Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đạo gia Nguyên Thần

Phiên bản Dịch · 1733 chữ

Chương 25: Đạo gia Nguyên Thần

Một năm nay, tuy Nam Lạc vẫn chưa bước vào luyện Tinh hóa Khí, nhưng chỗ tốt của sáu năm khổ tu tĩnh tâm tồn thần đã thể hiện ra. Thần thông vừa rồi hóa thành người khổng lồ chính là một loại thần thông đặc biệt của Vu tộc - Pháp Thiên Tượng Địa, nhưng lại không giống với cách sử dụng của người Vu tộc. Vu tộc dựa vào tinh huyết, bọn họ dùng tinh huyết thôi động thần thông, còn Nam Lạc lại dùng pháp lực thôi động. Bởi vậy, với pháp lực hiện tại của hắn còn chưa hoàn toàn bước vào luyện Tinh hóa Khí thì không thể duy trì lâu được.

Vu tộc luyện Tinh, Yêu tộc luyện Khí, đây là điều Thông Huyền Thiên Sư đã nói với Nam Lạc, lúc ấy Nam Lạc liền hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta không phải luyện Khí sao?”. Thông Huyền Thiên Sư nói: “Chúng ta Đạo gia nhất mạch, trước luyện Tinh hóa Khí, sau luyện Khí hóa Thần, cuối cùng Tinh Khí hợp nhất thành Nguyên Thần, dung hợp Thiên Địa đại đạo, thoát luân hồi.”

Trước đây, sau khi Nam Lạc dung hợp huyết mạch Chúc Dung, tinh huyết quá thịnh, pháp môn luyện Khí thông thường tự nhiên không thể hình thành nội tức trong cơ thể, chỉ có Đạo gia nhất mạch của Thông Huyền Thiên Sư mới có pháp quyết có thể thông qua luyện Tinh sinh ra khí cảm. Tinh huyết càng thịnh vượng thì việc luyện Tinh hóa Khí càng khó, nhưng một khi đã làm được, thì ở cùng cảnh giới lại có pháp lực thâm hậu hơn người khác rất nhiều.

Tinh huyết của Tổ Vu Vu tộc cực kỳ trân quý, không chỉ có thể giúp người Vu tộc đề thuần huyết mạch, bên trong còn ẩn chứa thần thông đại đạo. Cũng giống như truyền thừa chi pháp của Dương Lực Đại Tiên. Pháp Tượng Thiên Địa của Nam Lạc chính là được truyền thừa như vậy, ngọn lửa kia tuy rằng khí tức Địa Sát Độc Hỏa ẩn chứa rất yếu ớt, nhưng dù sao cũng truyền thừa được một tia Hỏa mạch của Chúc Dung.

Thiêu xong thi thể Hắc Thủy Đại Vương, quay lại nhìn Tiểu Thanh Xà thì nó đã sớm biến mất, đoán chừng là đi tiêu hóa nội đan kia rồi.

Nam Lạc đối với việc mình cố ý giả vờ tâm thần bất định mà dụ Hắc Thủy Đại Vương ra tay, trong lòng (khá là khó chịu). Hắn chưa bao giờ cho rằng mình là người tốt thánh nhân, dùng lời tế ti của hắn hình dung thì chính là: “Ân oán phân minh, nhưng tâm tính thiên lãnh, nội tâm chỗ sâu lại ẩn giấu một tia thiện lương.”

Hắn vẫn đoan tọa tu luyện, sáng sớm vẫn tụng kinh Hoàng Đình, nhưng người đến nghe kinh rõ ràng đã ít đi rất nhiều. Hắc Thủy Đại Vương một đường sát khí đằng đằng mà đến, nhất định đã kinh động không ít người, bọn họ vào tối hôm qua tự nhiên đều âm thầm quan sát.

