Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1722 chữ

"Hoàng thượng cũng biết?"

A Mật Đóa sợ tới mức mặt trắng bệch, không dám tin mà lắc đầu, "Vậy vì sao bệnh tình của nương nương lại kéo dài như vậy? Hoàng thượng cũng rõ độc trên người nương nương là loại độc ở Nam Cương, tuy loại độc này bình thường không thể phát hiện nhưng dần dần sẽ làm cho tính khí và thân thể nương nương suy nhược!"

Hai từ 'dâʍ đãиɠ' A Mật Đóa không có cách nào nói ra miệng, nàng cúi đầu thì thào nói: "Đêm đó nương nương khi ngủ chợt bừng tỉnh la xin người đừng làm với nàng những chuyện kia, nàng còn nhỏ như vậy..."

Đột nhiên A Mật Đóa ngẩng đầu, tức giận nhìn chằm chằm người trước mặt, bất chấp rống lên: "Hoàng thượng thật sự muốn nương nương là tính nô dưới háng người sao?"

"Ngươi nói bậy bạ gì đó!"

Hai tay nắm chặt lấy thành ghế cơ hồ bóp vụn, ánh mắt Lạp Lệ Sa thay đổi trong nháy mắt, một giây sau lập tức bóp cổ A Mật Đóa: "Chuyện gì ngươi cũng biết, độc này phối hợp với cổ thuật kéo dài tính mạng nàng?"

A Mật Đóa mờ mịt lắc đầu: "Cổ thuật kéo dài tính mạng nô tỳ lấy máu chính bản thân nô tỳ, không cần thêm độc trị liệu! Muội muội nô tỳ..."

"Anh nhi không phải muội muội ngươi!" Mắt thấy thủ hạ xung quanh nín thở nhìn cô, Lạp Lệ Sa mới hồi phục tinh thần, phát hiện tay mình đυ.ng da thịt nữ nhân khác, trong lòng cực kỳ chán ghét đẩy A Mật Đoa ra xa: "Ngươi đừng tự cho mình là thông minh. Nếu Anh nhi không tỉnh lại, ngươi mau chờ làm doanh kỹ đi."

Nặng nề hít sâu một hơi, Lạp Lệ Sa khôi phục lại giọng nói, nhìn người không ngừng ho khan trước mặt nhưng cũng không nhận tội, trong lòng hơi kinh ngạc.

Tính tình người Nam Cương làm sao có thể cứng rắn vậy? Đừng nói là cung nữ, dù là thân vương hay thần tử, cũng sẽ quỳ rạp trước mặt cô dập đầu mặc cô xử trí, không dám đắn đo.

Thái Anh quả nhiên không nhìn lầm người, cung nữ này vì nàng mà dám nói với trẫm như vậy. Trung thành không đổi, chủ tử chính là mạng, trong triều đã ít thấy, hậu cung lại càng ít hơn. Có cung nữ trung thành và tận tâm như vậy bên cạnh Thái Anh, trong lòng cô cũng yên tâm.

"Ngươi đã hiểu chút ít y thuật, vậy tới Thái y viện học mấy tháng đi, sau đó chăm sóc tốt cho Anh nhi, báo cho trẫm tình hình và sắc thuốc bổ cho nàng, nên nhớ ngươi phải một lòng mà chăm sóc nàng." Lạp Lệ Sa mang theo tùy tùng đi qua A Mật Đóa dặn dò: "Đừng phụ trẫm một phen khổ tâm."

Đãi ngộ khác biệt trong nháy mắt làm A Mật Đóa khϊếp sợ không thôi, nghĩ đến bản thân từng lẻ loi một mình ở Ngạo Quốc lại có thể thành thạo một nghề, có thể chăm sóc Thái Anh, nàng cảm thấy l*иg ngực đập nhanh vô cùng.

"Đa tạ hoàng thượng!" Nàng vội dập đầu tạ ơn song vẫn nghi ngờ hỏi: "Vì sao hoàng thượng..."

"Nếu như Anh nhi nhìn trúng ngươi, trẫm tin nàng. Đi đi."

