Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở Lại Tử Trúc Lâm

Phiên bản Dịch · 2818 chữ

Đi tìm linh hồn của tôi đúng là cách làm vừa đơn giản vừa thô bạo nhất.

Nhưng làm sao mới tìm được linh hồn của tôi đây?

Chỉ có một cách duy nhất, đó chính là tiếp tục quay lại giao hàng ở Tử Trúc Lâm, chỉ khi tôi tiếp tục giao hàng ở Tử Trúc Lâm thì linh hồn của tôi mới không rời khỏi cơ thể của tôi!

Nếu làm như vậy thì tôi phải đối mặt với Chu Thuận thế nào đây?

Chu Thuận luôn tỏ ra vô cùng thần bí trước mặt tôi, tôi không biết rốt cuộc anh ta có mục đích gì, tôi cũng không biết liệu anh ta có hại tôi hay không.

Nếu như tôi tiếp tục quay lại giao hàng thì tám, chín mươi phần trăm sẽ bị Chu Thuận để mắt.

Nhưng nếu tôi không quay lại thì sao?

Giờ cơ thể tôi không có linh hồn, không biết đã có bao nhiêu cô hồn dã quỷ nhăm nhe sau lưng rồi, nếu như tôi không quay lại nữa thì không phải là tám, chín mươi phần trăm nữa, mà chắc chắn một trăm phần trăm tôi sẽ bị đám hồn ma đó nhắm vào.

Tôi cân nhắc cả lợi lẫn hại, suy nghĩ một lúc rất lâu thì quyết định quay lại và tiếp tục giao hàng ở Tử Trúc Lâm.

Đã biết Chu Thuận không bình thường, nếu tôi đề phòng anh ta một chút thì chắc sẽ không có chuyện gì đâu, còn về chuyện theo dõi Chu Thuận thì tôi vẫn tiếp tục tiến hành, nếu muốn làm rõ mục đích thực sự phía sau mọi chuyện thì phải tìm được nguyên nhân mấu chốt, vì vậy chắc chắn không thể bỏ qua việc theo dõi Chu Thuận, phải điều tra xem trong tòa nhà đó có gì mới được.

Dù sao giao hàng ở Tử Trúc Lâm cũng rất thảnh thơi, tôi hoàn toàn có thể giao hàng xong rồi đi theo dõi Chu Thuận.

Sau khi suy nghĩ xong thì tôi đã yên lòng hơn, định bụng ngày mai sẽ gọi điện cho Chu Thuận nói cho anh ta biết tôi về rồi và sẽ đi làm luôn.

Yên Dương Linh không níu kéo tôi, anh ta nói với tôi anh ta buồn ngủ rồi, sau đó bảo tôi hãy mau đi đi.

Tôi vô cùng khâm phục sự thẳng thắn của Yên Dương Linh, tôi còn chưa kịp nói thêm lời nào thì đã bị anh ta đuổi ra ngoài.

Tôi không dám tiếp tục ở ngoài đường nên vội vã lái xe quay về nhà Phương Tưởng.

Lúc về đến nhà Phương Tưởng, tôi thấy gói hàng âm hồn bất tán kia vẫn đang ở đó nhưng tôi không thèm để ý đến nó mà đi tắm rửa rồi nằm dài trên giường.

Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, chuyện làm tôi không thể nắm bắt được vẫn là bác Giang.

Rốt cuộc bác Giang thật lòng giúp tôi hay là đang lợi dụng tôi?

Tôi thực sự không hiểu được chuyện này, nếu ông ta lợi dụng tôi, vậy thì có thể nói là tình trạng của cháu gái ông ta và tôi khá giống nhau, tôi giúp ông ta thì ngược lại ông ta cũng đang giúp tôi.

Nếu ông ta thật lòng muốn hợp tác với tôi, vậy tại sao ông ta biết tôi có bóng mà lại không nhắc nhở tôi? Chẳng lẽ là ông ta thực sự không biết hết mọi chuyện sao?

Tôi cảm giác chuyện này là không thể, bác Giang tài giỏi như vậy thì không thể nào không biết mấy chuyện đó được.

Tôi lại nghĩ đến tờ giấy kia, trên tờ giấy viết rằng tôi không được tin tưởng người bên cạnh mình, người đó sẽ hại tôi.

Rốt cuộc là nội dung tờ giấy đó đang nhắc nhở tôi hay là đang chia rẽ quan hệ giữa tôi và bác Giang?

Tôi vẫn không thể nào hiểu được chuyện này.

Cuối cùng thì buồn ngủ nên tôi không suy nghĩ tiếp nữa, sống lâu sẽ biết được lòng người thôi, cứ đợi thêm một quãng thời gian nữa thì tôi sẽ biết được rốt cuộc bác Giang đang giả vờ hay là thật lòng. Nhưng vẫn mong là không quá muộn.

