Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Não đâu?

Phiên bản Dịch · 2376 chữ

A Tư không cầm, chỉ đưa cho Tần đại cầm lấy, xác nhận hai tờ biên lai đó là thật, lúc này mới buông lỏng ngũ lão đại ra.

Ngũ lão đại bị ngạt thở một lúc chân tay dường như đã vô lực, vừa chạm đất liền lảo đảo ngã ra sau, cũng may đằng sau có người đỡ.

Thấy A Tư hủy đi biên lai trước mặt mọi người, ngũ lão đại tức đến nỗi tay run lên, “Ngươi, Tần Tứ, ta nói cho ngươi biết, sòng bạc này của ta có người chống lưng, ngươi không chọc nổi đâu! Hôm nay ngươi hủy đi danh tiếng sòng bạc của ta, ngày mai ta nhất định sẽ lấy đầu của ngươi!”

A Tư đem biên lai đã bị xé vụn vất xuống đất, “Muốn đầu của tiểu gia ta, sao cần phải đợi đến ngày mai. Thúc phong.”

Một tiếng gọi khẽ, ẩn mình ở chỗ tối Thúc Phong không khỏi sửng sốt, sờ sờ mũi, lúc này mới dừng ở sau A Tư, “A Tư huynh đệ, có gì phân phó?”

Một câu nói này, liền đem đám người ngũ lão đại sợ ngây người rồi.

Ai mà không biết Hoài Nam vương Tu Lân Dương có ba người hộ vệ liền thân, một trong ba người đó là Thúc Phong.

Nếu hôm nay, Thúc Phong lại kêu huynh gọi đệ với tên tiểu tử này....

Không đợi ngũ lão đại suy nghĩ kĩ, A Tư liền hướng Thúc Phong vươn tay ra, “mượn kiếm dùng chút.”

Nàng đang dùng ánh mắt cảnh cáo Thúc Phong, dám không cho nàng mặt mũi, hôm nay chuyện coi nàng tắm rửa không xong đâu!

Cảm nhận được sát khí, Thúc Phong vội vàng đem bội kiếm đưa lên, “A Tư huynh đệ, kiếm này là vương gia ban thưởng, tên gọi Thanh hàn...” lời còn chưa hết, A Tư đã đem Thanh hàn kiếm ném xuống trước mặt ngũ lão đại.

Theo tiếng “đinh đinh leng keng” trong lòng Thúc Phong hung hăng bị xéo!

Bảo kiếm của hắn!

Liền thấy A Tư hơi hơi hất cằm, “Kiếm đưa ngươi đấy, đầu của tiểu gia liền ở chỗ này, có bản lĩnh thì đến lấy.”

Nàng nhẹ nhàng nói.

Theo lí mà nói, vũ khí đều được chuẩn bị tốt rồi, ngũ lão đại nếu như không động thủ thật sự là quá kinh hãi rồi.

Nhưng hắn có dự cảm, nếu nhặt lên Thanh hàn kiếm, rơi đầu chắc sẽ là bản thân, kết quả là, run run tay thế nào cũng không dám đi nhặt kiếm.

“Ta nói, đầu trên người ta ngươi còn muốn lấy hay không?” A Tư chậm rãi tiến lên, đến trước mặt ngũ lão đại, nhướn cổ kiêu ngạo, “Đều mang đến tận nơi rồi, còn không chém?”

Ngũ lão đại lúc này đã bị dọa thảm rồi.

Đụng đến một tên nô tài của vương phủ hắn không sợ, nhưng đụng đến chủ tử của tên nô tài này....

Chỉ là ngẫm lại, chân chính là mềm nhũn.

Ngũ lão đại không động, A Tư liền động rồi.

Chỉ thấy nàng nhấc chân, Thanh hàn kiếm liền bay lên, rơi vào tay A Tư, nháy mắt, xuất chiêu sắc bén, mọi người chỉ nhìn thấy một đạo hàn quang quét qua, đợi Thanh hàn kiếm được tra vào vỏ, búi tóc của ngũ lão đại đã bị đứt, một đầu tóc đen rơi xuống đất.