Danh tiếng người tụng kinh trước Thái Cực Cung e rằng đã bị nhuốm màu xám xịt rồi, Nam Lạc nghĩ thầm, không khỏi lại cười thầm trong lòng, hết thảy đều gió thoảng mây bay, ta tụng kinh của ta, vốn dĩ không muốn tranh giành cái danh tiếng gì, hà tất phải để ý đến cách nhìn của người khác.

Sáu năm khổ tu, tĩnh tọa, khiến tâm tính của Nam Lạc càng thêm tĩnh như vực sâu.

Thông Huyền Thiên Sư trở về, mọi thứ ở Thái Cực Cung đều đã khôi phục lại bình yên, không có bất kỳ kẻ nào dám sinh sự trước Thái Cực Cung. Thông Huyền Thiên Sư tuy rằng bản thân không giảng đạo, cũng chưa bao giờ ngăn cản Nam Lạc tụng kinh Hoàng Đình trước cung.

Có kinh Hoàng Đình, Nam Lạc dường như cũng không có vấn đề gì về tu luyện để hỏi Thông Huyền Thiên Sư. Cứ như vậy, Nam Lạc tụng kinh, Kim Giác, Ngân Giác hai đồng tử quạt lửa, lúc rảnh rỗi liền ngồi bên cạnh Nam Lạc chống cằm xem Nam Lạc tụng kinh. Bọn họ thích nghe Nam Lạc kể chuyện, nghe Nam Lạc kể về cuộc sống của hắn từ nhỏ ở Dương Bình thị tộc, thích nghe Nam Lạc kể về tình hình bị bắt đi rồi bị nhốt trong lồng, hết lần này đến lần khác, không biết chán, mỗi khi đến đoạn này, bọn họ luôn phẫn nộ dị thường, và lớn tiếng nói muốn đi tìm Ưng Vương Tam Thái Tử để trút giận cho Nam Lạc.

Khi Nam Lạc nói đến Dương Lực Đại Tiên, bọn họ lúc thì nói hắn nhát gan, lúc thì nói hắn vô dụng, cuối cùng lại nói nếu gặp lại nhất định phải gọi hắn đến đây, sẽ không có ai dám động đến hắn nữa.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, thêm một năm nữa lại qua, đến nay, Nam Lạc đã sống ở Thái Cực Cung này chín năm.

Đột nhiên trong tai Nam Lạc truyền đến giọng nói của Thông Huyền Thiên Sư, vội vàng đứng dậy đi đến Thái Cực điện. Chỉ nghe Thông Huyền Thiên Sư nói: "Ta có một đạo hữu, cách nơi này ba ngàn dặm xây dựng một tòa Ngọc Hư Cung, ba ngày sau chính thức khai sơn thu đồ, nếu ngươi có lòng, có thể đến xem."

Nam Lạc vội vàng đáp: “Đệ tử một lòng hầu hạ trước tòa sư tôn, chưa từng nghĩ đến những điều đó.”

Thông Huyền Thiên Sư lại dùng giọng nói ôn hòa cất lời: “Con không cần bận tâm những điều này, nếu con muốn bái nhập môn hạ người khác, ta sẽ không trách tội con. Vị đạo hữu Nguyên Thủy của ta, Ngọc Hư Cung nhất mạch cũng là một nhánh của Đạo gia, con cũng không cần lo lắng công pháp không hợp.”

Nam Lạc nghe vậy, trong lòng khẽ thở dài, cúi đầu đáp: “Vâng, sư tôn!”

Ban đầu Nam Lạc còn nghĩ rằng một ngày nào đó có thể được Thông Huyền Thiên Sư thu làm đệ tử chính thức, giờ nghe ý tứ trong lời nói của ông, đã ẩn ý nói với Nam Lạc là không thể rồi.

………………

Côn Luân sơn phương viên vạn dặm, Thái Cực Cung chỉ chiếm chưa tới ngàn dặm nơi linh mạch chi nguyên. Còn Ngọc Hư Cung thì ở một ngọn núi khác cách đó ba ngàn dặm.

Nam Lạc còn chưa thể ngự vân, muốn đi qua đó tự nhiên chỉ có thể dùng thổ độn.

