Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dưỡng Hồn Mộc

Phiên bản Dịch · 1500 chữ

Sau đó cậu ta còn có những nhiệm vụ khác, đưa chân đạp ga, hùng hùng hổ hổ rời đi.

Lúc Vệ Uyên trở về, nhìn thấy Triệu Nghĩa và Huyền Nhất đang đứng ở cổng, nhỏ giọng tranh cãi với nhau.

“Không được, chuyện này huynh không thể đồng ý!”

“Nhưng mà cô bé đó đã cứu đệ.”

“Nhưng mà âm dương khác biệt, đệ không muốn sống nữa sao?”

“Nhưng nhờ cô bé cứu nên đệ mới còn sống.”

“Con mẹ nó, Huyền Nhất, đầu óc đệ ngốc nghếch như vậy lúc trước sao lại được truyền nghề nữa không biết.”

Triệu Nghĩa dường như tức đến phát điên rồi, thái dương giật thình thịch, đột nhiên nghe được tiếng bước chân, anh ta quay đầu nhìn thấy Vệ Uyên đã trở về, lúc này mới ngừng cuộc trò chuyện lại, còn chưa mở miệng hỏi mọi chuyện được xử lý ra sao thì đã nghe được một loạt tiếng bước chân bối rối dồn dập.

Soạt...

Cửa nhà bảo tàng bị một đôi tay nhỏ dùng sức đẩy ra.

Chương Tiểu Ngư chạy đến, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa, đôi mắt sáng màu đen nhanh chóng tìm kiếm, tìm nhiều lần nhưng lại không tìm được người mà mình muốn gặp, cô bé ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Uyên, nói: “Chú ơi, ba cháu đâu? Ba cháu đâu? Ông ấy đang trốn đâu rồi?”

Giọng nói hơi run rẩy.

Vệ Uyên không nói gì.

Dường như Chương Tiểu Ngư đã hiểu ra được gì đó, đôi mắt kia dần dần tối lại.

Sau đó, cô bé hít một hơi thật sâu, cố gắng vực dậy tinh thần của bản thân, dè dặt cẩn trọng lặng lẽ hỏi:

“Ba cháu không phải là người xấu, ông ấy sẽ trở lại đúng không?”

Vệ Uyên không biết nên trả lời thế nào.

Các giáo úy đã từng trảm yêu trừ ma trong quá khứ, trả lại sự an toàn cho nhân gian, bọn họ sẽ đối mặt như thế nào với tình huống thế này?

Tâm trạng của bọn họ sẽ như thế nào?

Chương Tiểu Ngư cố nặn ra nụ cười trên mặt, nhón chân lên đập đập vào cánh tay Vệ Uyên, tựa như là đang an ủi.

Sau đó cô bé lui về phía sau hai bước, nghiêm túc cúi người bái tạ:

“Cảm ơn chú...”

Rồi quay đầu chạy đi.

Vệ Uyên không lập tức đi tìm cô bé, anh chỉ tháo kiếm xuống, lau máu và pháp lực còn sót lại trên thân kiếm, cuối cùng bôi dầu lên kiếm sau đó lại tra kiếm trở vào vỏ. Anh lấy bùa vàng dán lên trên vỏ kiếm, trấn áp những lệ khí đã tích tụ khi chém giết yêu ma quỷ quái.

Cuối cùng anh đi tới cửa phòng để vật dụng.

Bên trong có tiếng khóc đang bị kìm nén lại.

Vệ Uyên giơ tay lên, lúc đầu muốn gõ cửa nhưng sau khi suy nghĩ, anh lại đẩy thẳng cửa đi ra.

Chương Tiểu Ngư đang ngồi chồm hổm trên một chiếc ghế nhỏ, hai tay ôm đầu gối, giấu mặt vào trong gối, bả vai khẽ run lên. Vệ Uyên yên lặng, đưa tay đặt trên đỉnh đầu Chương Tiểu Ngư vuốt vuốt, cô bé vừa rồi còn cố nhịn không khóc, bây giờ nước mắt đang chảy xuống từng giọt thật to, cắn chặt môi để bản thân không khóc thành tiếng:

“Ba là người xấu, là người xấu...”

Vệ Uyên yên lặng một chút, chân thành nói:

“Ba của cháu không phải là người xấu, ông ấy là một anh hùng.”

“Chú chưa bao giờ nhìn thấy ai có được dũng khí giống như ba cháu.”

“Suy cho cùng ông ấy cũng chỉ là muốn bảo vệ cháu mà thôi.”

Vận dụng thần thông khu quỷ, nhưng anh không dùng để trừ quỷ mà đang nghĩ cách truyền thụ lại những gì chính Vệ Uyên cảm nhận được trong lúc khống chế hồn thể. Bả vai Chương Tiểu Ngư run rẩy kịch liệt, khi cô bé ngẩng đầu lên, nước mắt lại chảy xuống từng giọt lớn.Vệ Uyên nhẹ nhàng ôm lấy cô bé.

Thân thể Chương Tiểu Ngư run rẩy, rốt cục thì cũng không nhịn được mà khóc lớn lên:

“Ba là người xấu, là người xấu.”

“Ba không cần Tiểu Ngư nữa.”

