Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thích Việc Lớn, Hám Công To!!!

Phiên bản Dịch · 1307 chữ

Các tu sĩ của Phùng thị lưu lại canh giác, lập tức nhận ra điều gì đó, dứt khoát làm ra phản ứng, vừa trốn vào trong trùng động vừa đưa tin.

Trong một thời gian ngắn, hơn 400 tu sĩ của Vô Cực hiên đã bao vây lối vào của trùng động rồi nhìn chằm chằm xuống phía dưới, phó sứ trấn thủ Phùng gia Phùng Liên Củ đang dẫn dắt các tu sĩ trong gia tộc chiến đấu chống lại trùng triều trong trùng động, nhận được tin tức, chỉ hừ nhẹ một cái, rồi mặc kệ.

Thoạt nhìn chuyện bị người khác chặn ở lối ra của trùng động có vẻ rất nguy hiểm, nhưng trên thực tế, đây tuyệt đối không phải vấn đề nghiêm trọng, chỉ cần bọn họ không tùy tiện thò đầu ra, thì Vô Cực hiên cũng không làm gì được. Ngược lại Vô Cực hiên bên kia không dám liều lĩnh lao xuống, trừ phi đám người đó muốn chết.

Mà Vô Cực hiên không thể chặn ở nơi đó quá lâu, nếu bọn họ thực sự làm như vậy, trụ sở của Vô Cực hiên cũng khó giữ được, Phùng gia có thể liên kết với một thế lực Vạn Ma lĩnh khác để phát động tấn công vào trụ sở của Vô Cực hiên.

Vì vậy, Phùng Liên Củ không hề hoảng sợ.

Tin tức này cũng lập tức truyền đến trụ sở Phùng thị, trấn thủ sứ trụ sở Phùng thị là một nữ tu tên Phùng Nguyệt, nghe nói Vô Cực hiên đã phái bốn trăm tu sĩ đến chặn cửa ra vào trùng động nhà mình, nàng cũng sửng sốt hồi lâu. Mặc dù Phùng Nguyệt có chút ngạc nhiên về tốc độ xử lý trùng triều của Vô Cực hiên lần này, nhưng lại hoàn toàn không thể hiểu được bọn họ làm như vậy thì có tác dụng gì.

Nhưng để đảm bảo an toàn, nàng vẫn gửi tin ra ngoài.

Rất nhanh đã có hồi âm.

"Nguyệt muội muội, có chuyện gì vậy?" Cách xưng hô rất thân thiết, gần như Phùng Nguyệt có thể tưởng tượng ra sắc mặt xấu xí của đối phương.

Điều này khiến lòng nàng dâng lên một cơn chán ghét, nhưng tự nhiên nàng sẽ không dễ dàng thể hiện điều đó ra bên ngoài, chỉ nói với bên kia hành động hiện tại của Vô Cực hiên.

Đối phương kiêu ngạo nói: "Đám người đó to gan thật. Cũng một tháng rồi ta đã không dạy dỗ tiểu tử Đinh Ngọc Thụ kia, tên chó chết này sắp lật trời rồi! Nguyệt muội muội yên tâm đi, chờ ta xư lý xong trùng triều bên này, sẽ dẫn người đi giết sạch bọn họ."

Phùng Nguyệt vội vàng đáp: "Không cần, ta chỉ báo cho sư huynh biết, còn đâu tự Phùng gia có thể xử lý thỏa đáng chuyện này."

Nàng sẽ không yêu cầu đối phương làm gì, nếu không tên xấu xí này nhất định sẽ đưa ra một số yêu cầu vô lễ, nếu không may, bọn họ xảy ra thương vong trong trận chiến với Vô Cực hiên, Phùng gia lại phải bồi thường linh thạch.

Lại nói, Vô Cực hiên bên này có động tĩnh lớn như vậy, hiện giờ chính là thời cơ tốt để đi công kích trụ sở Vô Cực hiên, dựa theo tính cách thích việc lớn, hám công to của đối phương, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua?

Trong toàn bộ quá trình, nàng chỉ cung cấp một ít tin tức cho đối phương mà thôi, đây là chuyện bình thường trong giao lưu giữa tu sĩ hai phe, cho nên mặc kệ chuyện này phát triển như thế nào, cũng không liên quan tới nàng.

“Thú vị thật đấy.” Phùng Nguyệt cầm ly nước bên cạnh lên nhẹ nhấp một ngụm.

