Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thú Vui Nhỏ

Phiên bản Dịch · 1500 chữ

Mấy phút sau.

'Trời a! Cũng lâu rồi, sao còn chưa hạ xuống, ta hiện tại giống như thiếu niên hai mươi vậy, có nên chủ động đứng dậy không?'

Michiko có chut xoắn xuýt, hiện tại đứng đậy rời đi, tuy nàng liền dễ chịu, nhưng chỉ sợ Trần Tự trong cơn tức giận, ở trong phòng làm việc làm ra sự tình hay diễn ra trong phim. Thế nhưng không đứng dậy, hai ngươi một mực ngồi ôm cùng một chỗ, cũng không phải là chuyện hay. Huống chi, nàng có chút nhịn không nổi...

Trong lúc Michiko tưởng tượng, Trần Tự đã chịu không nổi, ôm một nữ nhân gợi cảm như vậy, chuyện cũng có thể xảy ra, cho dù làm bằng sắt cũng không chịu đựng được a. Vì để tránh bản thân gây là sai lầm, Trần Tự chỉ có thể thực xin lỗi Michiko. Hai tay hắn ôm Michiko, ngồi dậy.

"Đau đau đau!"

Michiko bị Trần Tự đẩy ra, bản thân ngã bốn vó chỏng lên trời, sau khi ngồi dậy, liền ôm bụng đau nhức.

"Không sao chứ?" Trần Tự có chút xấu hổ hỏi.

"Còn....còn tốt?" Michiko có chút không xác định nói.

"Cần ta giúp ngươi mua nội y không?" Trần Tự do dự một chút, vẫn ở bên tai Michiko nhỏ giọng dò hỏi.

"Vâng?" Michiko giả bộ như không hiểu ý tứ Trần Tự.

'Đã xong, đã xong, làm sao lão bản phát hiện chuyện này đây, ta nên làm gì bây giờ!' Nội tâm Michiko thiếu chút nữa hỏng mất.

"Tốt...Được." Michiko cúi đầu, lí nhí trả lời.

Trần Tự sờ lên đầu Michiko, rời khỏi ghế sopha, không biết gửi tin nhắn cho ai.

Qua hơn mười phút sau, Từ Lâm Linh lại tới, ánh mắt nàng quỷ dị nhìn Trần Tự, đưa cho hắn một cái túi đen. Sau đó không nói tiếng nào liền rời đi.

"Chuyện này thật khó giải thích mà." Trần Tự thở dài.

"Michiko, cho cô." Trần Tự cầm lấy túi đen đưa cho Michiko.

"Cảm...Cảm ơn!"

Michiko cầm lấy cái túi chạy về phòng thư ký, vào phòng vệ sinh

"Cái gì? Ren đen?" Michiko hoảng sợ nói.

Nàng phồng miệng, đỏ mặt, nhanh nhẹn đổi lấy nội y ren đen, sau đó nhăn nhăn nhó nhó ra khỏi phòng vệ sinh.

"Xong chưa?" Trần Tự bước vào hỏi.

"Ừ." Michiko nhẹ gật đầu.

"Cô yên tâm, chuyện này, tôi thế nào cũng sẽ không nói với người khác." Trần Tự an ủi.

"Khục khục, còn nữa, lần này hành trình đi Tokyo, tôi nhất định sẽ dẫn cô theo." Trần Tự sờ lên mái tóc Michiko, "Cô đừng hiểu lầm, tôi vốn muốn dẫn cô đi. Nào có lão bản đi công tác không mang theo thư ký, có phải không?"

"Cảm ơn lão bản !" Michiko trực tiếp cúi đầu 180 độ cảm ơn.

"Không cần phải như thế, không cần phải như thế." Trần Tự liên tục khoát tay nói.

'Ông trời ơi, đây là bộ ngực C hay D vậy.' mắt Trần Tự rất sáng, không chỉ nhìn thấy áo ngực ren đen, mà còn nhìn thấy, khục khục.

"Vậy cô làm việc đi, tôi có chuyện đi trước, có văn bản tài liệu gì cần ký, cứ đặt trên bàn làm việc."

Trần Tự lưu luyến thu hồi ánh mắt, sau khi nói xong, liền rời đi. Hôm nay Đào tử được nghỉ ngơi, hai người hẹn nhau cùng đi dạo phố đấy.

'Ai nha, Michiko, ngươi ngươi ngươi ngươi thật sự không còn tự trọng nữa rồi, địa vị của ngươi ở trong nội tâm lão bản sẽ rớt xuống nghìn trượng, lão bản nhất định sẽ cho rằng ngươi là một nữ nhân không tự trọng, ách ách ách.'

Michiko chu miệng nhỏ lên, trong nội tâm tự mắng chính mình.

Michiko nổi giận muốn đem nội y ẩm ướt ném vào trong thùng rác, nhưng ném vào thùng rác văn phòng, nếu như bị người thấy được, danh tiếng liền mất hết, vì vậy nhịn xuống xúc động.

Nàng hít sâu một hơi, đi vào giày cao gót, tiếp lục làm việc.

Trần Tư sau khi rời đi, liền trực tiếp đi tới văn phòng Từ Lâm Linh.

"Cốc cốc."

"Mời vào." Từ Lâm Linh nói ra.

Trần Tự mở cửa bước vào, đi vào, nhìn thấy Từ Lâm Linh đang xử lý tài liệu.

"Trần tổng." Từ Lâm Linh vội vàng đứng lên.