Thổ độn thuật mà hắn sử dụng lại có sự khác biệt với thổ độn thuật thông thường, bởi vì hắn được Dương Lực Đại Tiên truyền thừa bằng phương pháp truyền thừa, cho nên không nằm trong hàng ngũ pháp thuật, mà coi như là bản mệnh thần thông của hắn.

Thần thông khó truyền thừa, nhưng pháp thuật lại có thể truyền thụ, bởi vì pháp thuật vốn là do những vị đại thần thông dựa theo thần thông của mình mà sáng tạo ra. Tuy rằng giữa trời đất không thiếu những người có tài trí hơn người, có thể tự ngộ ra pháp thuật, mà uy lực không thua kém gì uy lực của những vị đại thần thông, nhưng dù sao đây cũng chỉ là số ít. Cho nên giữa trời đất này đều xưng năng lực bẩm sinh là thần thông, những thứ học tập lĩnh ngộ sau này đều xưng là pháp thuật.

Nam Lạc sau khi từ biệt Thông Huyền Thiên Sư, trong sự hâm mộ của Kim Giác, Ngân Giác rời khỏi Thái Cực Cung. Khi đi, hai người bọn họ lén lút chạy ra từ Thái Cực Cung, một người từ trong ngực lấy ra một cái hồ lô màu xanh, một người từ trong ngực lấy ra một sợi dây lụa màu vàng, nhét vào tay Nam Lạc, nói là mang theo trên đường phòng thân. Nam Lạc vội vàng đẩy trả lại, hai người bọn họ không biết nặng nhẹ trộm bảo bối đưa cho Nam Lạc, nhưng Nam Lạc lại không dám nhận.

Hắn dám chắc chắn, Kim Giác, Ngân Giác hai người trộm pháp bảo ra ngoài, chắc chắn đều nằm trong tầm nắm bắt của Thông Huyền Thiên Sư, nếu như mình thật sự không biết chừng mực mà nhận lấy, nói không chừng ngay cả danh phận ký danh đệ tử này cũng không giữ được.

Kim Giác, Ngân Giác thấy Nam Lạc thật sự không nhận, cuối cùng chỉ đành nói: “Nếu thật gặp phải nguy hiểm gì, nhất định phải báo danh hiệu Thái Cực Cung.”

Nam Lạc thầm nghĩ, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm gì, ngoài việc liều mạng chạy trốn ra, báo danh hiệu Thái Cực Cung chỉ sợ còn chết nhanh hơn, người khác vì sợ Thái Cực Cung, tự nhiên không muốn để lại một kẻ thù như vậy.

Bọn họ xưa nay đều ra oai trước Thái Cực Cung, tự nhiên không có ai dám động đến bọn họ, nhưng khi ra ngoài, thật sự đến bước đường cùng mà báo danh hiệu Thái Cực Cung, chỉ sợ người ta sẽ lập tức giết người diệt khẩu. Danh tiếng chỉ có thể uy hiếp trước khi tranh đấu chưa bắt đầu, khi tranh đấu đã bắt đầu thì chỉ có thể dựa vào bản lĩnh thật sự.

Trong non xanh biển biếc, có khói mây tường thụy, nhưng cũng có những nơi ác thủy sát khí.

Ba ngàn dặm đường, nếu là đường bằng bằng phẳng, Nam Lạc một ngày là có thể đi hết, nhưng ở trong Côn Luân sơn mạch này, lại là một chuyện không nhỏ. Đi qua những ngọn núi có đại yêu chiếm cứ không phải là chuyện dễ dàng, nếu đối phương có tâm tính ôn hòa, tự nhiên sẽ mặc kệ ngươi đi qua, nhưng nếu đối phương là kẻ bá đạo hung ác, chỉ sợ muốn đi qua chỉ có thể dựa vào bản lĩnh.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Kỷ Nguyên (Bản Dịch) của Thân Vẫn Chỉ Tiêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tue_Nguyet_An_Nhien
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.