Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bánh Gato

Phiên bản Dịch · 2717 chữ

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Edit: PLH

Beta: LP

Chương 51: Bánh gato

Hôm nay là thứ tư ngày 4 tháng 8. Trước đó hai tuần Chung Mạn đã xin Lâm Tĩnh nghỉ sớm. Vốn dĩ thứ bảy là ngày nghỉ cô cũng đã đến công ty tăng ca rồi, không cần phải tăng ca thêm nữa. Cô chuẩn bị hết thảy, cũng chỉ vì để ngày mùng 4 tháng 8 này có thể tan tầm đúng giờ về nhà.

Ngày mùng 4 tháng 8 chờ mong từ lâu rốt cuộc cũng đến. Đúng sáu giờ tối, Chung Mạn tan ca, sau đó tới cửa hàng bánh ngọt lấy chiếc bánh chocolate đã đặt trước, và còn đến một nhà hàng Tây khá đắt tiền mua đồ ăn rồi háo hức trở về nhà.

Đinh..đang…Tiếng mở khóa cửa vừa vang lên, cánh cửa trước mặt lập tức được mở ra, một bóng người lao ra ôm chặt lấy cô. Nếu không nhờ cô nhanh nhẹn giơ tay lên cao, sợ rằng chiếc bánh sẽ không thoát khỏi kết cục bị đè bẹp.

“Hôm nay chị về sớm thế!” Diệp Minh Hi nói, tươi cười theo sát cô, còn cọ cọ mặt vào cổ cô đầy thỏa mãn.

“Ừ.” Cô vẫn không quen lắm với hành động gần gũi này của cậu, nhưng lại không thể tránh né, bất đắc dĩ nói. “Nhóc con, chúng ta không thể đứng mãi ở cửa như này được.”

Diệp Minh Hi nghe vậy cũng không chịu buông cô ra, mà ôm cô lùi về sau, như một chú gấu koala ôm cành cây mà di chuyển. Chung Mạn không biết nên khóc hay nên cười, khẽ mắng yêu: “Nào, sao lại thế này, cặp song sinh dính liền đấy à?!”

Lúc này, cánh tay Diệp Minh Hi mới không tình nguyện rời khỏi eo cô, chuyển thành cầm lấy tay cô. Chung Mạn không còn cách nào khác đành phải nắm tay cậu, mặc cho cậu lôi lôi kéo kéo đi vào nhà.

Chung Mạn đặt chiếc bánh ngọt xuống bàn bàn ăn rồi đẩy Diệp Minh Hi vào phòng cậu, đưa cho cậu một quyển sách và nói: “Em không được đi ra đâu đấy!” Sau khi chắc chắn Diệp Minh Hi đã đồng ý, cô mới đóng cửa phòng lại và vào bếp tìm hai bộ bát đĩa cực kỳ tinh xảo, lấy dải ruy băng nhiều màu từ trong túi để dùng cho buổi tiệc mà cô đã cố ý đi mua từ lúc trưa, và cả mũ giấy hình nón, ngọn nến hình chữ cái đủ loại màu sắc,… xếp hết ra ngoài. Cô bắt đầu trèo cao ngồi xổm dùng đủ loại tư thế, cố gắng trang trí căn phòng thật xinh đẹp.

Chung Mạn sớm đã có ý tưởng trang trí trong đầu, chỗ nào nên treo cái gì, treo như thế nào đều nắm chắc trong lòng bàn tay. Chỉ không đầy mười phút, toàn bộ phòng khách đều được giăng đèn kết hoa, tràn ngập bầu không khí sinh nhật vô cùng vui vẻ. Ngoại trừ những món ăn đã mua về từ trước, trên bàn ăn còn bày ra một chiếc bánh kem hình tròn được cắm nhiều ngọn nến rực rỡ sắc màu xếp thành dòng chữ ‘HAPPY BIRTHDAY’.

Đúng vậy, hôm nay chính là ngày sinh nhật của Diệp Minh Hi!

Chung Mạn tự biết bản thân tội nghiệt nặng nề. Cô hi vọng ngày kỉ niệm một năm mới có một lần này, Diệp Minh Hi sẽ không phải cô độc một mình trải qua. Bởi vậy, cô đã quyết định tổ chức cho Diệp Minh Hi một bữa tiệc sinh nhật thật hoàn hảo. Tối nay cô về nhà đúng giờ, chuẩn bị một bữa tối phong phú như vậy, còn có một chiếc bánh kem ngon miệng! Sự sắp xếp này nhất định sẽ tạo nên một kỉ niệm tốt đẹp chứ? Chắc chắn sẽ không còn nhớ lại quá khứ đen tối phải không?

