Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 38

Phiên bản Dịch · 460 chữ

Câu Chuyện thứ mười : Ngập Trong Rượu

Những ngày sau đó không thể tệ hơn, tôi bỗng dưng bị yêu cầu thuyên chuyển sang bộ phận khác ở mãi tít tận Hà Nội vì một lý do rất lố bịch. Hãy chỉ cần biết đó là một lý do lố bịch, thực sự nhảm nhí ở một môi trường làm việc tự kỷ đầy châm chích và nanh nọc. Còn về sâu xa hơn, hãy để khi tôi có thời gian nhiều hơn để hồi tưởng về công việc, tôi sẽ kể cho bạn nghe ở những cuốn sách sau này.

Nếu khi bắt đầu viết câu chuyện này, tôi chỉ có ý định ghi chép những gì mình thấy trong quá trình vượt lên đầy mệt mỏi. Và tôi nghiễm nhiên tưởng rằng mình đã đi được quá nửa chặng đường để vượt qua khủng hoảng tuổi hai mươi. Thì đến bây giờ, tôi phải thành thật nhìn nhận vào một sự thật đáng buồn rằng, tôi thậm chí vẫn chưa thể nhấc mông ra khỏi cái mầm mống khủng hoảng cứ ngày một lớn dần. Hay, tôi đã đi qua, rồi lại bị giật lại một cách nhanh chóng? Khủng hoảng gối đầu khủng hoảng? Và câu chuyện này, đã chẳng còn đơn giản là một câu chuyện tình?

Mới đi làm được một thời gian rất ngắn, chưa kịp chứng minh bất cứ một thứ gì, mới từ chối hàng chục lời mời thiết tha cùng những đề nghị hấp dẫn, với quyết tâm gắn bó xương máu với công việc mới mẻ này, bỗng dưng, tôi bị dội một gáo nước lạnh. Lạnh buốt!

Tất nhiên, tôi đã không chấp nhận việc phải chuyển công tác ra ngoài Hà Nội. Mặc cho những lời giải thích dài dòng rằng, Hà Nội gần gia đình tôi, hẳn hợp với tôi hơn. Rằng, tôi là người Hà Nội, tôi phải trở về với nơi tôi thuộc về.

Nhưng đối với tôi lúc này. Sài Gòn có một cái gì đó vẫn chưa thể buông tay. Ngày tôi khăn gói vào thành phố này, đó là ngày tôi hạ quyết tâmn cho mình, không bao giờ về nếu vẫn còn đang tay trắng. Tôi có thể yêu Hà Nội nồng nàn, nhưng tôi không thể đàng hoàng quay về Hà Nội sống ở cái thời điểm loạn trí và rối óc này được.

Vậy là, trong khi chờ quyết định chính thức từ công ty mình, tôi tạm thời nghỉ làm một thời gian…không biết đến bao giờ.

Cuộc đời đúng là không thể biết trước được chữ “ngờ”. Ai mà ngờ được tôi lại rơi thõm vào cái hố sâu ơi là sâu thêm một lần nữa!

Bạn đang đọc Nhật Kí Son Môi của Gào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.