Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết Ma Môn có tông chủ mới

Tiểu thuyết gốc · 1911 chữ

Lúc này, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Huyết Du dùng xong bữa ăn, cô mỉm cười, có vẻ rất thoả mãn lấy khăn giấy ra lau mép miệng, cất tiếng khen ngợi:

"Không tệ, các món ăn ngươi làm rất hợp với khẩu vị của ta"

"Vâng, cảm ơn ngài đã khen, vinh hạnh cho tiểu nhân ạ"

Trần Nhiên xun xoe cười nịnh nọt, sau đó thấy Huyết Du vẫn không chú ý tới hắn, lá gan chợt phình to ra, hắn nhỏ giọng nhắc nhở:

"Ngài... phần cơm này có giá ba mươi ngàn Bách Việt Đồng ạ"

Huyết Du khẽ ngừng lại, cô ta nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, cau mày hỏi:

"Ta tưởng mình đã đưa tiền rồi?"

"Tiền ở trọ riêng, tiền cho bữa ăn này riêng, thưa ngài"

Huyết Du:...

Đêm qua ta đưa ngươi ba trăm triệu, hôm nay lại đưa thêm ba mươi triệu, bây giờ phần cơm có giá ba mươi ngàn ngươi vẫn kỳ kèo? Hơn nữa ba mươi triệu đó là bao quát cả tiền ăn, ở, qua lời của Trần Nhiên chả khác gì nàng trả riêng cho việc trọ lại nơi này cả.

"Ta nên khen ngươi khôn vặt, hay là gian thương đây?"

Huyết Du tiện tay ném ra tờ năm mươi ngàn, cô nhìn Trần Nhiên mà cảm thán.

Hắn thu tờ tiền đó lại, thậm chí còn không thèm thối tiền lại, sau đó nghiêm mặt dọn dẹp bát đĩa, suy tư một hồi mà chợt thắc mắc:

"Hiện tại thực lực của ngài đã đạt đến cảnh giới nào rồi?"

"Nhị Bộ Kết Thuỷ, vẫn còn nhỏ yếu lắm"

Huyết Du vắt chân lên, cô lười biếng đưa tay chống cằm, chỉ riêng động tác ấy cũng đã toát lên sự quyến rũ vô ngần, bình thản đáp lại.

Về phần câu trả lời, còn lâu hắn mới tin!

Nếu là Nhị Bộ Kết Thuỷ, thì người cùng cảnh giới, đã vậy còn có thiên hướng điều tra như Trịnh Chí Bình nhận ra, cô ta chỉ ít phải ở Tam Bộ Tụ Hồ trở lên.

Chợt, Huyết Du nhìn hắn và cất tiếng hỏi, mang theo sự hứng thú xen lẫn trong đó:

"Ngươi biết rõ ta là ai, xem ra đã từng tới Tiên Giới?"

"Tiểu nhân trốn từ trên đó xuống đấy"

Trần Nhiên đặt chén đĩa vào bồn, bắt đầu rửa và uể oải đáp, mà Huyết Du nhìn hắn một hồi, sau đó gật nhẹ đầu:

"Tại sao mà trốn xuống?"

"Nhớ nhà, vả lại tu luyện cũng không thể tiến thêm bước nào nữa, chẳng bằng về đây sống cho thảnh thơi, an bình"

Hắn đáp lại, sau đó kỳ quái ngẩng đầu, thắc mắc tại sao vị "đại năng" này có vẻ hứng thú với lý lịch của hắn.

Huyết Du nghe thế, cô cũng gật gù với vẻ tán thành:

"Ta cũng vậy, xem như cùng chung chí hướng rồi..."

Chung cái quỷ! Ai mà chung chí hướng với cái loại người "xực" kẻ khác không thương tiếc chứ?

Huyết Du chợt lấy ra từ trong người một tấm lệnh bài, nhìn hắn và cười lên, chìa nó ra:

"Nếu đã cùng chung chí hướng, nhận lấy nó đi"

Trần Nhiên nghi ngờ liếc lấy cô, nhưng sau đó cũng đưa tay ra cầm lấy lệnh bài, thắc mắc:

"Thứ này là..."

Lệnh bài màu đỏ thẫm, có vẻ kỳ dị khắc lên chữ "Huyết" trên đó, giống như là vật biểu trưng cho một chức vị hay danh hiệu không hề nhỏ chút nào.

Nhưng sao lại đưa cho hắn?

Phốc!