Nhìn A Mật Đóa cảm động đến rơi nước mắt, Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng thở ra, Hạ Chu chạy đến bẩm báo Thái Anh đã tỉnh.

Ngủ một giấc mơ hồ, đầu đau tới mức muốn nứt ra, Thái Anh khó chịu lăn lộn trên giường, nhỏ giọng gọi Hạ Chu nhưng lại không thấy ai?

"Chạy đi đâu hết rồi? Sao không có nổi một người?"

Thái Anh nhỏ giọng oán trách theo thói quen. Mười năm ở kiếp trước, mỗi lần Lạp Lệ Sa bạo ngược nàng xong, toàn thân cũng khó chịu, Tra Duyệt cũng không có ở đây, đương nhiên nàng chỉ có thể khó khăn kéo lê xiềng xích đi đến bàn nhỏ bên giường, có miếng nước lạnh cũng đã cảm tạ trời đất.

Lúc này không còn xiềng xích, Thái Anh còn có chút không quen. Chân nhỏ trần trụi bước vài bước trên mặt đất, bỏ gần tìm xa chạy đến phòng đãi khách, rót hai chén trà thơm uống ừng ực.

Hạ Chu là người từng hầu hạ ở thư phòng cho Lạp Lệ Sa, trà vẫn còn ấm, mâm đựng trái cây cũng toàn món ăn mới lạ.

Bàn tay bé nhỏ cầm một khối bánh ăn, chân mới rời bàn nửa bước thì cửa đã bị đẩy ra.

"A!"

Cho đến khi Lệ Sa đi tới, Thái Anh mới nhớ bây giờ nàng y phục không chỉnh tề, áo ngoài không mặc, thậm chí cả giày cũng không đeo!

"Nương nương?" Hạ Chu quả nhiên đã bị bộ dạng tự do của Thái Anh hù dọa, lập tức che mắt đem cửa đóng kín.

"Lệ Sa... Người đừng tới đây..."

Mắt thấy Lệ Sa tới gần, Thái Anh cầm vạt áo, co lại trong ghế: "Anh nhi mơ ngủ, không nghĩ tới bệ hạ đã tới Kim Ti Uyển, càng không phải cố ý lai giá (đón) trong bộ dạng này! Thϊếp... thϊếp..."

Ôi...

Gấp đến nỗi cắn trúng đầu lưỡi, Thái Anh bị đau phun ra chút bọt máu, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như sắp khóc.

"Anh nhi ngốc."

Thừa dịp nàng phân tâm, Lệ Sa nhanh chóng ôm nàng vào ngực, hung hăng xoa gương mặt nhỏ nhắn: "Làm sao mà sợ trẫm như vậy?"

Bị bắt gặp trong tình cảnh xấu hổ như này có thể không sợ sao?

Thái Anh run rẩy lắc đầu, đôi mắt sóng sánh ánh nước nhìn cô, khối bánh ngọt trong tay đưa tới miệng cô: "Lệ Sa, người ăn đi."

Vốn là lời mời khách sáo, ai ngờ Lệ Sa vậy mà thật sự há mồm ăn.

Nàng còn cảm giác được cô liếʍ láp ngón tay nàng, gương mặt nàng không khỏi đỏ ửng: "Bệ hạ sao lại như thế ở đây? Quốc sự bận rộn như vây, người không nghỉ ngơi sao?"

"Trẫm đã sớm tới rồi."

Nhớ đến chuyện Thái Anh không lâu trước ở trước mặt các phi tử bày ra bộ dạng ngốc nghếch, Lệ Sa cuối cùng cũng không nói gì, chỉ hỏi: "Trẫm đến mà nàng cũng không biết, rốt cuộc nàng uống phải cái gì mà ngây ngốc vậy?"

"Không... Không phải thuốc mê! Là một chén canh an thần!"

Nàng bối rối lại bị Lệ Sa ôm lấy, Thái Anh cũng không có che giấu, thành khẩn giải thích: "Bên trong có thêm thuốc, uống xong sẽ có chút mơ hồ. Anh nhi không có nghĩ thuốc này hiệu quả lợi hại như vậy..."