“Còn dám xuất khẩu cuồng ngôn, lần sau rơi xuống đất, chính là đầu của ngươi.”

Vất xuống một câu, A Tư liền kéo Tần đại nhanh rời đi.

Ngũ lão đại hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất, hai chân phát run, không nhìn thấy bộ dạng hung thần ác sát như trước.

Tần đại bước nhanh theo A Tư, “Lão tứ, ngươi làm sao lại trở lên lợi hại như vậy? Một thân côn công phu này là ở đâu đến vậy? Ngươi không phải là bái vương gia làm thầy chứ?”

A Tư dừng bước, một đôi mắt lạnh nhìn hướng Tần đại, “Muộn như vậy rồi ngươi còn không quay về, tẩu tử với A Hoa không lo lắng sao?”

Tần đại cũng dừng lại, vẻ mặt thẹn thùng, “Ta, đem của cải trong nhà đều thua hết rồi, làm gì còn mặt mũi nào mà quay về.”

“...Ngươi đừng nói với ta hai mẫu đất cha mẹ cho ngươi đều thua sạch rồi!”

Tần đại không lên tiếng, xem như là thừa nhận rồi.

A Tư hít thật sâu một hơi, suy xét xem một chân có thể đá gãy xương Tần đại hay không, chung quy vẫn là đem tức giận nhịn xuống, “Ngươi về trước đi, hai ngày sau ta trở về nhà một chuyến, lấy chút ngân lượng cho ngươi, ngươi đem biên lai đất lấy về.”

Làm người nên nói đến lương tâm, coi như phần ân tình Tần tứ đem thân thể này cho nàng, người nhà của Tần tứ, nàng cũng nên chăm lo tốt.

Hơn nữa, trong kí ức Tần đại chăm sóc cho “nàng” hiện hữu trước mắt, nàng không thể không quản không lo.

Nghe thấy có ngân lượng, đôi mắt Tần đại phát sáng, “Được, được, ta đây liền đi về, cha mẹ cũng rất nhớ ngươi, ngươi nhớ về sớm.”

A Tư không nói chuyện, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tần đại, sửng sốt đem đôi mắt phát quang của Tần đại hủy đi.

“Sao, sao thế?” Tần đại cúi thấp đầu, kinh hãi hỏi.

A Tư nhếch môi, “Sư đệ của ngươi hôm nay có bản lĩnh gì ngươi cũng đã nhìn thấy rồi, còn để cho ta biết ngươi đi đánh bạc, ta liền đem ngón tay của ngươi từng ngón từng ngón chặt xuống, trước mặt ngươi vứt cho chó ăn. Sau này đại tẩu với A Hoa để ta đến nuôi.”

Tần đại trong bụng nghĩ, lão tứ đi theo Hoài Nam Vương quả nhiên học được không ít, đến khí thế cũng khác rồi.

Đến ngũ lão đại còn bị nàng khi dễ đến nhũn chân, hắn có bản lĩnh gì đối nghịch với lão tứ.

Vì thế quy quy củ củ gật đầu, “Vậy, ta về đây.” chỉ là lúc này mới đi về, sợ là phải đến khi trời sáng mới về đến nhà.

A Tư không để ý đến Tần đại nữa, lạnh nhạt đáp một câu “Ừ”, bèn đi về hướng Vạn phong lâu.

Đợi vào đến Vạn phong lâu, A Tư hít sâu một hơi, bộ mặt thanh lãnh nháy mắt chuyển thành nịnh nọt.

Đổi mặt, chính là kĩ năng sống sót quan trọng của những người ở tầng cấp thấp.

Haizz...

Trong lòng một tiếng ai oán, trong lòng A Tư âm thầm khuyến khích bản thân.

Không lâu nữa đâu, đợi tìm được cơ hội thoát đi, nàng liền có thể xoay người ca hát rồi.

Trong phòng bao, Tu Lân Dương nằm trên ghế đệm, nhắm hai mắt, giống như đã ngủ say.