“Oanh…” Một thanh âm to lớn truyền đến, Phùng Nguyệt bị dọa nhảy dựng lên, trực tiếp sặc nước, kịch liệt ho khan một hồi mới bình thường trở lại.

Một tu sĩ Phùng gia vội vã chạy vào.

“Là ai?” Sắc mặt Phùng Nguyệt âm trầm lạnh lùng.

Tuy nàng không nhìn ra vừa rồi đã phát sinh chuyện gì, nhưng rất rõ ràng tiếng động vừa rồi là đại trận phòng hộ nhà mình bị công kích. Điều này khiến nàng vô cùng tức giận, ngay tại thời điểm này lại có người dám tới công kích trụ sở Phùng thị?

Người tới lộ vẻ mặt sợ hãi: "Trùng triều!"

“Trùng triều gì?” Phùng Nguyệt cau mày.

Khi vừa đặt câu hỏi này, đột nhiên nàng mơ hồ nghe thấy một số tiếng động tất tất tốt tốt kỳ quái.

Sắc mặt nàng biến sắc, vội vàng lao đến biên giới trụ sở, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức hoa dung thất sắc.

Chỉ thấy đủ loại Trùng tộc đang bò trên màn sáng phía trước của đại trận phòng hộ, những con Trùng tộc đó có kích thước không nhỏ, chỗ nào cũng có Trùng tộc cao ngang người, các loại khí quan trong miệng nhúc nhích, dán vào quầng sáng, gặm cắn linh lực đang lưu động. Nơi màn sáng bị Trùng tộc gặm nhấm, đã trở nên mờ ảo đi rất nhiều.

Còn có một số Trùng tộc từ trong miệng phun ra chất lỏng xanh biếc, khi chất lỏng xanh biếc rơi xuống màn sáng sẽ phát ra tiếng “Thứ lạp lạp”, ăn mòn linh lực.

Phùng Nguyệt nhìn đám Trùng tộc phô thiên cái địa xông tới, chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Đây là trùng triều của nhà nào bùng phát? Quy mô như vậy đã không phải các tu sĩ ở vòng ngoài có thể xử lý được.

Đối tượng đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Vô Cực hiên, nhưng ngẫm lại, dường như chuyện này không có khả năng. Nếu trùng triều bùng phát ở Vô Cực hiên, thì Vô Cực hiên phải rất bận rộn, làm sao có thể xuất ra hàng trăm tu sĩ đi đặt cược ở lối vào trùng động của nhà mình?

Không phải Vô Cực hiên, chẳng lẽ là Bích Huyết tông?

Nhưng chẳng phải Bích Huyết tông đã chiêu mộ hơn một trăm đệ tử ký danh và mấy trăm tán tu sao? Dù đối phó trùng triều sẽ có tổn thất, cũng không có khả năng để cho trùng triều bùng phát đến trình độ như vậy?

Hơn nữa kể cả khi trùng triều bên Bích Huyết tông bộc phát, chúng cũng không thể chạy tới đây nhanh như vậy, Trùng tộc sẽ gặm nuốt sinh cơ dọc theo đường đi, cho đến khi không còn một ngọn cỏ nào mới có thể tầng tầng đẩy mạnh về phía trước, cho nên tốc độ ban đầu cũng không nhanh.

Bên cạnh có người hô to “Phùng sư tỷ!”.

Phùng Nguyệt lập tức tỉnh táo lại, lúc này suy xét trùng triều từ đâu tới cũng vô ích, mặc kệ nó từ đâu tới, trùng triều này đã đến trước cửa nhà mình, nếu xử lý không tốt trụ sở liền xong rồi.

"Mau, dùng toàn lực thúc giục lực lượng đại trận phòng hộ!" Giọng nói trong trẻo của Phùng Nguyệt vang lên.

Rất nhanh, một vị tu sĩ của Phùng gia đã vọt tới nơi bố trí đại trận, ném lượng lớn linh thạch vào trong đó, linh lực tích lũy ngày trước cũng bị phóng ra, tăng cường lực lượng phòng ngự của trận pháp.

Cùng lúc đó, bảy trăm tu sĩ Bích Huyết tông đang yên lặng ẩn núp dưới chân một con dốc, ngoài ba dặm ở phía sau lưng trụ sở Phùng thị.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 270

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.