Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là Bích Huyết Tông!

Phiên bản Dịch · 1352 chữ

Nhưng phía sau truyền đến dao động linh lực và từng tiếng kêu thảm thiết đầy hoảng sợ lại khiến gã phát hiện ra điều không đúng, vội vàng cao giọng hỏi, rất nhanh đã có hồi đáp.

Lại có người Hạo Thiên Minh phục kích ở trên cửa hang?

Đây là thế lực nhà ai, lại phát rồ tới mức này! Trụ sở nhà bọn họ đang bị trùng triều tấn công, chẳng lẽ bọn họ không cần để ý tới?

Tuy Hà Mãnh cứ cảm thấy việc này không thể tưởng tượng nổi, nhưng rất nhanh gã đã ý thức được, tình cảnh lần này quả thực hỏng bét rồi.

Trước lang sau hổ, Thiên Sát Điện bị kẹp ở giữa, sao có thể nhận được kết cục gì tốt?

"Hà sư huynh, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Một tu sĩ lục tầng cảnh người dính đầy máu trùng hỏi.

Có người đề nghị: "Hay là gửi tin cho Trình sư huynh, để hắn dẫn người đến đây tiếp ứng?"

Khác với Bích Huyết tông bên này, phải dốc hết toàn lực ra tay đối phó với trùng triều, về cơ bản các tông môn khác đối phó với trùng triều, đều sẽ có đệ tử ở lại trụ sở canh giữ. Trụ sở là căn bản của tông môn, bất cứ lúc này cũng không thể lơ là.

Lấy Thiên Sát điện làm ví dụ. Lần này bọn họ phái đi khoảng 500 tu sĩ, cũng có hơn 100 người ở lại trụ sở, bao gồm cả phó sứ trấn thủ trụ sở Trình Bác, cũng là tu sĩ thất tầng cảnh, nhưng mới thăng cấp không lâu.

Hiện tại, tu sĩ trong Thiên Sát điện đang ở trong tình huống vô cùng tồi tệ, trùng triều mãnh liệt ập đến, còn có tu sĩ từ Hạo Thiên minh đang phục kích ở lối ra của trùng động, tình thế tiến thoái lưỡng nan, nếu muốn trốn thoát, để Trình Bác dẫn người đến tiếp ứng là lựa chọn tốt nhất.

"Không kịp rồi." Hà Mãnh lắc đầu, dù hai nơi chỉ cách nhau mười dặm, nhưng Trình Bác còn cần thời gian để tập hợp nhân lực, chờ khi bọn họ đến, mọi thứ cũng đã muộn.

"Theo ta giết ra ngoài!" Trong mắt Hà Mãnh hiện lên một tia nghiêm nghị.

Gã không biết thế lực nhà nào lại hành động trắng trợn như vậy, nhưng tốt xấu gì gã cũng là tu sĩ thất tầng cảnh, trải qua mấy lần sinh tử, đương nhiên không bị tình thế khó khăn trước mắt dọa sợ.

Gã biết, bọn họ muốn sống sót nhất định phải giết ra ngoài, nếu cứ tiếp tục ở lại nơi này chính là chờ chết. Tình huống trùng triều lần này quá khác lạ, không biết vì sao nó đột nhiên trở nên mãnh liệt như vậy, làm cho Thiên Sát điện thất bại tới mức này.

Thời gian gấp rút, vì vậy Hà Mãnh lập tức hạ lệnh cho hai bên trái phải ngăn chặn trùng triều, còn bản thân bứt ra, lùi lại, cũng chọn một số tu sĩ lục tầng cảnh đi theo.

Mười mấy hơi thở sau, phía dưới trùng động, mấy vị tu sĩ ngũ tầng cảnh đang ngồi xổm xuống, hai tay chồng lên nhau đặt lên đầu gối, một người trong đó quát khẽ: "Đến rồi!"

Cách đó vài chục trượng, Hà Mãnh và những tu sĩ lục tầng cảnh kia đã bắt đầu chạy trốn, chỉ trong nháy mắt, đã lao tới trước mặt những tu sĩ ngũ tầng cảnh kia, một cước giẫm lên bàn tay đang chồng lên nhau của các sư đệ đồng tông

"Đi!" Khi những tu sĩ ngũ tầng cảnh kia đồng thời gầm lên, linh lực dâng trào khắp cơ thể, hai tay đẩy mạnh lên trên, Hà Mãnh và những người khác mượn nhờ lực lượng này để phóng lên trời, trong nháy mắt đã lao đến cửa hang.