Sau khi đã hoàn tất việc chuẩn bị, cô click chuột mở đĩa nhạc. Đợi đến khi bài hát ‘Chúc mừng sinh nhật’ đã vang lên khắp phòng, cô thắp sáng các ngọn nến trên bánh kem rồi đi tới gõ cửa phòng Diệp Minh Hi.

Không đến một giây sau, cửa được mở ra. Cô kéo Diệp Minh Hi còn chưa kịp phản ứng đến ngồi trước bánh ga tô, đội mũ lên đầu cho cậu rồi thổi chiếc còi giấy duỗi ra cuộn vào, mỉm cười hạnh phúc nhìn cậu.

Không biết là do ánh nếu trước mắt quá chói sáng, hay là vì nụ cười của Chung Mạn thật động lòng người, Diệp Minh Hi đột nhiên có chút hoảng hốt – nụ cười xinh đẹp như vậy, ánh nến lộng lẫy như vậy, không khí vui vẻ ấm cúng như vậy, từ khi nào đã xuất hiện trước mắt cậu?

Đầu óc mơ mơ màng màng hiện ra một cảnh tượng. Trong đó có rất nhiều người, trên mặt họ đều mang theo ý cười, mỗi người đều cầm một món quà trên tay. Bên cạnh cậu vẫn luôn có một người phụ nữ hiền hậu và một người đàn ông dịu dàng. Hai người một trái một phải nắm lấy tay cậu, dẫn nó đi khắp nơi, nhận lời chúc mừng của mọi người. Cuối cùng, ba người họ đi đến trước bánh ga tô, trên chiếc bánh ấy cũng có những ngọn nến sáng ngời như thế này….

Cậu đã từng trải qua mười ba lần sinh nhật như thế. Lần gần đây nhất cách hiện giờ cũng chưa đến ba năm, vì sao cảnh tượng ấy lại trở nên mơ hồ như vậy. Trên khuôn mặt của ba mẹ như khoác lên một tầng sương mù, cậu nhìn không rõ, cũng không thể chạm tới.

Dường như đã không thể nhớ lại những ngày tháng tươi đẹp ấy.

Thậm chí bản thân cậu cũng hoài nghi, hồi ức này là thật sao? Hay là do cậu quá ước muốn, quá khát vọng mà tưởng tưởng ra.

Mỗi lần co mình ngồi trong tủ quần áo, cậu đều tưởng tượng trước mặt là bãi cỏ bao la, là biển cả mênh mông. Ba ngồi bên cạnh cậu ngắm biển, mẹ đang chuẩn bị đồ ăn dã ngoại. Thỉnh thoảng ba nhìn thấy thứ gì đó đẹp mắt sẽ quay sang nói với cậu: “Tiểu Hi, con nhìn kìa…” Sau đó, cậu sẽ dõi mắt theo tay cha về một nơi xa xôi nào đó, tìm kiếm những rặng mây trông giống như những chú cừu non, hoặc như từng đàn cá heo đang nhảy lên khỏi mặt nước.

Nhưng mỗi khi ánh sáng chiếu đến, thứ cậu nhìn thấy ở nơi bóng đen trùng trùng điệp điệp kia vẫn là khuôn mặt lạnh lùng của bác trai.

Một lần rồi lại một lần thất vọng đã khiến cậu nhận ra sự thực, hiểu được cuộc đời cậu sẽ chỉ có đau thương tăm tối. Những điều tốt đẹp trước giờ mà cậu có được chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Biết đâu, Chung Mạn đang tươi cười trước mặt cậu cũng là do cậu tưởng tượng ra. Có lẽ chỉ một giây sau thôi, cậu sẽ nhận ra mình vẫn bị nhốt trong tủ quần áo đen tối chật hẹp, đang dùng sức hít lấy không khí đậm mùi mốc meo, chờ đến nửa đêm bác trai tỉnh dậy sẽ nhớ ra vẫn còn đang nhốt cậu trong tủ.

“Nhóc con, em làm sao thế?”

Chung Mạn thấy Diệp Minh Hi thất thần, hai mắt không có tiêu cự. Cô thấy có chút lo lắng.

Diệp Minh Hi cười đầy mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, dọa Chung Mạn lập tức đưa tay sờ trán cậu. “Em thấy không khỏe à?”

Cậu im lặng cảm thụ độ ấm trên trán, một lúc lâu sau mới có đủ sức trả lời: “Em không sao.”

“Thật chứ?”

“Thật.” Cậu dần bình thường trở lại, thấy Chung Mạn vẫn còn lo lắng, nhanh chóng chỉ vào chiếc bánh ngọt hỏi: “Em ước được không?”

