Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hôn thê của đồ đệ - Tô Tiểu Mạn

Tiểu thuyết gốc · 1270 chữ

Đất Chiết có ngọn núi tên là Phổ Đà sơn, phong cảnh nơi đây non nước hữu tình. Khi Lăng Tiêu Vân đi qua, thấy có đạo quán rất tịch mịch u nhã nên xin tá túc một thời gian. Quán chủ họ Thượng Quan thấy Lăng Tiêu Vân có vẻ bất phàm, biết lai lịch không tầm thường nên vui vẻ đồng ý.

Một ngày nọ có một người thanh niên khăn gói từ xa đến hỏi chuyện. Lăng Tiêu Vân đang tĩnh tu nhưng cũng từ tốn trả lời. Hỏi ra mới biết anh ta tên Vương Quán, ở một huyện cách đó không xa. Vương Quán thấy hắn tinh thông nhiều đạo lý huyền diệu, xin nhận làm thầy. Lăng Tiêu Vân một mực từ chối.

Vương Quán nằng nặc xin xỏ. Lăng Tiêu Vân thấy phiền, nói sẽ giới thiệu thầy cho, liền dắt anh ta tới gặp Thượng Quan đạo sĩ nhưng ông ta cũng từ chối vì học trò đã đủ. Lăng Tiêu Vân hết cách, muốn mượn cớ từ chối khéo nên nói:

"Trông anh sức vóc mảnh dẻ, sợ là không chịu nổi cực khổ!”

Vương Quán cũng rất lễ độ, thưa rằng "Chịu được".

Lăng Tiêu Vân nghe vậy đành gật đầu, nói chỉ nhận anh ta làm đệ tử kí danh. Vương Quán vui mừng, vái chào làm lễ ra mắt rồi ở lại trong đạo quán.

Mờ sáng Lăng Tiêu Vân đã gọi Vương Quán dậy, đưa búa sai theo mọi người đốn củi, Vương Quán kính cẩn nghe theo. Hơn một tháng tay chân nổi chai sần, không chịu nổi khổ cực, ngầm có ý muốn về.

Lăng Tiêu Vân đứng từ xa quan sát thầm lắc đầu.

Một chiều hái củi về, Vương Quán thấy hai người cùng thầy uống rượu, một người là Thượng Quan quán chủ còn người còn lại anh ta không rõ.

Trời đã tối vẫn không có đèn đuốc gì, Thượng Quan đạo sĩ vuốt chòm râu, bèn cắt giấy thành hình tấm gương dán lên vách, trong chốc lát như vầng trăng sáng vằng vặc trên vách, chiếu rõ từng sợi tóc, đám học trò xúm quanh lui tới hầu hạ.

Vị khách không biết tên kia nói:

"Đêm đẹp vui vẻ không nên hưởng riêng."

Bèn cầm bầu rượu trên bàn chia cho bọn học trò, lại nói cứ uống thật say. Vương Quán tự nhủ:

“Có bảy tám người, một bầu rượu làm sao mà đủ?”.

Ai nấy đều đi tìm tô chén tranh nhau rót trước, chỉ sợ hết rượu nhưng rót đi rót lại mà rượu trong bầu vẫn không vơi, thầm lấy làm lạ.

Giây lát sau vị khách không biết tên kia nháy nháy mắt với Thượng Quan quán chủ. Ông ta hiểu ý liền nói:

"Đã có trăng sáng, nhưng vắng vẻ quá, sao không gọi Thường Nga tới? Lăng huynh đệ, đến lượt đệ rồi!"

Lăng Tiêu Vân mỉm cười. Mấy phép thuật nhỏ này trong mắt người thường thì tưởng là tiên thuật nhưng thật ra chỉ là mấy trò vặt mà thôi. Hắn bèn lấy đũa ném vào vầng trăng, thì thấy một mỹ nhân từ trong vầng ánh sáng bước ra, lúc đầu cao chưa đầy một thước, tới đất thì cao bằng người thường, lưng thon cổ đẹp, phấp phới múa khúc Nghê thường, vừa múa vừa hát.

Âm thanh trong trẻo cao vút sánh với tiếng tiêu. Hát xong lại múa vòng rồi nhảy lên bàn, trong chớp mắt lại trở thành chiếc đũa.

Ba người cười rộ, vị khách lạ kia nói:

"Lăng huynh đệ quả là pháp lực phi phàm. Đêm nay vui quá nhưng tửu lượng có hạn, xin tiễn bọn ta ở cung trăng được không?"

