Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sát Khí Bừng Bừng (2)

Phiên bản Dịch · 1512 chữ

Vệ Uyên không nói gì, trở tay rút thanh kiếm sắc bén kia ra, ném cho Chương Việt.

Kiếm gãy cắm ngược trên đất.

Chương Việt rút kiếm ra, trở tay cắm vào cánh tay, sắc mặt trắng bệch, sau đó anh ta dùng sức gầm nhẹ, nạy từng mảng lân giáp không phải của con người ra, ném xuống đất, lại dùng kiếm cạo đi lớp lông tơ màu trắng, sau khi bị róc thịt cạo vảy, cánh tay phải của anh ta bây giờ đã máu thịt be bét. Tiếp theo anh ta lại róc thịt trên cánh tay trái đi, cũng cạo đi lớp lông trắng trên mặt.

Nhìn thì thấy máu me đầm đìa, nhưng đã trở lại là hình dạng của một con người.

Hai tay Chương Việt nâng kiếm trả cho Vệ Uyên, sau đó thất tha thất thểu đứng lên, dùng một cước đạp nát chiếc chuông vàng, nước mắt rơi đầy mặt: “Người anh em... tôi không phải yêu ma đúng không, tôi không phải yêu ma, tôi là người, tôi là người mà...”

“Tôi van xin anh, van xin anh, mau cứu Tiểu Ngư.”

“Con bé còn nhỏ như vậy, nó không biết gì cả, tôi chỉ muốn con bé được sống, chỉ muốn nó được sống.”

Nước mắt người đàn ông chảy đầy mặt, liên tục dập đầu trên mặt đất, bàn tay nắm chặt ống quần của Vệ Uyên.

Vệ Uyên đưa tay nâng người lên, sau đó dừng một chút.

Đã không còn hơi thở.

Chương Việt không muốn trở thành yêu ma ăn thịt người, chủ động đạp vỡ chuông vàng bản mệnh, đã không còn thở nữa, hồn phách bị tà thuật phản phệ cũng đã tán đi, nhưng bàn tay vẫn còn nắm chặt mặt dây chuyền kia. Vệ Uyên cúi người, cầm mặt dây chuyền lên, đeo ở trên ngực, dừng một chút, anh nhặt bùa vàng, chậm rãi nói:

“Thái thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn, quỷ mị nhất thiếu, tứ sinh triêm ân.”

“Hữu đầu giả siêu, vô đầu giả thăng, thương tru đao sát, khiêu thủy huyền thằng.”

“Minh tử ám tử, oan khúc khuất vong, trái chủ oan gia, thảo mệnh nhi lang.”

“Sắc cứu đẳng chúng, cấp cấp siêu sinh, sắc cứu đẳng chúng, cấp cấp siêu sinh.”

Chấp niệm trên người Chương Việt dần dần tán đi.

Nhưng bàn tay vẫn còn nắm chặt lấy ông quần của Vệ Uyên, Vệ Uyên nói:

“Yên tâm, Tiểu Ngư chưa từng làm ác... tôi sẽ dốc hết sức tìm một nơi thích hợp cho cô bé.”

Đôi tay giãy dụa một cái, quả nhiên buông ra.

Vệ Uyên quay người lướt qua người Chương Việt.

Đưa tay, rút kiếm.

Sát khí bừng bừng.

Phạm vi hiệu quả của pháp thế tử đáng tai không lớn.

Chí ít thì với đạo hạnh của lão đạo sĩ thì ông ta vẫn còn trong phạm vi mười dặm.

Nhất là ông ta còn bị Chương Việt xé đứt cánh tay, trong lúc nhất thời, căn bản là không thể che giấu mùi máu tanh được.

Vệ Uyên cầm kiếm, nhanh chân đuổi theo hướng chỉ của bùa Thiên lý truy tung, chân như đạp gió, tốc độ cực nhanh, vào lúc này, bùa Thiên lý truy tung đã được cường hóa có cảm giác cực kỳ nhạy cảm, mà ngay lúc anh dường như đã sắp đuổi kịp lại đột nhiên nhận được cuộc gọi đến từ tổ hành động đặc biệt

“Anh Vệ, anh tìm được tên đạo sĩ kia chưa?”