“Được chứ.” Cô mỉm cười đẩy chiếc bánh về phía cậu.

“Em muốn hỏi…. Không được nói ra điều ước đúng không?”

“Ừ, nói ra sẽ mất linh đấy.” Chung Mạn đáp lại như thật.

“Vậy, trước khi ước, em có thể đưa ra một yêu cầu sinh nhật được không?” Đôi mắt trong veo của cậu nhìn cô đầy khẩn cầu. Suýt chút nữa Chung Mạn đã không chút do dự đồng ý, may mà cô còn lại một tia lý trí: “Nếu ở trong phạm vi khả năng của chị, thì chị sẽ đồng ý. Đừng có nguyện vọng gì quá đáng là được.”

“Được.”

“Vậy em nói đi.” Cô hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tốt tâm lý, mỉm cười nhìn cậu.

“Yêu cầu của em là, chị có thể….” Mím mím môi, cậu ngưng mắt nhìn Chung Mạn. “Đừng gọi em là nhóc con được không?”

“À, thì ra là em không thích sao?” Chung Mạn hơi ngạc nhiên, “Sao em không nói sớm cho chị biết? Việc nhỏ như vậy lại làm thành yêu cầu sinh nhật, em cũng thật là…” Đối với sự e dè cẩn thận quá mức của Diệp Minh Hi, Chung Mạn thật sự không biết nên nói cái gì cho phải. Cũng chỉ là xưng hô thôi mà, nếu cậu để bụng thì cô không gọi nữa, chẳng lẽ cô còn ép cậu phải nhận hay sao? Đâu phải cô muốn khinh thường cậu. “Được, về sau chị sẽ không gọi em như thế nữa, nếu phạm lỗi sẽ tự tát mình một cái.”

“Không cần đâu.” Diệp Minh Hi xua tay liên tục.

“Được rồi, nến cháy gần hết rồi đấy, mau ước đi!” Cô lại đẩy chiếc bánh về phía trước.

Diệp Minh Hi siết chặt hai tay, nhắm mắt lại. Cậu quang minh chính đại ở trước mặt Chung Mạn, nhẩm lại điều ước cứ luôn quanh quẩn trong đầu cậu mấy ngày nay.

Hi vọng….

Tít tít tít, tít tít tít.

“Lúc này còn ai gọi mình nhỉ? Kệ đi.” Chung Mạn cau mày tắt di động.

Vài giây sau, tất cả đều yên tĩnh trở lại.

“Chúng ta tiếp tục nào.” Chung Mạn vừa dứt lời, di động lại vang lên ầm ĩ —

Tít tít tít, tít tít tít.

Dường như điện thoại vẫn đang réo gọi không ngừng. Chung Mạn không biết làm sao, đành phải đi ra ghế sofa lấy điện thoại ra khỏi túi xách. Màn hình rung rung hiện rõ tên người gọi đến – tiểu Triệu.

Bây giờ tiểu Triệu là cấp dưới của cô, nếu không có chuyện lớn sẽ không gọi đến di động của cô. Chung Mạn liếc nhìn về chiếc bánh ngọt trước mặt Diệp Minh Hi rồi nghe điện thoại.

“A lô?”

“Giám đốc, không xong rồi! Hàng của chúng ta bị giữ lại rồi!”

“Cái gì?” Chung Mạn hoảng sợ, “Không phải đã kiểm tra kỹ càng rồi sao?”

“Đúng vậy, nhưng vừa nãy bên vận chuyển gọi điện đến, nói rằng lúc lô hàng kia qua hải quan thì bị giữ lại, không biết lúc nào mới lấy ra được!” Tiểu Triệu gấp gáp nói.

“Lô hàng này chính là số hàng lần trước đã hoãn hai tuần của Benton sao?”

“Đúng, sống chết cố gắng mãi mới mang ra được, đến bến tàu thì lại bị chặn. Bây giờ phải làm gì đây?”

“Bây giờ cậu cứ soạn một email giải thích cho gửi cho Benton. Tôi sẽ gọi điện cho bên vận chuyển để tìm hiểu.”

“Nhưng mà…. Đã hai tuần rồi, khách hàng sẽ không thể tiếp tục kéo dài thời hạn cho chúng ta nữa đâu?”

“Dù sao cậu cứ viết email trước đã. Đợi tôi tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện rồi sẽ quyết định có gửi hay không.” Chung Mạn cúp điện thoại, đang định gọi cho đồng nghiệp ở bên vận chuyển, lại cúi đầu trông thấy Diệp Minh Hi đang lén lút quan sát cô. Hình như cậu đang rất sợ cô sẽ bỏ cậu mà đi.