Nhưng Thúc Phong có nói qua, Tu Lân Dương không ngủ được tốt, đến trong phủ của mình còn không ngủ được, bên ngoài làm sao có thể ngủ được chứ.

Vì thế, A Tư lên trước, bên hông lấy ra nén bạc, hai tay đưa lên, “Gia, nô tài về rồi.”

Tu Lân Dương lúc này mới mở mắt ra, nhìn ngân lượng trong tay A Tư, cười khẽ một tiếng, “Cẩu nô tài, quả nhiên là có bản lĩnh.”

Sự việc nàng làm ở sòng bạc, Thúc phong vừa nãy đều đã nói cho hắn biết, đến về sau lấy Thanh hàn kiếm cắt đi búi tóc của người ta, cũng nói rõ ràng.

Theo cái nhìn của Thúc phong tên cẩu nô tài này vốn dĩ là có chút công phu.

Nhưng tin tức của vương phủ không phải chỉ để ăn chay thôi, gốc gác của tên nô tài này đều bị lật xem sạch sẽ, nửa điểm hoài nghi cũng không có.

Có lẽ, quả đúng như tên nô tài này nói, nàng là tư chất thông minh, vừa học liền biết.

Đối với sự khích lệ của Tu Lân Dương, A Tư tỏ vẻ thực khiêm tốn, “Đâu có, đâu có, chỉ là đã hứa hẹn, cũng phải làm cho tốt .”

Đáp ứng trả cho Tu Lân Dương năm mươi lượng, thiếu một lượng có thể làm cho vị tổ tông này mượn cớ để nói.

Đối với câu trả lời của A Tư Tu Lân Dương rất vừa ý, chỉ nằm trên ghế đệm đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống tên nô tài trước mắt, “Ngân lượng này nếu như là do ngươi thắng được, vậy ngươi liền tự thu lấy đi.”

A Tư dửng sốt, năm mươi lượng này thuộc về nàng rồi?

Vội vàng tạ ân, đem ngân lượng cất lại trong áo, “Thật ra, nô tài là thắng ba trăm lượng, chỉ đáng tiếc, sòng bạc kia không có phúc hậu.”

Vừa nói vừa dùng ánh mắt xem xét sắc mặt Tu Lân Dương.

Bèn nghe Tu Lân Dương hừ lạnh một tiếng, lộ rõ vẻ không vui, “Cẩu nô tài, còn uốn Gia cho ngươi đi dòng bạc?”

“Không dám.”

A Tư vội vàng cúi đầu, kinh sợ.

“Về phủ.” lạnh giọng ra lệnh, Tu Lân Dương dài bước ra khỏi phòng bao.

A Tư nhìn một cái bàn thức ăn đã nguội lạnh, nuốt nước miếng, muốn nói bản thân thật ra vẫn chưa ăn no, nhưng xem Tu Lân Dương sắc mặt vừa nãy không đúng, chỉ phải theo đi ra ngoài.

Kiệu liễn sớm đã trở về phủ, A Tư chậm rãi đi theo sau Tu Lân Dương.

Hôm nay ánh trăng sáng ngời, đường đá dưới chân như được phủ một tầng sương trắng, thi thoảng có gió thổi qua, mang theo chút hương cỏ xanh.

Cửa tiệm hai bên dường đều đã đóng cửa, có một vài cái vẫn còn mở, ngoài cửa được treo đèn lồng dài.

Không có xa hoa trụy lạc, không có xe đi xe dừng.

Không có thanh niên đầu tóc đủ lại màu sắc kề vai sát cánh, cuồng vọng coi khinh hết thảy.

Không có kiếp trước nàng bất luận thế nào đều thích ứng không được ầm ĩ.

Đêm ở đây, thật là yên tĩnh a...

A Tư kéo miệng, không tự giác liền thêm ý cười.

Nàng nghĩ, ông trời cho nàng xuyên không từ thế giớ đó qua thế giớ này, chắc là ngay từ khi bắt đầu nàng là thuộc về thế giới này.