Từ Lâm Linh không có nét trang điểm dày đặc, cũng không màu mè. Đúng là nữ nhân ba mươi như quả đào chín mọng, Từ tổng cũng là như vậy.

Mái tóc Từ Lâm Linh rất mềm mại lại dài, nhưng nàng không có lựa chọn xõa tóc, mà đem mái tóc của mình buộc lại. Nàng đeo một cọng kính màu vàng, bờ môi cũng không tô son đậm. Trên người không mặc áo khoác, mà mặc một chiếc sơ mi trắng, có lẽ bởi vì bộ ngực khá đầy đặn, nên hai chiếc nút giống như gần đứt ra.

So với hắn, eo của nàng rất tinh tế, hoàn toàn có thể so sánh với minh tinh nổi tiếng hiện giờ. Phía dưới mặc một chiếc váy ngắn màu đen, đeo tất chân màu đen 40D.

"Từ tổng, ngồi xuống đi, tôi đến đây tìm cô, cũng không có ý tứ gì khác."

Trần Tự không muốn làm cho Từ Lâm Linh cảm thấy áp lực, ý bảo nàng ngồi xuống nói chuyện.

"Trần tổng, tôi thật sự không thấy gì cả." Từ Lâm Linh vội tỏ thái độ.

Nhìn thấy Từ Lâm Linh kích động đứng lên, Trần Tự tranh thủ thời gian nói ra: "Nói rồi, tôi tìm tới cô để tâm sự ,không có ý tứ gì khác, cô không cần phải nghiêm túc như vậy, cũng không phải đang báo cáo công tác."

"Tốt...tốt, Trần tổng."

"Khục khục, chuyện kia, giám đốc Từ, chuyện cô thấy vừa nãy, cũng không phải như cô tưởng tượng, tôi cùng thư ký Michiko đều trong sạch." Trần Tự có chút xấu hổ g iari thích.

Hắn cũng không thể không giải thích, hán cũng khôn muốn trong công ty truyền ra tin, Trần mỗ có tình yêu vụng trộm với thư ký.

"Tôi biết rõ...Ân, không biết...Trần tổng cùng thư ký Michiko xảy ra chuyện gì?" Từ Lâm Linh ngây thơ hỏi.

"Ừ...Được rồi, cô thích nghĩ thế nào thì nghĩ." Trần Tự từ bỏ giải thích.

Mà thôi mà thôi, Trần Tự cả đời làm việc, không cần giải thích với người khác!

"Tuy nhiên, nếu tôi nghe được trong công ty truyền ra tin đồn gì đó, ừ...cô hiểu đấy!" Trần Tự cảnh cáo.

"Đã rõ, đã rõ." Từ Lâm Linh cùng cười nói.

"Được, vậy cô làm việc đi."

Trần Tự nhẹ gật đầu, sau đó chắp tay ra khỏi văn phòng làm việc của nàng.

Bãi đỗ xe, Trần Tự leo lên chiếc xe của mình, sau đó gọi điện cho Dương Đào.

"Alo, Dương Đào, ngươi xong việc chưa, ta hiện tới đón ngươi."

"Ta đã thay xong y phục ,ngươi sớm vậy đã tan làm?" Dương Đào hỏi.

"Ngươi cũng biết tính chất công việc của ta mà, nếu bận thì rất bận, nếu rảnh thì rất rảnh." Trần Tự nói.

"Vậy ngươi tới đón ta đi, ta ở nhà chờ ngươi." Dương Đào ngọt ngào nói.

"Oke, đợi tí, rất nhanh liền tới." Trần Tự nói ra.

Hơn hai mươi phút sau, Trần Tự tới dưới nhà thuê của Dương Đào.

"Ta đến rồi, ngươi xuống dưới đi."

Hai phát sau, Dương Đào đi ra, hôm nay nàng mặc một chiêc áo hở vao làm bằng tơ lụa, có chấm tuyết, hạ thân là một chiếc vày dài màu lam nhạt. Hai đùi tuyết trắng bị tất chân 15D bao vây, giày cao gót màu đen giúp nàng càng thêm cao hơn.

Trần Tự mở cửa xe, đi ra nghênh đón.

Hai người trao cho nhau một nụ hôn ướt đẫm, làm cho cả hai chìm đắm vào trong.

"Tặng cho ngươi." Trần Tự từ trên xe lấy ra một bó hao hồng.

"Ba."

Dương Đào vui vẻ hôn lên má Trần Tự.

"Bên này cũng muốn." Trần Tự cười cười, chỉ về má còn lại.

"Không được nha, lần sau được không."

Ha ha, còn xấu hổ đấy.

Ngươi không hôn, vậy để ta hôn. Trần Tự nâng lên cằm của nàng, sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng.

"Xấu lắm, có nhiều người như vậy mà." Dương Đào ngượng ngùng nói.

"Tốt rồi, không làm khó ngươi nữa, chúng ta đi SPA chơi đi." Trần Tự vuốt cái mũi thẳng của Dương Đào, nói.

"Nghe lời ngươi." Dương Đào hạnh phúc cười cười.

Hai ngươi lên xe, Trần Tự lái xe chạy đến hội sở thẩm mỹ mà mình đã hẹn trước.

Bạn đang đọc Nhân Sinh Tùy Tiện Bắt Đầu Từ Tuổi Ba Mươi (Bản Dịch) của Chân Đích Thị Đính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 308

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.