Chợt, từ phần rìa của lệnh bài nhảy ra một cây kim đâm vào ngón trỏ của hắn, máu chảy ra thấm vào cả lệnh bài khiến nó phát ra ánh sáng ma mị, huyền bí.

"Ái! Ngài đưa tôi thứ gì đấy?"

Trần Nhiên ném lệnh bài ra bàn, xuýt xoa nắm lấy bàn tay mà hỏi, cứ như thể vết thương vừa rồi khiến hắn cảm thấy rất đau.

"Tốt, từ giờ ngươi sẽ là tân tông chủ của Huyết Ma Môn, cùng với tông môn đồng sinh cộng tử, chủ yếu bây giờ kẻ thù của ta cũng sẽ nhắm vào ngươi, hiểu không?"

Huyết Du vỗ nhẹ lên bàn, cô nhìn Trần Nhiên và cười khúc khích:

"Thích chứ? Được lên làm tông chủ có cảm giác ra sao?"

Trần Nhiên:...

Văn văn thơ thơ, ý ngài là cùng ngài chia sẻ phận bị kẻ thù truy đuổi chứ gì? 'A'

Cmn chứ! Có điên mới làm thế!

Hắn lắc đầu quầy quậy, sau đó bộ mặt cũng tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng lấy đại cục làm trọng mà đẩy lệnh bài ra:

"Tuy thứ này rất hấp dẫn! Nhưng tiểu nhân thấy mình không đủ tư cách dẫn dắt Huyết Ma Môn, vả lại để người ngoài làm tông chủ, ắt sẽ dẫn đến nội bộ trong tông môn lục đục!"

Nhưng Huyết Du bình thản đáp lại hắn:

"Chết hết rồi, còn lục đục cái gì?"

Moá! Tôi biết ngay cái thứ này là củ khoai lang bỏng tay mà! Chơi đi chơi lại cũng chỉ là "hình nhân thế mạng" của cô ta.

"Đủ tư cách hay không không quan trọng, chỉ cần ngươi nắm lấy lệnh bài, khi nào ta chết thì lệnh bài sẽ để ngươi chết thay"

Mả mẹ nó! Hoá ra ý đồ chính của ngài là có thêm cái mạng nữa chứ gì?

Trần Nhiên nhổ nước bọt trong lòng, hắn lại đẩy lệnh bài ra xa như có ý định từ chối, chợt Huyết Du khẽ liếm môi, bổ sung thêm:

"Lúc trước ta cũng hỏi qua ba tên tu chân giả, họ từ chối... kết quả bây giờ trở thành vật tế cho Huyết Tế Chân Thân Trận, hay ngươi cũng đoàn tụ với bọn họ nhé?"

"Ngài ban ân lớn thế này làm sao tiểu nhân dám từ chối? Chức chưởng môn này tiểu nhân tiếp lấy nó! Nguyện giúp ngài gây dựng vinh quang!"

Trần Nhiên nghiêm mặt rưng rưng tiếp lấy nó, cứ như thể tiếp lấy báu vật trần gian, hắn cảm động mà đáp lại. Thái độ hoàn toàn quay ngoắt 180 độ.

Công phu diễn xuất như thế này, khiến cho Huyết Du không thể không nhìn hắn bằng một con mắt khác:

"Ngươi, cũng là một nhân tài đấy"

"Quá khen, làm sao bằng được tấm liên sỉ mênh mông vô ngần của ngài chứ?"

Trần Nhiên đáp lại mà có phần xỉa xói trong đó, rồi hít một hơi thật sâu, hắn tu chân đã nhiều năm như thế, chưa từng gặp ai chơi mấy thao tác mượt mà như Huyết Du.

Giả vờ làm thiếu nữ yếu đuối hấp dẫn bọn háo sắc, để chúng lôi đến nơi vắng vẻ mà xử lý.

Đưa tiền hối lộ nhân chứng, kèm theo đó là đe doạ, hôm sau nhiệt tình đến nơi hối lộ thêm một đợt, lại mặt dày đe doạ, ức hiếp hắn nhận chức tông chủ Huyết Ma Môn làm hình nhân thế mạng cho nàng.

Nhận thức và Huyết Du Tà Quân cao lãnh, sát phạt tàn nhẫn như mọi người đồn đại trong đầu hắn thoáng chốc vỡ nát.

"Ngươi không có ý định tu luyện ư?"

Chợt, Huyết Du đứng dậy đi vào bên trong tầng hầm, cô thuận miệng mà cất tiếng hỏi, tuy vậy vẫn có thể cảm nhận được hàm ý bên trong lời nói của cô.