Tu Lân Dương gọi liền hai tiếng, “Cẩu nô tài” đằng sau không hề có người đáp lời, vì thế hắn quay người, liền nhìn thấy bộ dạng A Tư hạ mắt đang ngây ngô cười.

Dứt khoát dừng lại bước chân, xoay người đợt nàng.

A Tư cứ đi cứ đi, liền đụng phải một bức tường thịt, che lại trán lùi về phía sau hai bước, đang định mở miệng chửi hai câu “ mắt chó của ngươi mù rồi à!”

Kết quả vị “ mắt chó của ngươi mù rồi à!” lạnh băng băng chất vấn. “Cẩu nô tài, não đâu?”

A Tư nghiêm mặt nói, “Ở đây.”

“Hừ.” một tiếng cười lạnh, “Ngươi vừa nãy, đang cười ngây ngô cái gì?”

Cười ngây ngô?

Nàng cao hứng rõ ràng như vậy sao?

Bèn ngại ngùng ho khẽ một tiếng, “Thưa Gia, nô tài là cao hứng, trong lòng cao hứng, tất nhiên bèn cười ngây ngô rồi.”

“Nói ra xem xem.” Có chuyện gì mà làm cho nàng cao hứng đến mức đến hắn gọi cũng không nghe thấy.

“Gia xem trọng nô tài, còn thưởng ngân lượng cho nô tài, nô tài tất nhiên là cao hứng rồi!”

Ngàn xuyên vạn xuyê, mông ngựa không xuyên, cũng là chân lí từ trước đến nay không đổi.

Tu Lân Dương lại cười lạnh một tiếng, thần sắc lạnh nhạt, nhìn không ra vui giận, lại là đem chuyện A Tư cười ngây ngô bỏ qua.

Xoay người tiếp tục hướng vương phủ đi đến, Tu Lân Dương đạm nhiên hỏi, “Nói cho bổn vương nghe xem, hôm qua tại sao lại chọc giận vương phi?”

A Tư sửng sốt, đây là cái ý gì?

Thay lão bà xuất đầu rồi?

Bĩu bĩu môi, mới mở miệng, “Cái này nô tài là oan uổng rồi, nô tài đâu có chọc giận vương phi, rõ ràng là vương phi chọc giận nô tài, vương phi tự mình làm mất đồ, lại cứ đổ tội cho nô tài là lấy đồ, nô tài chẳng qua là biện minh một câu, liền bị tát hai cái bạt tai, Gia người xem, mặt nô tài vẫn còn sưng đây này.”

A Tư đưa nửa mặt ra phía trước, Tu Lân Dươngchỉ dùng dư quang nhìn một cái, “Nhìn không ra”

“Đấy là do da thịt nô tài dày dặn, bị đánh quen rồi, người đổi lại thành người da thịt non mềm mà xem.” mũi hừ lạnh một tiếng, A Tư rất là không phục, “Nô tài bị oan uổng rồi, tính tình tự nhiên cũng không khống chế được nữa.”

Qua một ngày hôm nay, A Tư đã đem kí ức của Tần tứ tất cả đều đã nắm bắt, vậy nên dù Tu Lân Dương hỏi cái gì, nàng đều có thể đáp trả thuận lợi.

Không sợ nữa a!

Đối với câu trả lời của A Tư, Tu Lân Dương không tỏ ý kiến, trầm mặc một lát mới chậm rãi mở miệng, “Vậy ngày xưa bị đánh vẫn nhẫn nhịn được, lại cứ phải là hôm qua mới không nhịn được nữa?”

“....” A Tư thầm nghĩ, người này thật sự là gian, vì thế xoa xoa cái mũi, “Nô tài cũng không biết tại sao, chính là lại tự nhiên không muốn nhịn nữa.”

Vấn đề này, bất luận trả lời như nào, đầu không làm cho người ta vừa ý, vậy nàng dứt khoát không có đáp án.

Bạn đang đọc Nhất Đẳng Sủng Nô của Mạc Tiểu Khí
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xxxxx9836
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.