Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Lượng Thận Cảnh!

Phiên bản Dịch · 1350 chữ

Đại đa số tán tu đều lựa chọn dựa vào trụ sở của một tông môn nào đó để tu hành, bởi vì trụ sở có linh khí nồng đậm, nhưng cũng có một bộ phận rất nhỏ tán tu không lựa chọn dựa vào bất cứ tông môn nào, bởi vì phụ thuộc vào một môn phái, ngoại trừ có thể hưởng thụ linh khí trong trụ sở, ngoài ra cũng không có chỗ tốt nào khác, ngược lại còn phải nghe theo mệnh lệnh của người khác.

Phần lớn những tán tu này, đều sinh hoạt xung quanh Thiên Cơ phường, tự mình kiếm lấy vật tư tu hành.

Không thể không nói, cuộc sống của những tán tu này rất khó khăn, nhưng cũng vô vàn tự tại.

Lục Diệp đến Thiên Cơ phường, chủ yếu là muốn nghỉ tạm một đêm, thuận tiện đổi mới Thập phần đồ của mình.

Lúc trước hắn đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua được vật này, đến nay cũng gần một năm rồi, hẳn là trong địa đồ đã có rất nhiều biến hóa.

Đồng thời hắn cũng muốn xử lý một ít chiến lợi phẩm không cần đến, ví dụ những đồ vật được phân chia lúc ở Ngân Quang Đảo. Những vật này rất chiếm chỗ trong túi trữ vật, đại đa số đều đã bị hắn bán cho Thiên Cơ bảo khố ở Ngân Quang Đảo bên kia, giờ còn sót lại một chút đem ra đổi lấy tài nguyên tu hành.

Lục Diệp thản nhiên đi vào Thiên Cơ thương minh, cách bài trí bên trong cũng giống như thương minh hắn từng đến trước đó, dưới sự dẫn dắt của một vị quản sự, hắn tiến vào một khu cách gian (khu vực được ngăn cách trong phòng).

Hắn đưa ra yêu cầu của mình, lại lấy ra đồ vật muốn giao dịch, quản sự cầm lấy rồi rời đi.

Trong lúc chờ đợi, Lục Diệp tự rót cho mình một chén linh trà. Tình huống này khơi gợi lên một vài hồi ức của hắn. Nhớ ngày đó mỗi lần vào Thiên Cơ thương minh, hắn đều uống trà đến no, bởi vì bên trong linh trà này có ẩn chứa một ít linh lực, có thể đề cao tu vi...

Ngày đó, hắn thật sự rất nghèo, cứ cách vài ngày lại phải đếm linh đan dùng cho tu hành một lần, sợ lúc nào đó sẽ hết sạch.

Hiện tại Lục Diệp không phải phát sầu vì linh đan nữa, không có vật tư tu hành thì đi cướp là được rồi, thậm chí ngay cả thứ quý giá như công huân, hắn cũng có không ít.

Hắn đợi ước chừng một nén nhang, quản sự kia mới quay lại, đưa Thập phần đồ đã đổi mới, kèm theo một túi linh thạch và linh đan cho hắn.

Lục Diệp kiểm kê lại một chút, hai bên thoả thuận xong tiền hàng.

Lúc này, hắn mới đưa ra yêu cầu dừng chân với quản sự, cũng được đối phương thịnh tình tiếp đãi.

Một lát sau, Lục Diệp ngồi xếp bằng trong phòng chữ Thiên trên lầu ba thương minh, kiểm tra biến hoá của Thập phần đồ, nhưng nhìn tới nhìn lui, cũng không nhìn ra thứ này có cái gì khác biệt so với ban đầu.

Hắn đoán rằng, biến hóa bên trong không lớn.

Theo vị trí hiện tại, bọn họ cần mất nửa ngày mới có thể tiến vào phạm vi trụ sở của Phong Hoa viện.

Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Lục Diệp dứt khoát quyết định trực tiếp qua khu mỏ quặng giết người. Lần trước hắn mới có tu vi thất tầng cảnh, lại chân ướt chân ráo bước vào vòng trong, làm việc không thể quá phách lối, hiện tại hắn đã là bát tầng cảnh, phách lối một chút cũng không sao, đánh không lại thì chạy.

Ừm, cứ quyết định vậy đi.