Sáng sớm, sau khi tỉnh dậy thì tôi bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị quay trở lại chỗ trọ kia. Mặc dù như vậy sẽ bị Tần Đại Hữu giám sát, nhưng ngược lại thì tôi cũng có thẻ giám sát được Tần Đại Hữu, dù sao tôi biết anh ta cùng một giuộc với Chu Thuận nhưng anh ta lại không biết chuyện của tôi.

Trước khi đi tôi có gọi điện cho Phương Tưởng, nói với Phương Tưởng là tôi chuẩn bị quay về Tử Trúc Lâm làm việc.

Phương Tưởng im lặng một hồi lâu rồi chửi tôi: “Con mẹ nó chứ anh không trượng nghĩa chút nào cả! Ông đây cho anh ở miễn phí lâu như vậy, anh còn chưa đóng tiền phòng mà đã chạy sao?”

Tôi biết Phương Tưởng nhắc đến tiền phòng để ám chỉ gì nên tôi mới nói với cậu ta: “Sau khi cậu quay về, nếu còn muốn điều tra chuyện của Tử Trúc Lâm thì cứ đến tìm tôi, tôi sẽ dốc hết sức giúp đỡ. Nhưng mà tôi phải quay về, giờ cơ thể tôi không có linh hồn, nếu còn không quay về thì chắc chắn sẽ bị rất nhiều cô hồn dã quỷ nhắm tới.”

Phương Tưởng ngẩn người một lúc rồi cười nói: “Thằng nhóc này, anh được phết đấy, giờ cũng biết cơ thể không có linh hồn thì sẽ bị cô hồn dã quỷ nhắm tới rồi à?”

Mặc dù Phương Tưởng nói những lời này với giọng điệu trêu chọc, nhưng tôi vẫn có thể nghe ra được chút ý tứ trong đó, tôi nhíu mày mà hỏi Phương Tưởng: “Có phải là cậu đã biết trước là trong cơ thể tôi không có linh hồn thì sẽ dễ bị hồn ma nhập thân đúng không?”

“Không sai, tôi đã biết từ lâu rồi.” Điều làm tôi bất ngờ chính là Phương Tưởng đáp lại rất sảng khoái.

“Nhưng…” Phương Tưởng ở đầu dây bên kia cười cười, nói: “Nhưng trong phòng tôi có pháp khí ông cụ để lại trước khi đi, cô hồn dã quỷ bình thường sẽ không thể nào lại gần được, vì thế nên anh mới an toàn vô sự khi ở chỗ tôi. Tôi nói chứ, anh cứ ở lại chỗ tôi là được rồi, dù sao hồn ma bình thường cũng không dám lại gần, như vậy thì không cần quan tâm đến mấy chuyện ở Tử Trúc Lâm nữa.”

Nghe xong lời của Phương Tưởng, tôi lập tức từ chối cậu ta. Ở lại chỗ Phương Tưởng để an toàn cũng không tồi, nhưng tôi cũng không thể ở đó cả ngày được, tôi vẫn phải tiếp tục theo dõi Chu Thuận.

Thấy thái độ dứt khoát của tôi thì Phương Tưởng cũng lười nói thêm, hùng hổ nói: “Được, ông đây cũng lười khuyên anh, tự bảo vệ lấy mình là được rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, tôi do dự một lúc rồi tìm số điện thoại của Chu Thuận, sau đó gọi cho anh ta.

Đợi tầm ba, bốn giây thì Chu Thuận đã nghe máy, câu đầu tiên là hỏi tôi đang ở đâu.

Tôi hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói với Chu Thuận: “Anh Chu, tôi quay về rồi, định hôm nay đi làm luôn.”

Chu Thuận không nói thêm gì nhiều, chỉ bảo tôi đến đó trước một giờ chiều là được.

Dù chỉ như vậy nhưng tôi vẫn có thể nhận ra Chu Thuận rất kích động khi biết tôi đi làm lại.

Sau khi rời khỏi nhà Phương Tưởng, tôi lái chiếc Jetta trở về phòng trọ. Vì tránh gặp phải phiền phức không đáng có, tôi bèn dừng xe ở bãi đỗ xe gần đó.

Lúc quay về, Tần Đại Hữu đã đi làm, phòng của tôi để trống mấy ngày, đâu đâu cũng là bụi, dọn dẹp qua một lượt thì thấy đã sắp đến một giờ, tôi không nán lại mà lập tức xuất phát đi đến bưu cục.

Tôi ăn chút cơm ở dọc đường, lúc đến bưu cục cũng vừa đúng một giờ.