Trần Nhiên chỉ im lặng một hồi, sau đó cười gượng và đưa tay lên gãi đầu:

"Gặp phải bình cảnh, khó lòng tiến thêm một bước nào nữa"

Mà câu trả lời này, hắn đã nói ra hai trăm năm ròng rã.

Huyết Du nghiền ngẫm nhìn hắn, sau đó đẩy cửa ra mà bước xuống tầng hầm bắt đầu tu luyện. Ánh mắt lúc ấy... tựa như đã nhìn ra điều gì đó, không ít thì nhiều về hắn.

Trần Nhiên khẽ hạ tay xuống, lau khô bát đĩa mà đặt lên giá, mày khẽ cau lại.

Đúng là muốn che giấu trước kẻ từng là Thất Bộ Tầm Đạo Giả, không thể giấu đi toàn bộ mọi thứ được. Có lẽ Huyết Du đã thấy một, hai điều gì đó nên mới không ra tay diệt trừ mạng hắn, còn nhân cơ hội này kéo lên cùng chung hội chung thuyền.

Không biết có bị kéo vào mớ tranh chiến hung hiểm hay không? Lúc đó thì cái mạng mỏng manh của hắn cũng đi tong mất. Về trần gian hai ngày mà đã lâm vào tình cảnh dao kề trên cổ.

Nhân Gian có gì đó sai rồi! đập bàn

Hắn hậm hực nghĩ thầm, sau đó ngồi xuống ghế tiếp tục chờ đợi khách đến, tay nắm chiếc lệnh bài giơ lên cao mà săm soi nó, dường như cảm nhận được nguồn huyết tính chảy dài bên trong lớp vỏ đá cứng cáp này. Nhưng điều đáng chú ý nhất, là giữa Trần Nhiên và nó dường như có mối liên kết tuy mờ mịt nhưng vô cùng vững chắc, đại khái nếu dùng từ ngữ để mô tả thì... Chả khác gì có cái vòi nước đâm vào thân thể hắn, lúc Huyết Du bị thương nặng sẽ mở vòi ra để hút lấy máu, sinh mệnh của hắn hồi phục lấy bản thân của cô.

Xem ra chui vào hang cọp thật rồi... Còn không có đường để chui ra nữa.

"Trốn vỏ dưa đạp vỏ dừa... Ông trời không muốn để tên tiểu tiên này sống an nhàn rồi..."

---

Tại thung lũng vô danh bên cạnh Quảng Trì, nơi đây chỉ toàn là sỏi đá cằn cỗi, dường như khó mà có sinh vật nào có thể tồn tại ở nơi này được.

Trịnh Chí Bình thu hồi trận pháp lại, rồi hắn đưa tay xoa cằm nhìn lên bầu trời, nói:

"Xem ra có vẻ chỉ là hiện tượng lạ xuất hiện, nhưng rồi nó cũng nhanh chóng tản đi, chú không thấy bất kỳ dấu hiệu của linh lực hay tà khí nào cả"

Kỳ thực, còn có thể là có các tồn tại ở trên cao đi ngang qua nơi này, theo dõi điều gì đó, nhưng Trịnh Chí Bình và thiếu nữ ấy chưa từng nghĩ đến phỏng đoán này, đơn giản bởi vì tính khả thi của nó rất thấp, ngay cả việc có đại năng ghé qua chỉ để quan sát là vô cùng "phi lý" rồi.

Thiếu nữ nghe thế, cô ngẩn ngơ cất chiếc gương có vẻ cổ, đẹp vào trong túi xách, rồi cô thấp thỏm hỏi:

"Vậy... Chúng ta trở về và báo cáo rằng tình thế đã ổn?"

Phải ngồi ô tô???

Phải ngồi thêm nhiều tiếng đồng hồ nữa???

Trịnh Chí Bình quay đầu rảo bước, hắn chợt suy tư lấy, dường như vẫn chưa đảm bảo chuyện gì đó sẽ xảy ra tiếp theo, rồi nói:

"Không, hiện tại chúng ta sẽ tiếp tục dò la nơi này, sau đó ở lại Quảng Trì, tiến hành điều tra các dị biến do những thế lực bất thường gây ra, lúc trước chú đã đặt mua một mảnh đất gần quán ăn đó từ lâu, chúng ta sẽ ở lại đó"

Bạn đang đọc Nhân Gian Sai Hết Cả Rồi sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.