Hắn thu hồi Thập phần đồ, lại lấy ra một cuốn sách thật dày, vừa đọc, vừa xây dựng linh văn trên lòng bàn tay, tiếp đó là phá giải, nhờ cần cù luyện tập mỗi ngày, hiện giờ quá trình này đã trở nên dễ dàng hơn trước rất nhiều, cũng có nghĩa là tạo nghệ trên linh văn chi đạo của hắn càng ngày càng tăng lên.

Một đêm trôi qua rất nhanh.

Hôm sau, trải qua một đêm được nghỉ ngơi đầy đủ, Lục Diệp tắm rửa xong, đổi một thân y phục sạch sẽ, tinh thần phấn chấn từ lầu ba đi xuống.

Bên trong đại điện rất vắng vẻ, ngoại trừ người của thương minh, hắn không gặp những tu sĩ khác.

Lục Diệp cũng không nghĩ nhiều, mang theo Y Y ra khỏi thương minh, nhưng khi hắn ra bên ngoài xem xét, lại phát hiện bên ngoài phường thị cũng không có nhiều người.

Giống như chỉ trong vòng một đêm, đám tu sĩ ở đây đều chạy mất bảy tám phần rồi.

Lục Diệp nhíu mày, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Y Y nói: "Để ta đi hỏi một chút?"

Lục Diệp gật đầu.

Nàng liền xoay người đi đến trước mặt nữ tu đứng ở cửa phụ trách tiếp đãi khách nhân, ngọt ngào hô một tiếng: "Vị tỷ tỷ này, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Nữ tu kia nói: "Nghe người khác nói hình như là Vô Lượng Thận cảnh gì đó xuất hiện."

"Đó là cái gì?"

Nữ tu lắc đầu: "Ta cũng không rõ lắm."

Nàng chỉ là một tiểu tu sĩ tứ tầng cảnh, nếu không có quan hệ với Thiên Cơ thương minh, thì với tu vi này cũng không thể xuất hiện ở vòng trong.

Lục Diệp cất bước đi vào bên trong thương minh, tùy tiện tìm một quản sự hỏi: "Có thông tin gì về Vô Lượng Thận cảnh không?"

Quản sự kia lộ vẻ mặt tươi cười: " Tất nhiên là có, khách nhân muốn loại đẳng cấp nào. . ."

"Đắt nhất!

Giờ hắn không còn giống ngày xưa nữa, lúc trước mua một phần Thập phần đồ cũng phải đắn đo, nhưng hiện tại Lục Diệp hắn không thiếu tiền.

"Xin khách nhân chờ cho một lát." Quản sự kia cấp tốc rời đi.

Rất nhanh, gã đã quay lại, giao một chiếc ngọc giản đến tay Lục Diệp: "Hân hạnh được phục vụ, giá chín trăm linh thạch."

Giá tiền này. . . Quả nhiên đắt đến biến thái.

Lục Diệp không nói gì, chỉ lấy ra chín trăm linh thạch từ trong túi trữ vật đưa cho quản sự, rồi đi sang một bên kiểm tra tin tức về Vô Lượng Thận cảnh.

Sau nửa chén trà nhỏ, hắn buông ngọc giản xuống, chú ý tới ánh mắt của Y Y, liền đưa ngọc giản cho nàng, Y Y cũng xem qua.

Theo như tin tức bên trong ngọc giản này, Vô Lượng Thận cảnh kia là một không gian nhỏ độc lập, cùng loại với Kỳ hải, nhưng không rộng lớn như Kỳ hải.

Mà Vô Lượng Thận cảnh không chỉ có một loại, nó có rất nhiều loại khác nhau, có nơi khung cảnh bên trong đẹp đẽ, có nơi quỷ khí âm trầm, còn có một số nơi lại biến ảo khó lường.

Nhưng giống nhau chính là, bên trong mỗi Vô Lượng Thận cảnh đều có đồ tốt, hoặc là thiên tài địa bảo, hoặc là bí thuật bí điển, thậm chí từng có người lấy được công pháp Thiên cấp ở bên trong.

Công pháp ở Cửu Châu được phân ra hai loại, các loại công pháp dưới Thiên cấp, bao gồm cả công pháp Địa cấp đều là thứ nhan nhản đầy đường. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước Lục Diệp chỉ dùng mấy khối linh thạch đã có thể mua được Hồng Liên Trùng Tiêu Quyết từ Huyền môn bên kia.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 122

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.