Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai Đoạn Hồi Ức (2)

Phiên bản Dịch · 1524 chữ

Mà trong nhà bảo tàng lúc này.

Sắc mặt Phương Dương trắng bệch, bàn tay run rẩy, đột nhiên ném bản hợp đồng kia xuống, lắp bắp nói:

“Không thể nào như vậy được, thứ này là do cậu làm giả!”

“Cậu làm vậy là lừa đảo!”

“Cha tôi đã không còn, chẳng lẽ anh muốn nói trên đời này có quỷ sao?! Ở đâu? Có phải anh muốn nói trước mắt tôi đây cũng có quỷ hay không! Nói đùa cũng phải có giới hạn, đừng hòng lừa được tôi.”

“Anh có tin tôi báo cảnh sát, để anh ngồi tù mấy tháng hay không?”

Anh ta càng nói càng tức giận hơn, sau đó liền lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại. Vệ Uyên tiện tay lấy một chiếc lá liễu dự phòng rồi chấm vào nước bùa lúc trước còn chưa sử dụng hết, tay nhanh như chớp quét ngang hốc mắt Phương Dương một cái. Anh ta mới giật nảy mình, lo rằng mắt mình bị dính bẩn cho nên đưa tay chà chà cả buổi sau đó mới nổi giận đùng đùng mở mắt ra.

Sắc mặt anh ta hơi tái.

Trong phòng lúc này nhung nhúc người.

Trước mặt anh ta là một người phụ nữ chết do uống thuốc độc, sắc mặt tái xanh, đứng phía sau Vệ Uyên là một người đàn ông mặc quân trang cổ đại, một tay cầm đao, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn qua thì thấy có vẻ uy nghiêm, chỉ là trên ngực đã bị người ta khoét ra một cái lỗ lớn, máu me đầm đìa.

Một đôi giày thêu nhảy múa, một cái hộp đang run bần bật.

Bồn hoa ở giữa hình như còn đang phát sáng.

Trên mặt bàn có hai người giấy nắm tay xoay tròn xung quanh.

Suy nghĩ trong đầu Phương Dương khựng lại, cứng ngắc quay đầu lại, nhìn thấy ở trên ghế sa lon bên cạnh có con quỷ nước bị ngâm đến trương phình lên đang ngồi, toàn thân nó bị một cái lưới đánh cá nát bươm quấn lấy, một tay chống cằm, khi nhìn thấy Phương Dương nhìn qua còn trừng mắt nhìn anh ta một cái, rồi đá lông nheo.

“Quỷ, có quỷ!”

Phương Dương bị dọa cho run rẩy, ngã vật xuống ghế sô pha.

Vệ Uyên đẩy con quỷ nước và con quỷ chết vì trúng độc ra, ấn Phương Dương xuống, đưa cho anh ta xem thẻ cảnh sát mà bên nhà nước cấp cho mình, ít nhất là làm cho Phương Dương trấn định lại, sau đó báo thẳng chuyện này lại cho tổ hành động đặc biệt, giải thích lại một lượt. Anh cất điện thoại đi, khi nhìn về phía Phương Dương, thầm nghĩ về lần đầu tiên gặp mặt Phương Hoành Bác, trông ông ta không có điểm gì khác con người.

Chỉ có điều lúc đó anh không tiếp xúc thân thể với Phương Hoành Bác.

Mà cũng không có đạo hạnh, không nhìn ra vấn đề là chuyện bình thường.

Nhưng mà đầu tiên là Chương Việt, sau đó lại là Phương Hoành Bác, đều nằm trong phạm vi Tuyền thành, hơn nữa lại là nơi có liên quan đến bí thuật, trong lòng Vệ Uyên mơ hồ có dự cảm, người này chỉ sợ là chung một đường dây với kẻ đã cho Chương Việt biết về phương pháp tục mệnh, trong tháng này, đám người Huyền Nhất đã tìm được người truyền bí thuật cho Chương Việt, lại phát hiện người mà Chương Việt tiếp xúc chỉ là người trung gian.

Chính chủ còn đang ẩn nấp rất kín kẽ.

Loại người truyền tà thuật ra ngoài này không thể bỏ qua không quan tâm.

Vệ Uyên nhìn về phía Phương Dương đang còn hoảng hốt, suy nghĩ một hồi rồi nói:

“Anh vừa lái xe đến đây đúng không?”

Phương Dương đúng là lái xe tới đây.

Anh ta cũng đoán được Vệ Uyên muốn làm gì, quả nhiên, câu nói tiếp theo của Vệ Uyên chính là lập tức lái xe đến nơi ở của người cha ngay bây giờ. Phương Dương há hốc mồm, nhìn thoáng qua mấy con quỷ đang đứng ở xa xa kia, không thể nào nói lời cự tuyệt.

Gia cảnh Phương gia không tệ, chỉ là đa số các họ hàng thân thích đều tứ tán bên ngoài, Phương Dương là con trai độc nhất của Phương Hoành Bác, sau đó anh ta lập gia đình ở nước ngoài, cuối cùng Phương Hoành Bác ở đây một mình.

