Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại tính kế

Phiên bản Dịch · 1027 chữ

Hồng Tinh từ trước đến nay ôn hòa, lần này nhắc tới đoàn phỏng Hoa ánh mắt sắc bén lại tối sầm, phảng phất như xuyên qua màn này nhớ đến cái gì.

Tiểu Thời Húc cảm nhận không được ánh mắt của Hồng Tinh, chỉ mơ hồ cảm thấy cảm xúc của Hồng Tinh không tốt lắm, không khỏi dừng bước, nãi thanh nãi khí hỏi: “Hồng Tinh, đoàn phỏng Hoa là cái gì?”

Nghe vậy, Hồng Tinh sững lại, nhìn về phía cặp mắt to đen nhánh trong suốt của Tiểu Thời Húc, bên trong sạch sẽ trong sáng, không có chút âm u, do dự vài giây, mới nói: “Đoàn phỏng Hoa đó là người muốn tới xem Hoa Hạ, mấy nước phương Tây lớn sẽ đến.”

“Khách nhân đến thăm ba ba?” Thân thể nho nhỏ của Tiểu Thời Húc theo bản năng run lên, sắc mặt hơi trắng, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi cùng giận hận, giọng the thé nói, “Không thể cho bọn họ tiến vào!”

Âm thanh mềm mại của nó trở nên bén nhọn, trong thanh âm hỗn loạn thống khổ: “Bọn họ sẽ bắt nạt ba ba!”

Hồng Tinh chặn lại nói: “Dương Dương, bọn họ không dám, Hoa Hạ đã trưởng thành.”

Có lẽ ấn tượng nào đó ăn sâu bén rễ, Tiểu Thời Húc căn bản không nghe vào, nó hoảng loạn mà nhìn về phía giao diện phát sóng trực tiếp, nắm Quốc Vận Đản Đản, vội vàng mà nói: “Ba ba, không thể cho bọn họ tiến vào, phía tây, đều là tên vô lại, chúng ta thật vất vả đem bọn họ đuổi đi, phải đuổi đến rất xa!”

Người xem nghe không được hệ thống cùng Hồng Tinh nói, nhưng kết hợp hỏi chuyện lúc trước của Tiểu Thời Húc cũng đoán ra một chút, không khỏi không hiểu ra sao.

“Nhãi con vì cái gì sẽ sợ hãi đoàn phỏng Hoa? Quốc gia cúng ta cũng sẽ phỏng vấn nước khác, chẳng qua lúc này đặc thù chút, không phải tên vô lại, em đừng sợ.”

“Ha ha, chỉ bằng bọn họ cũng dám bắt nạt quốc gia chúng ta, bọn họ này tới, khẳng định là hâm mộ đố kỵ tới cầu xin chúng ta!”

“Mọi người đi xem tin tức, hình như đoàn phỏng Hoa vừa đến, đang chuẩn bị xuống máy bay, nhãi con muốn đuổi cũng không được.”

Cũng may, lúc này Uông Sóc chưa rời khỏi phòng giao tiếp chuyên dụng, ông biết hồ sơ ít ỏi vài dòng kia của Tiểu Thời Húc, thông qua phát sóng trực tiếp hằng ngày, nhiều ít có chút suy đoán.

Vừa nghe đến những lời nói này của Tiểu Thời Húc, trong lòng liền lộp bộp, nhanh chóng lướt qua Mạnh Cao Ca, cầm microphone, nói được rất hữu lực.

Quốc Vận Đản Đản: “Dương Dương, không có quốc gia nào có thể khi dễ Hoa Hạ, Hoa Hạ đã quật khởi, con phải tin tưởng Hoa Hạ!”

Nghe vậy, Tiểu Thời Húc hơi ngửa đầu, giống như ốc sên nhỏ vươn một chút râu, thật cẩn thận hỏi: “Thật vậy chăng?”

Quốc Vận Đản Đản: “Thật sự!”

“Kia, vậy ba ba ngươi hiện tại còn khóc không?” Tiểu Thời Húc khóe miệng mím chặt, kéo thành một đường thẳng tắp, khuôn mặt trẻ con phì nhỏ giống tiểu đại nhân, nhất phái nghiêm túc.

Những khi những tên vô lại tới, ông nội đang khóc, nó hỏi ông vì sao lại khóc? Ông nói, Hoa Hạ đang khóc……

Tên xấu xa làm ông nội và ba ba khóc! Đôi tay Tiểu Thời Húc bất tri bất giác nắm chặt, đầu ngón tay đều trắng bệch.

Uông Sóc cùng người xem nghe vậy lại là sửng sốt, mắt có chút cay cay.

Ba ba chỉ chính là Hoa Hạ, Hoa Hạ còn khóc sao? Hoa Hạ đã khóc khi nào đâu?

Trong người xem, thế hệ trước hình như có sở cảm, trong lòng bỗng nhiên nghẹn lại, tuổi trẻ một thế hệ lại không có cảm tưởng sâu sắc, chỉ cảm thấy Tiểu Thời Húc nho nhỏ một đoàn, một bộ tiểu đại nhân nghiêm túc, thực thú vị.

Uông Sóc hít sâu một hơi, thanh âm khô khốc.

Quốc Vận Đản Đản: “Không khóc.”

Uông Sóc chỉ nói ba câu nói, ba câu đều lộ ra tự tin nồng đậm.

Thân thể căng chặt của Tiểu Thời Húc thả lỏng hơn, thở dài như trút được gánh nặng, hướng Quốc Vận Đản Đản hơi hơi mỉm cười, lộ ra hàng răng trắng nhỏ, cùng kia hai má lúm đồng tiền ngọt ngào.

Tươi cười độ cung không cao, thực nhẹ thực nhạt, lại ấm áp như ánh sáng mặt trời.

“Không khóc liền hảo, khóc nhè xấu xấu, ông nội nói, phải kiên cường có cốt khí, ba ba cũng phải kiên cường.” Tiểu Thời Húc trong miệng nói như vậy, sâu trong đáy mắt chỗ vẫn có u sầu như có như không, hai nắm tay nho nhỏ vẫn nắm chặt không buông.

Hệ thống nhìn hết thảy, phiền muộn mà gãi gãi trường mao đỉnh đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Hồng Tinh, hung dữ mà nói: “Nếu ngươi thật sợ Hoa Hạ bị khi dễ, liền đi tìm D13, bảo nó làm mấy cái đại pháo, ném vào những quốc gia đó.”

Hồng Tinh:!!!

“Không……” Được! Hồng Tinh mới toát ra một chữ, đã bị hệ thống một móng vuốt chụp qua đi, mà Tiểu Thời Húc hai mắt đã sáng như thái dương, cũng không rảnh lo tham quan người máy cùng dụng cụ phía trước hệ thống nhắc tới, vội vàng nhằm về phía D13.

“Tam Tam, có thật nhiều người muốn tới khi dễ ba ba ta, Dương Dương muốn tạc tạc bắt nặt lại!” Tiểu Thời Húc trực tiếp bổ nhào lên thân hình khổng lồ làm từ rác rưởi của D13, nãi thanh nãi khí, ngọt ngào mà nói, “Tam Tam, chúng ta là tiểu đồng bọn, ngươi nhất định phải giúp Dương Dương nha.”

Bạn đang đọc Nhãi Con Chế Tạo Tinh Cầu Cho Quốc Gia của Nhất Xích Thư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mactuuuuu25
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.