Chu Thuận đang ở trong bưu cục chờ tôi, nhìn thấy tôi trở lại anh ta lập tức hoan nghênh, đồng thời tươi cười hỏi tôi đã xử lý xong chuyện ở nhà chưa.

Tôi nói: “Xong việc rồi, chuyện cần xử lý cũng đã xử lý hết rồi nên mới đi làm luôn.”

“Xong việc là được rồi, cứ làm việc cho tốt, tôi sẽ tăng lương cho cậu.” Chu Thuận đưa cho tôi một điếu thuốc, cười híp mắt nhìn tôi.

Tăng lương?

Tôi ngẩn người ra một lát, sau đó lập tức hiểu được ý của Chu Thuận.

Chắc chắn anh ta sợ tôi đột ngột bỏ việc và rời khỏi đây nên muốn dùng chuyện tăng lương để trói buộc tôi ở lại đây.

Tôi bình tĩnh nhận lấy điếu thuốc rồi châm lửa, sau đó bày ra vẻ mừng rỡ mà hỏi Chu Thuận: “Anh Chu, tăng bao nhiêu vậy? Đang yên đang lành sao lại tăng lương?”

“Một tệ, sau này mỗi lần giao một gói hàng sẽ được trích phần trăm thêm một tệ.” Chu Thuận giơ một ngón tay lên trước mắt tôi, sau đó ẩn ý nói: “Cậu cũng biết đấy, chỗ Tử Trúc Lâm đó vừa hoang vu lại vừa tà ma, người bình thường không dám giao hàng ở đó, chỉ có tên nhóc cậu là đồng ý làm tiếp, tôi sao có thể bạc đãi cậu được?”

Giao hàng trong Tử Trúc Lâm, một gói hàng trích phần trăm hai tệ, trung bình mỗi ngày tôi có thể kiếm được hơn năm mươi, trích phần trăm nữa thì sẽ thành hơn một trăm tệ, giờ Chu Thuận lại tăng thêm một tệ nữa thì mỗi ngày trừ lương cơ bản ra thì tôi sẽ được trích phần trăm tầm một trăm rưỡi tệ.

Tôi thầm tặc lưỡi, thầm nghĩ Chu Thuận vì muốn giữ tôi lại mà đã bỏ ra không ít tâm huyết.

Tôi còn tưởng như vậy là kết thúc thì đột nhiên Chu Thuận móc ra một tập ông nội Mao đưa cho tôi và nói: “Tiểu Lang, đây là lương tháng trước, tôi đã trừ số tiền cậu mượn, cậu đếm xem xem có sai không.”

Tôi vô thức liếc nhìn tập ông nội Mao rất dày trên tay Chu Thuận, lập tức bị dọa cho hết hồn.

Nhìn qua liền thấy độ dày của xấp tiền trong tay Chu Thuận, chỗ này phải hơn ba, bốn nghìn tệ, hoàn toàn vượt qua số lương vốn có của tôi, hơn nữa tôi vẫn luôn tính toán trong lòng, hôm nay không phải là ngày trả lương.

Có vấn đề, chắc chắn có vấn đề gì đó!

Tôi hiểu được đạo lý có chuyện bất thường xảy ra thì chắc chắn có yêu ma, từ lúc tôi đi đến đây, Chu Thuận vừa đòi tăng lương vừa trả lương trước hạn, chắc chắn là có chuyện gì đó.

Nhưng tôi không biết có vấn đề ở chỗ nào.

Tôi chỉ nhìn chứ không cầm lấy xấp tiền đó, cẩn thận hỏi: “Anh Chu, còn chưa đến ngày phát lương mà?”

“Ha ha, do cậu đến đúng lúc đó. Ngày này hàng tháng là ngày bưu cục trả lương, mau nhận đi.” Chu Thuận rít một hơi thuốc lá rồi cười ha hả và nói.

Tôi hơi do dự một lát nhưng vẫn nhận lấy số tiền đó, tùy tiện đếm một chút rồi ngẩng đầu lên nói với Chu Thuận: “Anh Chu, chỗ này hơi nhiều.”

“Tiền thưởng, tháng này làm việc không tồi nên cho cậu tiền thưởng đấy.” Chu Thuận vẫn thản nhiên trả lời thắc mắc của tôi.

Thực sự thì không nhìn ra được là có vấn đề gì không ổn nên tôi trực tiếp bỏ tiền vào túi.

Giờ tôi cũng hiểu được muốn chạy cũng không thể chạy thoát được nữa, chỉ có thể ở yên chỗ này thôi. Nếu đã như vậy, đưa tiền rồi tôi không có lý gì mà không nhận.