Phương Dương run run rẩy rẩy khởi động xe, nhưng lại không ngăn được đưa mắt nhìn vào kính chiếu hậu.

Chỗ ngồi phía sau, một đôi giày thêu đỏ đang yên lặng ngồi trong góc.

Nhìn bằng mắt thường sẽ không thấy gì, nhưng Phương Dương lại vừa được lá liễu mở mắt, trơ mắt nhìn thấy con quỷ nước bị trương phình, còn có quỷ binh đao thủng một lỗ lớn trước ngực cùng nhau bước lên xe, nhưng ngay vào lúc này, liễu diệp khai nhãn pháp đã hết thời hạn có hiệu lực.

Nhìn bằng mắt thường thì trống rỗng không có gì.

Nhưng Phương Dương vẫn cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt.

Vệ Uyên ở bên cạnh còn lấy một thanh kiếm từ trên vách tường xuống, trừ thứ đó ra thì còn có một món đồ chơi đen thui nhìn qua có vẻ hỏa lực rất mạnh, anh ta nạp từng viên đạn vào trong hộp đạn ngay ngước mặt Phương Dương. Trải qua lần trải nghiệm trước đó, Vệ Uyên đã cảm nhận sâu sắc được sự tiện lợi của súng ống.

Không nói tới những chuyện khác, lần trước nó đã đè bẹp pháp thế tử của tên tà đạo kia.

Nếu như đánh cận thân, có thể có nguy cơ bị đánh lén.

Mang theo súng bắn tỉa tầm xa thì an toàn hơn nhiều.

Tổ sư gia sáng tạo ra đạo pháp chắc cũng sẽ không nghĩ đến đời sau sẽ có thứ đồ chơi thuận tiện như vậy.

Xe của Phương Dương nhẹ nhàng lướt đi trên đường phố, bởi vì nơi ở của Phương Hoành Bác chính là vùng giải phóng cũ, sau những lần quy hoạch thành thị đã trở nên cũ kỹ xuống cấp, bây giờ mới hơn mười một giờ nhưng bên ngoài đã vắng tanh không có người nào. Trong lúc Phương Dương đang phân tâm nhìn hình ảnh ghế sau trống rỗng trong kính chiếu hậu thì Vệ Uyên lên tiếng chú ý nhắc nhở anh ta lấy lại tinh thần.

Nhìn thấy ở ven đường phía trước không biết từ lúc nào đã có một ông lão mặc bộ đồ ngủ màu đen đứng lặng ở đó.

Phương Dương vô thức đạp phanh lại, đổ mồ hôi lạnh đầy người.

Ông lão đưa cánh tay ra làm động tác chặn xe, dường như là đang muốn đón xe đi nhờ vậy.

Lúc này, ở chỗ như thế này mà lại có một ông lão quỷ dị đứng đón xe, Phương Dương chỉ cảm thấy phía sau lưng mình mồ hôi lạnh đầm đìa, nhưng cũng nhờ có Vệ Uyên đang ôm kiếm bên nên anh ta cảm thấy an tâm hơn một chút. Phương Dương định lái xe lách qua.

Vệ Uyên nhìn về phía ông lão đang mỉm cười, như là đang suy nghĩ điều gì đó, nói:

“... Để ông ta lên xe đi.”

Phương Dương nhìn Vệ Uyên với ánh mắt không tin được, gặp phải chuyện như vậy, anh ta thấy hơi hoảng hồn nhưng Vệ Uyên ở bên cạnh lại giống như là chuyên môn xử lý những chuyện kiểu này, trong nỗi hoang mang lo sợ, anh ta đành phải để ông lão kia lên xe.

Trong khi anh ta đang suy nghĩ, ông lão đã mở cửa xe, bình chân như vại ngồi ở chỗ ngồi phía sau.

Phương Dương cầm tay lái, hỏi một câu muốn đi đâu, sau khi ông lão trả lời trong phút chốc Phương Dương lại cảm thấy da đầu nổ tung. Nơi mà ông lão muốn đi, chính là nơi mà cha anh đã sống một mình khi còn sống.

Tim Phương Dương điên cuồng đập loạn, tay nắm lấy vô lăng, cả người như đã cứng đờ.

Vệ Uyên điềm nhiên như không, dùng cánh tay đụng vào anh ta, lúc này anh ta mới hơi tỉnh táo lại, đờ đẫn khởi động ô tô.

Đèn hai bên đường lóe lên.

Đã tiến vào khu nhà cũ.

Hai bên đường là mấy ngôi nhà cũ, trên vách tường phủ đầy các loại như dây leo như thường xuân, hai bên đường những thân cây lâu năm rủ xuống, xung quanh chỉ một màu đen làm cho người ta có cảm thấy âm u, chỉ có thể nghe được tiếng xe ô tô đang chạy. Trong xe có ba người hai quỷ, không nói một lời.

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 140

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.