“Đồ thối tha, khốn kiếp!”

Vệ Uyên há hốc mồm.

Đây mới là người xấu trong mắt cô bé.

...

Cơ thể Chương Tiểu Ngư là hoạt thi, hồn phách bất ổn, khóc đến mệt thì ngủ thiếp đi.

Vệ Uyên mở lệnh bài Ngọa Hổ ra, lần này anh đổi được một bảo vật thuộc loại linh tài (1). Anh còn hơi tò mò làm sao lệnh bài Ngọa Hổ có thể đưa cho anh được, nó sẽ chỉ điểm một vị trí để anh mở ra, vẫn là truyền tống, kết quả anh nhìn thấy công trạng tán đi, dường như đã hóa thành một luồng linh khí đặc thù, mãnh hổ trên lệnh bài Ngọa Hổ dường như sống lại.

(1)Thực vật họ đậu, có thể cất chứa linh khí

Tiếng gào thét trầm thấp.

Miệng hổ há to.

Trong đó dường như có một cơn lốc xoáy, tiếp theo, có tia sáng lóe lên, một vật trực tiếp rơi vào trong tay Vệ Uyên.

Là một loài thực vật màu trắng ngọc khoảng chừng ba mươi centimét, còn có phụ kiện tặng kèm là một chậu hoa mang phong cách cổ. Vệ Uyên cũng gặp may. Một trong hai đại thần thông của Tư Đãi giáo úy chính là khu quỷ, trong bảo khố, những món đồ có liên quan đến dưỡng hồn chi pháp cũng có không ít.

Thí dụ như vật này, năm xưa được đưa về lúc đại tướng quân Vệ Thanh càn quét, vơ vét sạch sẽ dải đất Hung Nô, lúc quay về, đây là một nhánh tương đối bình thường trong số đó. Dưỡng Hồn mộc thực thụ cao đến mấy chục mét, thân cây to mười người mới ôm hết. Hung Nô Tây Vực có nhiều kỳ quỷ vu thuật, vật dưỡng hồn cũng nhiều hơn so với Trung Nguyên lúc trước.

Chỉ tiếc là Vệ đại tướng quân đánh trận rất thích ghi lại hồi kí, sau đó cuốn hồi kí đã biến mất.

Có điều bây giờ nhìn lại, Phong Lang Cư Tư, Lặc Thạch Yến Nhiên (2), chỉ sợ là Hán tướng khi xuất chinh đã trực tiếp chém đại sơn thần của Hung Nô lúc đó để tế thiên khoe thành tích, thậm chí tiêu diệt sạch sẽ vương đình Hung Nô.

(2)Hai chiến dịch đánh quân Hung Nô nổi tiếng nhất của đại tướng quân Vệ Thanh, người đời sau xem đó như mục tiêu cao nhất của người làm tướng.

Chương Việt đã chết, thân thể hồn phách của Chương Tiểu Ngư cũng rất yếu ớt.

Vệ Uyên bưng chậu hoa chuẩn bị tìm một nơi thích hợp để trồng loại cây này.

Để hiệu quả của Dưỡng Hồn bao trùm toàn bộ nhà bảo tàng.

Sau đó lại tiến hành bước kế tiếp.

...

Triệu Nghĩa nhìn sư đệ, anh ta đã buồn bực đến mức cắn răng.

“Không được, cô bé kia là hoạt thi, sống chết có giới khác, sao đệ còn nghĩ đến chuyện muốn tiếp tục pháp hoạt thi?”

“Chẳng qua chỉ là có ân báo ân mà thôi.”

“Nhưng đó là pháp hoạt thi, đạo hạnh của đệ có thể duy trì được mấy năm? Rồi sau khi đạo hạnh tan hết thì làm sao đây, dùng mệnh tục mệnh hay sao?”

Thấy Huyền Nhất còn không chịu quay đầu, Triệu Nghĩa liên tục đi qua trái rồi đi qua phải. Anh ta cắn răng một cái, nói:

“Nếu như thực sự không được, đệ hãy đi tìm tổ sư gia, mượn miếng mộc bài của ông ấy!”

Huyền Nhất ngạc nhiên, nói: “Miếng mộc bài đó là bảo bối của sư tổ.”

Triệu Nghĩa không nhịn được nói: “Cứu người quan trọng, thế nào, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn đệ đi chết sao? Hay là đi siêu độ cho cô bé đã cứu đệ kia? Tấm mộc bài kia của tổ sư gia là dùng Mộc Tâm của Dưỡng Hồn mộc năm trăm năm chế thành, để cô bé bỏ lại cơ thể này, vẫn có thể nuôi dưỡng hồn phách...”

“Đệ, huynh, với cả sư tỷ cùng đi lên núi, nói cho rõ ràng mọi chuyện, cho dù sư phụ có yêu thích tấm mộc bài kia đến mấy cũng không thể không lấy ra.”

Lời nói của Triệu Nghĩa bỗng im bặt, nghi ngờ nhìn chung quanh một chút:

“Sư đệ, đệ có phát hiện hay không, âm khí nơi này hình như đã sạch sẽ hơn rất nhiều.

Huyền Nhất ngạc nhiên, cũng gật đầu.

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 148

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.