Linh lực khắp người dâng trào, Hà Mãnh đầy mặt sát khí, trong lòng cảm thấy ớn lạnh, chỉ vì gã đã nhìn thấy bốn phía lối vào trùng động đang chật kín đầu người, số lượng là không dưới sáu bảy trăm.

Tại sao lại nhiều như vậy? Lúc trước gã nghe nói có tu sĩ của Hạo Thiên minh đang mai phục ở cửa hang, còn tưởng rằng không quá nhiều người. Bởi vì vào thời điểm này, mỗi tông môn đều đang đối phó với trùng triều trong trụ sở nhà mình, dù có thừa người có thể phái đi quấy rối thế lực thù địch, thì số lượng người cũng không quá nhiều.

Nhưng hiện tại xem ra, ý nghĩ này là hoàn toàn sai lầm rồi, sáu bảy trăm người này gần như là toàn bộ số lượng tu sĩ trong trụ sở tông môn.

Tông môn này thực sự không đi đối phó với trùng triều trong trụ sở của mình sao?

Đủ loại suy nghĩ còn chưa xoay chuyển xong, hai đạo lưu quang lần lượt đánh tới, kéo theo từng đạo thuật pháp cùng sức mạnh của linh phù.

Bên cạnh vang lên tiếng kêu thảm thiết, mấy tu sĩ lục tầng cảnh cùng gã xông ra còn chưa kịp nhìn rõ tình huống trước mắt đều ngã xuống như sủi cảo vào nồi.

Chỉ có Hà Mãnh, dựa vào tu vi thất tầng cảnh và trường thương trong tay, đã chặn được vài đòn tấn công, nhưng ngay sau đó, một đạo lưu quang màu lửa đỏ xuyên qua cơ thể gã, mang ra một chùm máu nóng.

Thân hình của hắn vội vàng rơi xuống phía dưới, nhưng một con Hỏa Long đuổi sát đằng sau.

Bên cạnh trùng động, Lục Diệp có chút ngoài ý muốn: "Mấy người này cũng biết chơi đấy chứ."

Hắn có chút hiểu được những người này xông lên thế nào, cũng biết trong đầu bọn họ đang có ý định gì, đáng tiếc hiển nhiên là địch nhân đánh giá thấp quân số cùng thực lực của phe mình, khiến cho cả đám bọn họ vừa xông lên đã không còn sau đó nữa rồi.

Bên dưới trùng động, mấy tu sĩ ngũ tầng cảnh vừa đưa đám người Hà Mãnh lên trên, lại trơ mắt nhìn các sư huynh của mình đi nhanh, quay lại cũng nhanh, đồng thời cùng trở về với bọn họ còn có một con Hỏa Long đang bốc cháy. Âm thanh lạch cạch lạch cạch vang lên, từng đám thi thể ngã xuống đất, hỏa diễm quét qua, truyền đến mùi khét lẹt.

Những tu sĩ Thiên Sát điện đang nương vào dây thừng leo lên cũng bị đốt đến đầu óc choáng váng, kêu thảm rơi xuống dưới.

Có người hô to môt tiếng “Hà sư huynh!”, sau đó vọt tới bên người Hà Mãnh, dập tắt ngọn lửa trên người gã.

Lúc này Hà Mãnh đã thở hổn hển, khí tức mỏng như tơ, gã bị thương bởi ngự khí của Lục Diệp, lại chịu một đạo Hỏa Long Thuật, không chết đã là mạng lớn.

Hắn đột nhiên giơ tay, bắt được áo của tu sĩ ngũ tầng cảnh kia, nghiến răng nói: "Là Bích Huyết Tông!"

Vừa rồi trong nháy mắt khi rơi xuống, gã đã nhìn thấy một con hổ tuyết trắng lớn, cũng thấy được thiếu niên bên cạnh con hổ tuyết trắng lớn, đương nhiên đã biết là ai đột kích mình.

Nói xong, Hà Mãnh nghiêng đầu một cái, không còn thở nữa.

Tu sĩ ngũ tầng cảnh bên cạnh rơm rớm nước mắt.

Nhưng giờ phút này, bọn họ cũng không có thời gian bi thương, trùng triều tuôn ra, lối vào trùng động đã bị các tu sĩ Bích Huyết tông chặn lại, Hà Mãnh chết, mấy vị sư huynh lục tầng cảnh cũng chết, những người còn lại của Thiên Sát Điện như bọn họ không còn đường sống nữa rồi.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 256

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.