Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuất Quân Bất Lợi!

Phiên bản Dịch · 1334 chữ

Tuy nhiên, hiện tại, thứ Lục Diệp cần chính là những kinh nghiệm như này để rèn luyện bản thân. Đương nhiên, học tập cùng Vân phu nhân khiến hắn nhanh chóng trưởng thành, nhưng có thể nhận thức một chút những thủ đoạn của các linh văn sư khác cũng không có hại.

Đây cũng là đề nghị của Vân phu nhân. Theo như bà nói, linh văn chi đạo, quan trọng nhất là thiên phú, thứ hai là kỹ xảo, thứ ba là luyện tập và tích lũy, thiếu một thứ cũng không được.

Ngay tại thời điểm Hoa Từ đang kiểm tra những túi trữ vật đó, đột nhiên Lục Diệp ném túi trữ vật trong tay ra ngoài, túi trữ vật còn chưa kịp rơi xuống đất, đã bốc cháy, nhanh chóng biến thành tro bụi.

Hoa Từ ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta làm phiền ngươi sao?"

"Không phải." Mặt Lục Diệp không chút thay đổi nhặt lên một cái túi trữ vật khác, tiếp tục phá giải cấm chế bên trong. Tuy trước mắt, hắn có xác suất thành công rất cao nhưng luôn có những lúc thất thủ.

Khi mới bắt đầu, đây vốn là điều không thể tránh khỏi.

Một lát sau, túi trữ vật trong tay hắn mở ra, hắn kiểm tra sơ qua rồi ném sang một bên.

Nói chung, trấn thủ sứ và phó sứ tham gia trận chiến trấn thủ ở Linh Khê cũng không quá nghèo khó, trong túi trữ vật luôn có một số loại đồ vật như linh thạch, linh đan và linh phù.

Nhưng đồ tốt làm hai mắt người ta tỏa sáng lại không thấy.

Kỳ thực đây cũng là chuyện bình thường, ai mà chẳng biết, khi tham gia Linh Khê trấn thủ chiến sẽ rất nguy hiểm, nếu thật sự mang theo thứ tốt trên người, lại không may bị giết, chẳng phải địch nhân sẽ được lợi sao?

Do đó, đồ bên trong các túi trữ vật này thường rất thực dụng nhưng giá trị không quá cao.

Mà những thứ này, chính là thứ trước mắt Hoa Từ đang cần, nhiều túi trữ vật như vậy tích cóp lại cùng nhau, cũng là một khoản tài phú xa xỉ.

Trong đêm khuya, Lục Diệp ở một bên mở túi trữ vật, Hoa Từ lại ngồi xếp bằng tu luyện ở trung tâm Tụ Linh Trận.

Mãi cho đến rạng sáng, Lục Diệp mới xử lý xong tất cả đống túi trữ vật kia, có khoảng mười mấy cái bị tiêu hủy, số lượng cũng không nhiều.

Xét về hiệu suất đã rất ổn rồi, dù sao Lục Diệp cũng chưa từng làm việc này bao giờ.

Nhưng hắn vẫn còn phải không ngừng cố gắng!

Lục Diệp đứng dậy, vươn vai.

"Ta đến Minh Tâm Phong, có việc hãy đưa tin cho ta!" Khi đi ngang qua Hoa Từ, hắn xoa đầu nàng, dặn dò một câu rồi đẩy cửa ra ngoài.

“Lục sư tỷ!” Ngoài cửa vang lên giọng nói trong trẻo, tựa hồ vẫn luôn chờ đợi.

Bốn mắt nhìn nhau, Hà Tịch Âm sửng sốt: "Ngũ... Ngũ sư huynh?"

Nàng đảo mắt, vượt qua Lục Diệp, thấy Hoa Từ đang chỉnh lại tóc của mình trong Luyện Công phòng, nụ cười trên mặt dần dần đông cứng lại.

"Đừng cản đường!" Lục Diệp giơ tay đè lại đầu nàng, sau đó xách Hà Tịch Âm sang một bên, rồi đi thẳng về hướng Thiên Cơ Điện.

Vào ngày này, không ít người đều nhìn thấy Hà Tịch Âm giống như một cái xác không hồn đi lang thang trong trụ sở, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm những từ như "Không có cơ hội", "Bị nhanh chân đến trước" linh tinh ...

Ban ngày, hắn vẫn cùng Vân phu nhân học tập linh văn chi đạo, tới ban đêm khi quay về trụ sở, Lục Diệp lại không tới Luyện Công phòng mà đi thẳng đến phường thị.

