...?

- Ờ thì... Chuyện tình của chúng tôi nó cũng bình thường thôi, anh không cần phải lãng phí thời gian vào nó đâu anh bạn.

Với sự ngại ngùng ra mặt Brian cố gắng trốn tránh sự tò mò của ta, nhưng đáng buồn thay là khuôn mặt anh ta càng lúc càng đỏ hơn khi vợ anh ta bắt đầu kể về câu chuyện tình yêu hài hước của mình.

- Thôi nào anh yêu, có gì đáng xấu hổ chứ? ...Đây, hãy thưởng thức tách trà này và lắng nghe thật kỹ nhé!

Nhận lấy tách trà và uống một ngụm ta thúc giục Brenna.

- Cảm ơn, tôi sẽ lắng nghe thật kỹ từng lời cô nói... Vì vậy, bắt đầu chứ?

Brenna vui vẻ cười rồi bắt đầu kể lại những ký ức ngọt ngào xen lẫn cay đắng của câu chuyện tình mà bản thân đã trải qua.

- Tất nhiên rồi, vậy bắt đầu với lần đầu tiên tôi gặp anh ấy nhé? Biết sao không, từ lần đầu tiên gặp tôi Brian đã phải nằm viện suốt 2 tuần và tôi phải chăm sóc cho anh ấy suốt khoảng thời gian đó đấy!

Cô ấy đã cười rất ngọt ngào khi nói về tình tiết pha lẫn bi và hài trên.

- Tôi đoán đó là một tình huống anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển phải không?

- Phải, nhưng cuối cùng thì tôi là người đã gọi cảnh sát và đưa anh ấy vào bệnh viện cấp cứu...

- Thôi nào em yêu, nó rất xấu hổ đó!

-Ha ha...

Với nụ cười ngọt ngào tràn ngập hạnh phúc và cũng có đôi lúc u buồn, cô ấy tiếp tục kể đến tận khuya.

01:36 - 27/02/2020 Lịch Trái Đất

Trở về căn hộ nhỏ đã được chuẩn bị bởi Amity, trên chiếc giường không mấy xa hoa ta bồn chồn nghĩ đến ngày mai...

Khi Mặt Trời lần nữa chiếu gọi những tia nắng ấm ta sẽ rời xa vùng đất này...

Tác giả : The Pen Phoenixang

Bạn đang đọc Nhật Ký Của Zero sáng tác bởi 15355145
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 15355145
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.