Rốt cuộc là thân thể nàng quá yếu ớt. Dù sao nàng cũng chỉ mới mười lăm, nếu kiếp trước qua hai mươi tuổi uống loại thuốc này có lẽ sẽ không bị như vậy.

Thái Anh xoa miệng, bộ dạng khổ sở trả lời: "Sau này Anh nhi sẽ uống ít một chút."

Nhưng Lạp Lệ Sa lại đột nhiên nghiêm túc, giận dỗi nói: "Anh nhi biết rõ trong canh an thần có thứ khác mà còn dám uống sao?"

"Thϊếp biết rõ." Giật mình, giọng Thái Anh ngày càng nhỏ, "Anh nhi rõ thuốc kia tốt cho thân thể mới dám uống. Hơn nữa là A Mật Đóa bưng đến, nàng sẽ không hại thϊếp, vậy nên..."

Bốp bốp...

Mông nhỏ bị đánh hai cái, Thái Anh lập tức kêu ra tiếng.

"Sao người đánh thϊếp?" Thái Anh ủy khuất muốn khóc, thuốc kia mùi vị không ngon, uống hết vẫn còn dư vị khó chịu, kiếp trước Lạp Lệ Sa còn bóp cổ họng nàng rót thuốc vào.

Giờ nàng ngoan ngoãn uống có gì sai?

"Anh nhi nói chắc chắn như vậy. Trẫm hỏi nàng, thuốc này tên gì, trị bệnh gì? Phải dùng liều lượng ra sao?"

Thái Anh lắc đầu. Nàng chỉ biết thuốc này kiếp trước bị cô ép uống, lúc cô dỗ dành nói thuốc này tốt cho nàng, nàng nào biết cụ thể thuốc là cái gì."Cũng bởi vì tin A Mật Đóa không hại nàng mà nàng uống sao?"

"Không phải!"

Chống lại đôi mắt tức giận của Lệ Sa, Thái Anh tranh thủ giải thích, "Chỉ là... Anh nhi đã từng uống qua... Uống qua mới dám yên tâm uống."

"Từng uống qua?" Lệ Sa nhíu mày, thật lâu mới mở miệng: "Trong mộng sao?"

Nếu như trùng sinh lại mười năm trước mà cô nói là giấc mộng, vậy xem là thế đi. Thái Anh sợ hãi gật đầu: "Trong mộng là bệ hạ cho Anh nhi uống."

Lòng Lạp Lệ Sa nhói lên. Cô tự tay vuốt mặt Thái Anh, tức giận tan biến, "Thật sự như vậy sao? Trẫm tự tay cho nàng uống thuốc sao..."

"Uống ba năm đó. Vậy nên Anh nhi rất yên tâm."

Chính xác là cho đến lúc trước khi chết nàng vẫn uống thuốc này, Thái Anh vùi đầu vào ngực Lệ Sa.

Nàng nịnh nọt, Lệ Sa không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Uống ba năm trời vậy có hiệu quả gì?"

"A? Thϊếp nhớ không rõ..."

Thái Anh cúi đầu, mơ hồ trả lời: "Chưa thấy hiệu quả gì, giấc mộng đã đứt đoạn..."

Bởi vì nàng chết trong loạn tiễn.

Mộng đứt đoạn, có nghĩa là người trong mộng cũng đã chết. Lệ Sa lập tức rõ ràng ngụ ý của Thái Anh, ôm nàng chặt hơn: "Anh nhi còn sống, thật tốt."

Thái Anh nằm trong ngực cô, tự nhắc nhở mình đây không phải mơ.

Ấm áp lắm, là nhịp tim cô đấy.

"Tuy thế nhưng Anh nhi cứ tự tiện uống thuốc như vậy, nên bị phạt." Hít sâu mùi hương trên người nàng, Lệ Sa nâng cằm Thái Anh lên, yên lặng nhìn nàng: "Anh nhi muốn ở trước sảnh hay bên cạnh sảnh?"

Đợi một lát, vì sao không thể là trên giường trong phòng ngủ?

Bạn đang đọc Nhân Sinh Mới, Trở Lại Lão Bà Bên Người Con Gái Chuộc Tội của Đại Thạch Đầu Ngạnh Bang Bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khoatk12346789
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.