“Không sao, em cứ ước trước đi, chuyện này không gấp.” Chung Mạn giấu diếm sự thật mà an ủi cậu.

Diệp Minh Hi gật đầu, nhắm mắt lần nữa cầu nguyện. Chung Mạn nhân cơ hội này chuyển di động về chế độ im lặng.

Cuối cùng điều ước bị gián đoạn cũng đã ước xong, Diệp Minh Hi đang cầm dao hướng về chiếc bánh ngọt định cắt bánh.

Tư tư tư, tư tư tư

Di động bị tắt chuông không phục mà rung động dữ dội. Chung Mạn không thèm để ý, nhận lấy dao từ tay Diệp Minh Hi chia bánh thành từng miếng.

“Lại đây, nếm thử xem.” Cô đưa đĩa bánh cho Diệp Minh Hi rồi cầm lấy dĩa vừa ăn phần của mình, vừa cầm di động lên xem.

Mười hai cuộc gọi nhỡ.

Cô đang định mở ra xem ai gọi cho mình, không ngờ điện thoại lại rung lên. Cô quay lại ấn nút trả lời cuộc gọi.

Người gọi là Mạc Lâm.

Cho dù là cấp dưới hay là bạn gái, Chung Mạn cũng không thể ngó lơ điện thoại của anh ta. Cô buộc lòng phải buông dĩa xuống, nói: “A lô?”

“Em đã biết chuyện hàng bị giữ lại chưa? Ba nhóm của công ty chúng ta ngoại trừ Hữu Lương không có hàng, hàng của em và Lâm Thành đều bị chặn.”

“Cái gì? Hàng của anh Thành cũng bị giữ sao?” Chung Mạn kinh ngạc. Dạo gần đây, Lâm Thành làm việc rất cẩn thận, sao lần này lại có thể xảy ra sự cố được. “Lý do của bên hải quan là gì?”

“Vẫn chưa biết, nhưng mấy lô hàng bị giữ lại đều phải được chuyển đến nhà kho vào cuối tuần này. Hạn đưa hàng vào kho bên Mỹ là thứ tư và thứ bảy. Nếu muốn đến kịp, nhất định phải giải quyết xong chuyện này trước thứ bảy.”

“Bên hải quan có nói gì không?”

“Họ nói….” Đầu dây phía Mạc Lâm bỗng nhiên truyền đến những thanh âm nói chuyện vụn vặt. Anh ta che micro nói vài câu rồi mới quay về nói với Chung Mạn: “Bây giờ bọn anh phải họp bàn đối sách… Bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ của em đã kết thúc chưa?”

Chung Mạn có nói với Mạc Lâm rằng cô muốn tổ chức cho Minh Hi một ‘bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ’, dặn anh ta không phải đến trung tâm dạy thêm đón cô tan ca nữa.

“À….” Chung Mạn nhìn sang Diệp Minh Hi đang thấp thỏm ăn bánh ngọt, có chút do dự.

“Tổng giám đốc Mạc, anh Thành nói mười lăm phút nữa sẽ đến công ty. Nửa tiếng sau chúng ta họp luôn chứ?” Đầu dây phía Mạc Lâm lại truyền đến giọng nói của một đồng nghiệp khác, Mạc Lâm lại che micro đáp lời.

Lâm Thành cũng đến, cô phải tới đó một lát. Nếu không không biết sẽ bị người ta nói thành cái gì nữa, căn bản không đến không được.

Chung Mạn đành phải đưa ra quyết định cuối cùng —

“Bây giờ chị phải đi.”

Sau khi cô cúp máy, vẻ mặt của Diệp Minh Hi buồn hơn hẳn. Chung Mạn thấy đau lòng, giọng nói mang theo sự áy náy: “Minh Hi, công ty chị có việc, giờ chị phải đi…” Thấy cậu cúi đầu không nói gì, cô bất lực thở dài, “Chúc em sinh nhật vui vẻ, năm nay mọi chuyện đều như ý nguyện.”

Dứt lời, cô xách túi ra ngoài, trước khi đóng cửa vẫn lo lắng ngoảnh lại. Thấy Diệp Minh Hi cô đơn gục đầu ngồi ở đó, Chung Mạn lại thở dài bất đắc dĩ.

Cạch.

Một lần nữa lại chỉ còn một mình Diệp Minh Hi trong phòng, cùng với miếng bánh ngọt mà Chung Mạn vẫn chưa động tới dù chỉ một miếng.

Bạn đang đọc Nhà Có Shota của SONG TAM
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChieuAnhCac5500
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.