Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mục Tiêu Tiếp Theo…

Phiên bản Dịch · 1317 chữ

Cách nhau ba mươi trượng, bốn mắt nhìn nhau, Lục Diệp nâng chiếc lân giáp trong tay lên, đôi mắt của Ứng Giao cũng di chuyển theo.

Tuy nhiên, lần này khác với lần trước, mặc dù nó vẫn có dáng vẻ khao khát với lân giáp nhưng nó không lao tới ngay lập tức.

Bên trong đôi mắt nó tràn đầy sự cảnh giác.

Lục Diệp thấy tình hình như vậy, cũng biết chỉ sợ lần này khó mà dẫn dụ Ứng Giao đi lên như lần trước.

Ứng Giao rất thông minh, lần trước nó bị lân giáp thu hút, đã chạy đến trụ sở Kình Thiên Tông đánh nhau một trận cùng đám tu sĩ đó. Tuy với nó, đám tu sĩ Kình Thiên Tông bên kia không quá mạnh, nhưng nó vẫn bị thương.

Vết thương mang đến đau đớn khiến nó tức giận đến mất lý trí, nó chỉ muốn cướp đi lân giáp, nhưng càng lún càng sâu.

Cuối cùng, khí tức của lân giáp biến mất, mình nó đầy bụi đất và vết thương bò trở về mới phát hiện có gì đó không đúng, hình như nó bị người ta lợi dụng rồi!

Ở thế giới này, nó biết Nhân tộc luôn tranh đấu không ngừng. Và sở dĩ nó vẫn một mực rúc trong gian nhà nhỏ của mình, là vì bản thân không có quá nhiều truy cầu, thêm một nguyên nhân nữa, nó không muốn nhúng tay vào cuộc chiến giữa đám Nhân tộc đó. Đám Nhân tộc kia đấu đá sinh tử không liên quan gì đến nó, miễn không làm phiền đến nó là được.

Thế nhưng dạng tồn tại không tranh với đời như nó, vẫn bị Nhân tộc đê hèn và gian trá lợi dụng!

Ứng Giao trở về dưỡng thương đã nhiều ngày, nó càng nghĩ càng giận, nhưng nó có thể làm được gì? Khí tức khiến nó động tâm đã biến mất, và tên Nhân tộc hèn hạ kia cũng vậy.

Cho đến hôm nay, khí tức đó lại xuất hiện, tên Nhân tộc đó cũng một lần nữa lộ diện.

Mặc dù Ứng Giao vẫn muốn lấy được lân giáp, nhưng nó không còn hành động hấp tấp nữa. Nó biết muốn lấy được lân giáp chỉ có một cách duy nhất là giết chết tên Nhân tộc hèn hạ kia!

Vì vậy một thoáng khi nó nổi lên, đột nhiên sừng thịt trên trán xuất hiện lôi đình, một cột sấm sét to bằng cánh tay ầm ầm đánh về phía Lục Diệp.

Lục Diệp đã chuẩn bị từ lâu, lập tức bay vút lên không.

“Oanh” một tiếng, vị trí Lục Diệp đứng ban đầu đã bị lôi đình đánh ra một cái hố sâu.

Trên không, Lục Diệp kéo giãn khoảng cách giữa mình và Ứng Giao, sau lưng hắn toát đầy mồ hôi lạnh.

Tuy lúc trước hắn đã cảm thấy lần này khó mà lợi dụng Ứng Giao đượa nữa, nhưng không nghĩ tới nó lại hận hắn như vậy, vừa lên đã dùng sấm sét nghênh đón, nếu không chuẩn bị từ trước, căn bản hắn trốn không thoát.

Thân hình Lục Diệp hạ xuống từ phía xa xa, Y Y theo tới, hắn đưa lân giáp cho Y Y để nàng đi thử xem.

Y Y cầm lấy lân giáp, lập tức trốn xuống đất, thử nghiệm một phen.

Nửa canh giờ sau, Y Y quay lại, lắc đầu với Lục Diệp.

Không cần biết Y Y dụ dỗ nó như thế nào, Ứng Giao cũng không chịu rời khỏi hồ nước.

Lục Diệp đưa tay điểm lên chiến trường ấn ký, truyền tin cho La Phục.

"Ứng Giao không chịu rời khỏi hồ nước, ta cũng bất lực."