Lăng Tiêu Vân biết họ vẫn muốn thử mình, cười nhạt, phất tay một cái. Ba người dời bàn rượu dần dần vào vầng trăng, mọi người nhìn thấy ba người ngồi trong vầng trăng uống rượu, râu tóc đều rõ mồn một như nhìn vào trong gương.

Lát sau vầng trăng tối dần, Vương Quán đốt đuốc tới thì chỉ có Lăng Tiêu Vân ngồi một mình ở bàn, mà khách đã đi mất rồi. Thức ăn trên bàn hãy còn mà vầng trăng trên vách chỉ còn là một mảnh giấy tròn như tấm gương mà thôi. Học trò của hai vị kia thấy vậy cũng xin phép rời đi.

Vương Quán thầm thích thú hâm mộ, không muốn về nữa.

Lăng Tiêu Vân nhìn theo bóng lưng anh ta mà lắc đầu, thầm nghĩ con người này thay đổi cũng quá nhanh.

Mấy ngày sau, có một đoàn người tìm tới. Từ trên kiệu bước xuống một cô gái trẻ đẹp khoảng mười tám đôi mươi, trên người toàn là gấm vóc lụa là nhìn qua là biết xuất thân từ thế gia.

Đệ tử vào báo mới biết là thân quyến của Vương Quán tìm tới. Anh ta vui vẻ ra đón họ.

Lúc sau, Vương Quán trở lại dẫn theo một nữ tử xinh đẹp giới thiệu với Lăng Tiêu Vân:

“Sư phụ, đây là thanh mai trúc mã cũng là vị hôn thê của con, Tô Tiểu Mạn!”

Tô Tiểu Mạn nhìn vào người thanh niên trước mặt là sư phụ của Vương Quán thì ngẩn người ra, vị sư phụ này cũng quá trẻ đi, còn trẻ hơn cả hôn phu của nàng nữa.

Lăng Tiêu Vân vẫn ngồi điềm nhiên đạm mạc, Vương Quán đợi một lúc không thấy Tô Tiểu Mạn lên tiếng thì nhìn sang nhắc nhở:

“Tiểu Mạn, mau hành lễ với sư phụ đi!”

Tô Tiểu Mạn vội vàng hành lễ sau đó ghé tai Vương Quán nói nhỏ:

“Chàng chắc mình không bị lừa chứ, trông anh ta trẻ như vậy…”

“Đừng nói bậy!” Vương Quán nghe vậy vội ngắt lời nàng ta, sợ sư phụ mình nghe thấy, ghé tai Tiểu Mạn nói nhỏ:

“Người tu đạo có bí quyết riêng. Nàng đừng thấy sư phụ trông trẻ nhưng có thể đã hơn trăm tuổi rồi đó…”

“Thực!” Tô Tiểu Mạn hai mắt sáng lên nhìn về phía Lăng Tiêu Vân.

“Đúng vậy!” Vương Quán chắc nịch khẳng định.

Lăng Tiêu Vân đã nghe rõ hai người họ nói gì nhưng vẫn giả vờ bàng quan. Bắt gặp ánh mắt sáng lấp lánh của Tô Tiểu Mạn, hắn cũng có chút sửng sốt.

“Sư phụ, xin ngài dạy Tiểu Mạn bí quyết để có được dung nhan trẻ trung.” Tô Tiểu Mạn vội quỳ sụp xuống cầu khẩn. Nữ nhân mà, ai chẳng muốn mình luôn xinh đẹp.

“Tiểu Mạn, không được thất lễ!” Vương Quán vội lên tiếng trách mắng, hắn tu luyện một khoảng thời gian ở đây cũng biết người tu đạo thực cũng không dễ nói chuyện như vậy.

“Tiểu Mạn cô nương quá lời rồi, sinh lão bệnh tử là lẽ thường ở đời, không nên cưỡng cầu. Ta mệt rồi, hai ngươi về đi!” Lăng Tiêu Vân sợ phiền phức nên lên tiếng trục khách. Hắn cũng không thể ở mãi đây để dạy học trò được. Trước đây nhận Vương Quán là thấy hắn cũng có một chút linh căn tu luyện, nhưng Tô Tiểu Mạn này thì hoàn toàn là phàm thể.

Vương Quán xin cho gia quyến ở lại vài ngày. Lăng Tiêu Vân phất tay, bảo anh ta đi tìm Thượng Quan quán chủ. Vương Quán vội kéo Tô Tiểu Mạn đang hờn dỗi phụng phịu rời đi, sợ chọc giận Lăng Tiêu Vân.

Bạn đang đọc Nhân Gian: Hồng Trần Luyện Tâm sáng tác bởi HacAmThanQuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HacAmThanQuan
Thời gian
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.