Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dục Vọng Con Người Chết Còn Cố Chấp, Mà Pháp Thuật, Cũng Bởi Vậy Mà Sinh Ra (2)

Phiên bản Dịch · 1537 chữ

Đạo sĩ ngừng nói, nhìn người đàn ông kia, cân nhắc nói:

“Còn nữa, ông thật sự từng có một con bò sao?”

“Biết ăn thịt biết làm phép, thật sự là bò vàng?”

Người đàn ông trong bóng tối nhìn chằm Đạo sĩ, bầu không khí có chút áp lực. Im lặng một lúc lâu, hắn mới chậm rãi lầu bầu:

“Đây chỉ là một câu chuyện xưa.”

Ông ta nhìn về phía ngọn núi bên ngoài cửa sổ, nói: “Một câu chuyện xưa sau hai ngày nữa sẽ kết thúc.”

Trên ngọn núi được dòng Lạc Giang bao quanh vẫn còn tràn ngập tử khí, trên đó có một tòa lầu các cổ kính.

Trong lầu các có một cô gái mặc áo trắng. Một luồng khí sạch sẽ khác hẳn với Quỷ vực đang cố gắng kháng cự lại những thay đổi cuồn cuộn từ bên ngoài. Nhưng mà từ từ không chống đỡ được nữa, từ từ thu hẹp lại. Ngay khi nàng hoàn toàn thất bại, Quỷ vực này cũng hoàn toàn thành hình.

Vẻ mặt của người con gái rất bình tĩnh.

Thời gian say ngủ quá lâu, sức mạnh của nàng đã hao tổn nhiều đến mức đáng sợ.

Hơn nữa, thời đại này, nói cho cùng cũng không phải là thời đại thuộc về thần linh nữa.

Nàng còn tích tụ một ít năng lượng cuối cùng, chí ít thì vẫn có thể đồng quy vu tận với quỷ vật. Ngay lúc này, trên không trung xuất hiện một tia gợn sóng, giống như thể lấy bóng đêm làm nước, có một chỗ có đá rơi xuống, nổi lên gợn sóng. Trên mặt cô gái hiện ra chút kinh ngạc, ngón tay duỗi ra, gợn sóng đụng nhẹ vào ngón tay.

“Tìm Thần”

Ấn ký cổ xưa từ từ phát đi tin tức.

“Tư Đãi giáo úy Vệ, xin được gặp Thiên nữ.”

“Ngọa Hổ ngày xưa…?!”

Vệ Uyên ngồi xếp bằng nghỉ ngơi trên tảng đá đen bóng.

Phía trước chính là ông chủ gầy gò của nhà trọ, dù sao cũng cần hỏi tên, là Ngô Lục. Còn về phần vì sao lại chọn cái tên như này, ngược lại là không cần phải nói nhiều, chẳng qua có thể đoán được là vì thứ tự xếp hạng trong nhà.

Bát Diện Hán Kiếm đặt ngang trên đầu gối, thở ra hít vào, Ngọa Hổ quyết từ từ chuyển động.

Vệ Uyên chỉ tiếc là không thể lấy đồ ra ăn.

Trên người chỉ còn có miếng lương khô được ép siêu chặt, chính là loại cần phải dùng dao cắt ra mới ăn được.

Mì tôm, bánh mì và những loại đồ ăn ngon hơn hơn một chút anh đều để lại trong nhà trọ rồi. Tạm thời bọn họ không quay về nơi đó được, nước cũng là một vấn đề, có điều so với thức ăn thì vẫn coi như dễ giải quyết hơn. Ngô Lục tìm được vài loại quả có thể ăn, miễn cưỡng có thể đối phó được.

Vệ Uyên dựa vào tảng đá, cố gắng giảm tối đa những hoạt động có thể làm năng lượng tiêu hao, nhưng trong người anh chợt nổi lên cảm giác buồn ngủ. Dường như hồn phách tách rời khỏi cơ thể, loại cảm giác tương tự như thế này Vệ Uyên đã trải qua mấy lần, đồng thời anh cũng cảm nhận được bên phía đối phương có ý tốt, vậy nên khép kín hai mắt lại, không chống cự loại cảm giác này.

Lúc mở mắt ra, thế giới xung quanh đã xảy ra thay đổi.

Vốn dĩ toàn bộ màu sắc chủ đạo của Quỷ vực là âm u nặng nề, nhưng hiện tại Quỷ vực trong tầm mắt của Vệ Uyên lại sáng lên, khắp nơi đều có một loại ánh sáng màu bạch ngọc. Một cô gái đang yên lặng đứng nhìn anh. Dung mạo thế nào tạm thời không nói đến nhưng sự tồn tại của bản thân nàng đã đem đến cảm giác khác với người bình thường.

“Ngọa Hổ?”

Nàng như đang đặt câu hỏi, nhưng giọng nói lại khẳng định chắc nịch.

Trong lòng Vệ Uyên có chút xao động nhưng nhìn Ngô Lục vẫn yên lặng như cũ, như thể không hề phát hiện ra cái gì. Anh quay người lại nhìn, phát hiện “mình” vẫn đang nhắm mắt như cũ.

