Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

truyền thuyết tu tiên

Tiểu thuyết gốc · 1158 chữ

xuy nghĩ đó vừa lóe qua trong đầu thì một luồng kình lực mạnh mẽ từ phía chiến đấu đã lan lại phía hắn, tiểu minh chỉ vừa nhìn thấy luồng kình khí đó làm đổ hằng loạt cây cối trước mặt thì hắn đã bị nó hất văng lên rồi, tiểu minh chỉ kịp quay người lại ôm chặt giai kì vào trong lòng sau đó cả hai bị hất bay ra phía sau cả trăm mét.

Tiểu minh thấy lực hất mạnh như vậy nếu như hắn và giai kì rơi xuống đất thì gần như chắc chắn cái mạng nhỏ không thể giữ được rồi. tiểu minh cố gắng lật ngược thế bay của hắn và giai kì lại để hắn nằm dưới, nếu như rơi xuống thì hắn chỉ hi vọng giai kì có cơ hội sống sót.

Vì lực hất văng quá mạnh nên cả quá trình bay hắn chỉ có thể làm được như vậy, nhưng khi hắn và giai kì gần chạm đất hòn đá kì lạ đang được giai kì đeo trên cổ lại tỏ ra chút hào quang yếu ớt làm giảm bớt áp lực lên cơ thể của hắn, mặc dù như vậy nhưng khi rơi xuống hắn vẫn phải hét thảm lên một tiếng.

-Thật là đau a. chút nữa là chết ta rồi.

Đó là do tiểu minh còn chưa biết thân thể của hắn đã được long tu thảo rèn luyện lại một lần rồi, nếu như là thân thể của hắn trước kia thì có lẽ bây giờ đã thành thịt vụn rồi.

-Ca ca có sao không.

Giai kì thấy tiểu minh hét lên như vậy thì lo lắng hỏi, khóe mắt cô bé đã rưng rưng nước rồi. hắn quay lại thấy giai kì như vậy thì cũng được an ủi vì quyết định quay người lại không phải là quyết định sai a.

-Không sao ta không sao, giai kì muội có bị sao không.

Tiểu minh thấy giai kì sắp khóc thì đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô bé sau đó an ủi. hắn nhìn lại hướng vừa nãy mà rung mình một cái, nếu như không phải may mắn đứng về phía hắn thì có lẽ giờ này hắn đã là cái xác rồi, tiểu minh cả cuộc đời này không hề sợ cái gì hắn chỉ sợ chết a.

Nếu như chết mà còn không hiểu nguyên do tại sao mình chết thì lại càng không còn gì để nói a.

-Giai kì muội chắc người phía trước là thúc thúc của muội chứ?

-Phải a, đó là giọng của thúc thúc mà.

Cô bé trả lời tiểu minh nhưng giọng vẫn còn hơi nức nở, chắc có lé việc vừa nãy đã dọa giai kì không ít a.

-Muội có cách nào để thúc thúc muội biết chúng ta đang ở đây không.

Nếu như hắn và giai kì còn cố chấp tiến đến nữa thì không biết được là may mắn có mãi đứng về phía hắn không, không chừng đến lúc đó hắn đã biến thành một đống thịt rồi a.

-Không, muội có một vật liên lạc thúc thúc cho muội nhưng muội đã làm mất lúc bị lạc rồi.

Tiểu minh nghe như vậy thì khá thất vọng a, bây giờ nếu như theo âm thanh truyền lại thì có lẽ hắn và giai kì đang cách chỗ phát sinh chiến đấu khoảng một dặm nữa. khoảng cách xa như vậy mà hắn đã bị kình khí do chiến đấu hất bay như vậy, nếu tiến lại gần thì cái mạng nhỏ lại tiếp tục gặp nguy hiểm rồi.

Nghĩ đến đây trong đầu hắn bỗng dung linh quang gì đó hắn nhìn chằm chằm vào giai kì, không có một người bình thường nào có thể có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy cả. nếu như phía trước thực sự là thúc thúc của giai kì thì chỉ có thể là một lý do duy nhất “đó chính là tiên nhân”.

Tiểu minh cũng không phải chưa từng nghe qua truyền thuyết về những người tu tiên, trong những cuốn điển tịch ở trong thôn thì sách được hắn xem nhiều nhất đó chính là những truyền thuyết về tiên nhân, đó là những người có khả năng vượt sức tưởng tượng của những người bình thường. trong điển tịch có kể rằng tiên nhân có thể ngự kiếm bay lượn trời xanh, có sức chiến đấu đủ để so sánh với hồng hoang cự thú.

Tiên nhân được sống trong nhung lụa mà câu nói có thể diễn tả hết được những tiên nhân đó là:

“tay nâng chén lưu ly, chân dẫm quyền thiên hạ”

Chính vì vậy khi nhắc đến tiên nhân những phàm nhân chỉ có thể tỏ ra sự ngưỡng mộ mà hướng tới. có rất nhiều phàm nhân chỉ vì một thứ ảo mộng sa xôi mà nguyện dùng cả ột đời để đi theo đuổi mộng tu tiên nhưng có mấy ai có thể hoàn thành được giấc mộng đó? có rất nhiều phàm nhân dùng cả đời mình để theo đuổi sau đó cũng là chết đi trong sự tuổi hổ.

Nghĩ tới đây hắn ngày càng mở to mắt mà nhìn giai kì, không thể nào không lẽ thúc thúc của giai kì là tiên nhân trong truyền thuyết sao.

-Ca ca, sao ca lại nhìn muội như vậy.

Tiểu cô nương thấy tiểu mình cứ nhìn chằm chằm chằm chằm mình thì không nhịn được mà hỏi.

-À không có gì, thúc thúc của muội là người tu tiên sao.

Tiểu minh ra vẻ không có gì nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi dò giai kì. Nhưng cô bẻ lại tỏ ra vẻ khó hiểu, cô bé xuy nghỉ một lúc sau đó mới hỏi lại tiểu minh.

-Ca ca tu tiên là gì?

Tiểu minh lại bị thất vọng rồi a, có lẽ do cô bé còn nhỏ mà không biết việc này rồi. thôi bỏ qua chuyện đó đi chuyện quan trọng hơn bây giờ đó chính là làm sao để thúc thúc của giai kì biết được bọn họ đang ở đây a. đến lúc gặp được thúc thúc của giai kì rồi thì cứ trực tiếp hỏi ông ta là được rồi.

Tiểu minh suy nghĩ một hồi thì hắn chợt nghĩ ra một cách, hắn bảo giai kì cùng mình đi tìm một số que củi nhỏ và lá khô lại sau đó lấy trong người ra dụng cụ mồi lửa để nhóm lửa lên, cái dụng cụ mồi lửa này là hắn làm trong lúc nướng thịt với giai kì a.

Sau khi lá cây đã bắt lửa thì hắn cố tình thổi khói lên hi vọng thúc thúc của giai kì có thể thấy được mà đi hướng về phía bên này.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Đỉnh Phong sáng tác bởi ảoảnhky
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ảoảnhky
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.