Ban đầu phường thị này do một đám tán tu tụ tập mà thành, Trần Dục phụ trách quản lý, về sau đám tán tu hoặc trở thành đệ tử ký danh của Bích Huyết tông, hoặc phụ thuộc rồi trở thành môn hạ của tông môn Bích Huyết tông, theo đó phường thị cũng được giữ lại.

Có điều so với trước đây, nhân khí chẳng những không giảm, trái lại còn tăng lên, bởi vì có càng nhiều tán tu đến đây, thậm chí còn có tán tu phụ thuộc vào thế lực Hạo Thiên minh ở gần đó, mộ danh mà đến.

Điều này khiến cho nhân khí của phường thị luôn giữ ở mức cao không giảm, Lục Diệp tự nhiên sẽ không ngăn cản đám môn hạ đệ tử và tán tu tông môn chạy đến nơi này, làm chút buôn bán nhỏ, kiếm tiền dùng cho việc tu hành.

Bích Huyết tông không có nhiều quy củ như những tông môn khác, chỉ cần không gây ra chuyện bất lợi với Bích Huyết tông là được.

Hơn nữa bởi vì một thời gian trước, hai thế lực Vạn Ma Lĩnh ở gần đây đã bị đánh cho tàn phế, dẫn tới trước mắt, phạm vi hoạt động của đệ tử Bích Huyết tông đã trở nên rộng rãi hơn.

Mà phạm vi hoạt động lớn, thu hoạch đương nhiên sẽ nhiều hơn.

Lục Diệp đi một mạch đến nơi này, tìm một góc yên tĩnh, lấy ra một khối lệnh bài đã chuẩn bị từ trước ở trong túi trữ vật, đặt nó sang một bên, sau đó lấy một cuốn sách ra đọc, thần thái nhàn nhã.

"Ngũ sư huynh!" Có người đi ngang qua nhìn thấy hắn, vội vàng hành lễ, rất nhanh liền phát hiện tấm lệnh bài đặt bên cạnh Lục Diệp, không nhịn được nói ra: "Mở khóa miễn phí!"

“Ngũ sư huynh, ngươi có thể mở khóa cấm của túi trữ vật ra sao?” Đệ tử kia có chút tò mò, trước kia gã cũng không biết Ngũ sư huynh có loại năng lực này.

"Có thể!"

"Sư huynh chờ một chút."

Nói xong, đệ tử kia nhanh chóng rời đi, khi trở lại đã đưa một túi trữ vật cho Lục Diệp: "Nhờ Ngũ sư huynh hỗ trợ mở túi trữ vật này ra.”

Đây là chiến lợi phẩm được phát sau trùng triều, gã chọn nó từ một đống chiến lợi phẩm, lúc ấy có mấy trăm túi trữ vật chất đống ở quảng trường. Đây cũng là lý do Lục Diệp đến đây, hắn muốn giúp mọi người mở khóa miễn phí.

Hắn đã xử lý xong đống túi trữ vật ở chỗ Hoa Từ, nhưng ở chỗ các tu sĩ còn rất nhiều cái chưa xử lý, phần lớn những túi trữ vật này đều được lấy từ Phùng thị, chất lượng chắc chắn không bằng túi ở chỗ Hoa Từ, ai cũng không biết trong đó có gì, có thể là thứ tốt, cũng có thể là một đống rác rưởi.

Vì vậy, những người lấy được túi trữ vật đều giữ nó lại, không tới Thiên Cơ thương minh phụ cận tìm người mở khóa, tránh lỗ vốn.

Lục Diệp nhận lấy túi trữ vật kia, bắt đầu hành động.

Rất nhanh, hắn đã bị một đám người vây quanh, mọi người nghe nói Lục Diệp đang miễn phí giúp người mở khóa cấm chế ở bên này, đều chạy tới xem náo nhiệt.

Trong lúc linh lực đang dâng trào, đột nhiên Lục Diệp cau mày, hắn khoát tay, ném túi trữ vật trong tay lên không trung.

Từng đôi mắt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy túi trữ vật nhanh chóng bùng lên ngọn lửa, trong nháy mắt đã hóa thành một quả cầu lửa!

Lục Diệp cũng cau mày nhìn lên.

Xuất quân bất lợi! Túi trữ vật đầu tiên đã bị phá hủy.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 159

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.