Đứng trong bưu cục không lâu thì xe vận chuyển hàng của mấy công ty liên tục chạy đến, sau khi tháo dỡ hết hàng, lúc tôi chuẩn bị lên đường, đột nhiên Chu Thuận ngăn tôi lại.

Anh ta đưa cho tôi một điếu thuốc, vẻ mặt rất phúc hậu, cười nói: “Tiểu Lang à, còn nhớ quy tắc của Tử Trúc Lâm không?”

Tôi gật đầu nói là còn nhớ, phải đi ra trước sáu giờ, nếu như có ai gửi hàng thì cần phải ghi rõ địa chỉ, hơn nữa không được xen vào chuyện của người khác.

Chu Thuận gật đầu nói: “Nhớ là tốt rồi, nhưng mà tôi nói thêm cho cậu một điều.”

Tim tôi liền đông cứng lại, thầm nghĩ chắc chắn số tiền thưởng kia không phải là cho không, nhưng tôi vẫn hỏi Chu Thuận là có thêm quy tắc gì nữa.

Chu Thuận nói với tôi: “Cậu không được đi đến chỗ công viên bỏ hoang có hàng rào thép vây quanh ở trung tâm khu Tử Trúc Lâm, cho dù là ai gọi cậu đến đó thì cậu cũng không được đi, hiểu không?”

Tôi nhớ lại trải nghiệm đêm hôm đó, lập tức hiểu rõ Chu Thuận đang nói về chỗ nào.

Tôi nhớ rõ đêm đó lúc đi qua Tử Trúc Lâm có nghe thấy tiếng loạt soạt phát ra từ bên trong Tử Trúc Lâm, đèn ở chỗ nào đó sáng rực, sau khi tôi đi vào mới phát hiện ra là nơi có ánh đèn sáng rực cùng tiếng loạt soạt đó chính là công viên bỏ hoang ở trung tâm Tử Trúc Lâm.

Lần trước còn chưa hiểu được gì thì đã bị ma nữ mặc sườn xám kia quấn lấy, tôi loáng thoáng cảm nhận được chỗ đó không bình thường, chí ít thì nó không phải là một nơi bình thường có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Tôi gật đầu nói với Chu Thuận: “Anh Chu cứ yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ ghi nhớ chuyện anh dặn.”

Nhìn thấy tôi đồng ý, lúc này Chu Thuận mới cười ha hả, vừa vỗ vai tôi vừa bảo tôi xuất phát đi.

Tôi do dự một lúc rồi chỉ vào một chiếc xe giao hàng trông hơi khác thường và nói: “Anh Chu, có phải là nên thay cái xe này rồi không, lúc đi cứ kêu ầm ầm suốt.”

Không ngờ tôi còn chưa nói xong, sắc mặt Chu Thuận lập tức trở nên nghiêm trọng, anh ta chỉ vào chiếc xe giao hàng và nói với tôi: “Tiểu Lang, đừng trách anh chưa nhắc cậu trước, cho dù thế nào đi nữa cũng không được thay chiếc xe này, biết chưa?”

“Cậu yên tâm đi Tiểu Lang, chắc chắn chiếc xe này vẫn đi được, sẽ không chết máy giữa đường đâu.” Nhìn thấy tôi không nói gì, Chu Thuận cười và nói thêm một câu, tiện thể còn lấy ra một hộp Trung Hoa mềm (thuốc lá) rồi nhét vào túi tôi: “Hai hôm trước có một người bạn cho tôi, tôi không quen hút mùi này, cậu lấy mà hút.”

Đã nói đến nước này rồi, tôi cũng không biết phải nói thêm gì nữa, đành gật đầu nhận lấy hộp thuốc.

Lúc đi trên đường tôi vẫn luôn suy nghĩ về sự khác thường của Chu Thuận. Mới mấy ngày không gặp mà Chu Thuận thâm sâu hơn trước rất nhiều, điều đó làm cho tôi cảm thấy khó hiểu.

Tôi quyết định đêm nay sẽ đi theo Chu Thuận để giải đáp bí mật, nếu cứ tiếp tục như thế này, tôi không bị anh ta hại chết thì cũng bị anh ta làm cho tò mò mà chết.

Người canh cửa vẫn là ông Lưu lãng tai kia, mấy ngày nay đều là linh hồn tôi đến giao hàng, chắc ông Lưu cũng nhìn thấy nên lúc tôi đi qua thì ông ấy có cười và chào hỏi tôi.

Hôm nay không có nhiều hàng lắm, chỉ có hơn bốn mươi gói hàng, điều duy nhất làm cho tôi cảm thấy khó hiểu chính là có gói hàng của Ngũ Nương trong bốn mươi mấy gói hàng này.

Bạn đang đọc Nhân Viên Giao Hàng Âm Dương của Hắc Đồng Thúc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaOảnOản
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.