Rất nhanh La Phù đã đáp lại, giọng điệu có chút thất vọng, nhưng gã cũng biết không có cách nào khác, dù sao Lục Diệp đã nói rõ ràng, hắn không thể điều khiển Ứng Giao, chỉ có thể dẫn dắt hành động của nó ở một mức độ nào đó thôi.

Đã dẫn đường, tự nhiên không thể đảm bảo mọi chuyện sẽ luôn như ý.

Sau khi Lục Diệp kết thúc liên lạc với La Phục, hắn nhanh chóng vẫy gọi Y Y: "Đi thôi."

Nếu Ứng Giao không bị thu hút, Lục Diệp cũng không định quay lại Ngân Quang Đảo, hắn muốn tiếp tục đi về phía trước.

Sau nửa đêm, cả đám tìm được một nơi thích hợp để nghỉ ngơi, đợi đến rạng sáng mới lên đường.

Lần này, Lục Diệp tiến vào vòng trong với mấy mục đích.

Một, đi mở đường thay các tu sĩ Bích Huyết tông, đồng thời dựa vào quyền hạn trấn thủ sứ của bản thân để ký kết minh khế với tông môn vòng trong thích hợp. Làm như thế, trong tương lai, tu sĩ Bích Huyết tông sẽ có nhiều lựa chọn hơn.

Hai, chính là vì trận chiến Kim Quang Đỉnh ngày đó.

Kình Thiên Tông ở gần nhất đã bị xử lý, mục tiêu kế tiếp là Phong Hoa viện.

Lục Diệp nhớ mang máng, đây là tông môn thứ hai của Vạn Ma Lĩnh phái người nghênh chiến với hắn, người lên sân đấu là một nữ pháp tu, một bộ Phong Hỏa liên kích khiến hắn bị thất thế, nhưng sau đó bị hắn phản kich, nữ pháp tu kia cũng đầu một nơi thân một nẻo.

Phong Hoa viện cách nơi này khá xa, nếu hắn cưỡi trên lưng Hổ Phách đi tới, ít nhất cũng mất chừng nửa tháng, ngự khí phi hành sẽ nhanh hơn chút, nhưng cần tiêu hao quá nhiều linh lực.

Dù sao hắn cũng không vội, đương nhiên Lục Diệp sẽ lựa chọn cưỡi Hổ Phách đi đường.

Trên lưng hổ, linh lực trên hai tay Lục Diệp không ngừng dâng trào.

Âm Dương cơ nguyên không ngừng sinh ra trên tay trái, dần dần hình thành một đồ án cực kì phức tạp, đó là một linh văn hắn từng học được trong sách.

Đương nhiên Lục Diệp không chỉ học được loại linh văn này từ trong sách, ngược lại, hắn đã nắm được khá nhiều. Mặc dù những linh văn kia đều có hiệu quả công dụng riêng, nhưng không thể tùy tâm mà phát, cho nên chúng chỉ thích hợp để luyện tập hàng ngày, không thể dùng trong chiến đấu.

Kể cả trước kia Lục Diệp từng được Vân phu nhân dốc lòng dạy bảo, nhưng phương diện linh văn chi đạo của hắn vẫn chỉ đạt tới trình độ nhập môn thôi, bây giờ không thể thường xuyên thỉnh giáo Vân phu nhân, hắn chỉ có thể tự học.

Cũng may trước khi hắn rời đi, đã mang theo không ít sách về linh văn từ chỗ Vân phu nhân, chỉ cần hắn có thể hiểu rõ nội dung bên trong những cuốn sách này, linh văn chi đạo của hắn có thể nâng cao hơn rất nhiều.

Cùng lúc đó, trên tay phải Lục Diệp cũng có linh văn, là Phong Duệ linh văn, có điều hắn đang thúc giục linh lực của mình để phá giải đạo linh văn này, muốn tiêu trừ nó.

Một tay tạo dựng, một tay phá giải, phân tâm nhị dụng, khó khăn rất lớn, trước mắt Lục Diệp cũng chưa thuần thục.

Loại luyện tập này không chỉ khiến linh văn chi đạo trưởng thành, còn rèn luyện khả năng khống chế linh lực một cách chính xác của bản thân, đây cũng là nguyên nhân khiến Lục Diệp có thể ngự khí hai đạo ngay ở thất tầng cảnh.

Bây giờ hắn đã lên tới bát tầng cảnh, nếu muốn, hắn còn có thể ngự khí thêm một, hai đạo nữa.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 204

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.