Anh bật cười, chắp tay nói: “Tại hạ là Vệ Uyên.”

Thiên nữ đáp lễ rồi nhìn Vệ Uyên, thở dài nói:

“Không ngờ, lúc ta tỉnh lại còn có thể nhìn thấy Tư Đãi giáo úy.”

Vệ Uyên đáp: “Tôi cũng không ngờ, ở thời đại này của chúng tôi vẫn còn có cơ hội nhìn thấy được thần linh còn sống.” Dù sao thì xét từ nhiều góc độ mà nói, xã hội hiện đại cũng không thích hợp cho những thần linh này tồn tại.

Giọng nói của Vệ Uyên dừng lại một chút, nén xuống hết tất cả tạp niệm, hơi chắp tay lại nói:

“Lần này mạo muội mời người đến là do muốn thỉnh giáo Thiên nữ xem làm thế nào mới có thể phá hủy Quỷ vực này?”

Thiên nữ nhìn Vệ Uyên một chút, ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Chuyện này… thứ cho ta nói thẳng. Trước mắt, thực lực của ngươi cũng không thể so sánh được với những vị Ngọa Hổ ta từng gặp trước đây. Có thể những quỷ vật bình thường không phải đối thủ của ngươi, nhưng mà thứ ở nơi này đã có sự biến hóa, không còn đơn giản như vậy.”

“Ta cho ngươi một sợi thanh khí chỉ đường, Ngọa Hổ vẫn nên rút lui ở đây, ngày khác tu vi lớn mạnh rồi đến cũng không muộn.”

Ngược lại là nàng bắt đầu thuyết phục Vệ Uyên rời khỏi nơi này.

Đã đến bước này rồi, sao Vệ Uyên có thể chịu dễ dàng bỏ đi như vậy, anh chỉ nói:

“Biến hóa? Xin lắng tai nghe.”

Thiên nữ nghĩ nghĩ, nơi này giống với trạng thái thế giới của mộng cảnh thanh tĩnh, nên nàng khẽ vẫy tay, một cái bàn xuất hiện, trên mặt bàn bày một bức tranh đang mở. Ngón tay trắng nõn vạch một cái, trên bức tranh lập tức xuất hiện dòng nước sông đang chuyển động.

Dòng nước sông dịch chuyển, vậy mà lại từ trên bức họa tràn xuống, ồ ạt chảy đến trước người của Vệ Uyên và Thiên nữ, vô cùng chân thật. Thiên nữ chỉ vào dòng sông lớn nói:

“Đây là sông Lạc Giang. Vốn dĩ nơi này không có cơ sở để trở thành Quỷ vực, nhưng mà trong lòng sông này có rất nhiều người vô tội mất mạng, tích tụ oán khí, cuối cùng bào mòn khúc quanh này. Nước sông chảy qua, nhưng mà sát khí trong dòng nước đều đập vào chỗ này.”

Ngón tay của nàng nâng lên, chỉ chỉ vào góc rẽ rồi nói:

“Sau khi quỷ vật ở nơi này sống lại thì đã dẫn đường cho những sát khí này đến mặt trái của thế giới bình thường. Sau đó dẫn dụ những người khác rơi xuống nước chết đuối. Sát khí càng để lâu thì càng nhiều, cuối cùng biến hóa thành Quỷ vực này. Hình thành hơn trăm năm lại đưa đến nhiều loại yêu ma quỷ quái khác, vậy nên mới biến thành tình trạng như bây giờ.”

“Thật ra quỷ vực và nước sông gắn liền với nhau. Nước sông không ngừng tích lũy hung tính trong nước tại đây.”

“Hiện tại có thể xem nó là Quỷ Vương.”

Vệ Uyên lại không ngờ còn có sự biến hóa thế này, địa thế kết hợp với hung tính của dòng sông, cuối cùng còn liên quan đến cả quỷ vật. Từng tầng từng tầng hiệu lực chất chồng lên nhau, rất có kết cấu, hiển nhiên không phải đơn giản như mấy cô hồn dã quỷ kia. Anh lắc đầu thở dài:

“Đây quả thật không phải là đối thủ tôi có thể đối phó được, nhưng các hạ là Thiên nữ, vậy mà cũng không giải quyết được sao?”

Người con gái nói: “Ta chẳng qua mới tỉnh lại hơn mười năm, áo lông vũ lại bị hắn giấu mất, còn bản thân ta thì bị quỷ khí ép buộc đến nơi cách xa chỗ sát khí hội tụ nhất, có cơ hội cản trở quỷ vực thành hình đã là giới hạn rồi, không có cách nào tùy tiện xuống núi.”

Vệ Uyên nghĩ nghĩ nói: “Vậy nếu tôi mang áo lông vũ đến cho các hạ thì sao?”

Thiên nữ kinh ngạc nhìn Vệ Uyê, nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị này, nói: “Mỗi giờ mỗi phút Quỷ vật kia đều canh giữ bên cạnh áo lông vũ. Ta không có nó thì cũng không phải đối thủ của hắn. Ngọa Hổ nếu ngươi muốn đối đầu trực diện, chỉ sợ là cũng không đánh lại hắn. Trừ khi là hai ngày sau.”

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 110

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.