“Nếu như tìm thấy mong anh có thể bắt lão ta về đây.”

“Loại đạo sĩ tu luyện tà thuật này cần giao cho Thiên Sư phủ và bộ tư pháp của Đại Hoa cùng xử trí, kết án và định tội, mặc dù tội ác tày trời, nhưng vẫn bắt buộc phải làm theo trình tự tư pháp, đây là chuyện không thể thay đổi được, dù sao lão ta cũng là con người...”

Vệ Uyên dừng bước chân, vẻ mặt bình thản, nói: “Ừ.”

Cúp điện thoại di động xong, đặt trên tảng đá bên cạnh.

Vệ Uyên cầm theo thanh kiếm đi vào nơi hoang vu hẻo lánh ở ngoại ô Tuyền thị. Nơi này dựa vào một ngọn núi không lớn, có thôn xóm, nhưng đã bị bỏ hoang từ lâu, đám thanh niên đã xuống núi, mấy người già cũng đã đi theo con cái, cơ bản là chẳng ai đến đây. Lão đạo sĩ bị xé đứt một cánh tay đang ngồi dựa vào một tảng đá, sắc mặt trắng bệch, khi nhìn về phía Vệ Uyên vẫn còn giữ được vẻ thong dong, nhếch miệng cười một tiếng.

“Tên nhóc này đến chậm một bước, có phải vì bận tiễn yêu ma kia một đoạn cuối không?”

“Lòng dạ không xấu, nhưng mà đáng tiếc, tôi đã tự mình báo án tự thú rồi.”

“Chờ ngày mở phiên tòa, sống hay chết phải xem số trời, ít nhất cũng được ở trong tù đến hết đời. Có điều vào lúc này, tu sĩ chính đạo như cậu lại phải che chở cho an toàn của lão đạo này, bao ăn bao ở, hầu hạ tôi ăn ngon ngủ tốt.”

Giọng nói Vệ Uyên lãnh đạm, ừ một tiếng.

Anh chầm chậm tra thanh kiếm dài vào vỏ, từ từ đi về phía trước.

Theo mỗi bước ngày càng gần tới của anh, lão đạo sĩ phát hiện hình như có gì đó không đúng, lão ta nhấn mạnh: “Tôi đã tự thú rồi.”

“Dựa theo quy định của pháp luật, cậu không thể ra tay với tôi được.”

“Ừ.”

Vệ Uyên vẫn đáp lại một cách thong dong.

Lão đạo dày dạn kinh nghiệm, biết là có gì đó không đúng, sắc mặt lão ta lập tức thay đổi, cánh tay phải vẫn còn lành lặn cầm cái điện thoại di động lên, vội vã muốn bấm nút gọi điện cho cảnh sát. Chỉ nghe thấy một tiếng súng vang lên, bàn tay gầy gò và chiếc điện thoại của lão ta đã bị cây súng chuyên dùng để nhằm vào yêu quỷ bắn xuyên qua cùng lúc. Lão đạo sĩ kêu thảm lên một tiếng, ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy.

Vệ Uyên nâng cây súng lên:

“Đáng tiếc, tôi không phải thành viên tổ hành động đặc biệt.”

Sắc mặt lão đạo sĩ tái mét, ông ta đang tính thực hiện cách cuối cùng, vào tù rồi nghĩ cách khác sau, nhưng mà lão ta không ngờ lại thành ra thế này. Mắt thấy Vệ Uyên sát khí đằng đằng, lão ta vội vã mở miệng nói: “Cậu dừng tay, trong thế giới linh khí, nơi này ngoại trừ cậu và tôi ra vẫn còn tai mắt của các sơn dã tinh quái khác, đến lúc đó chỉ cần có người hỏi tới, tất cả hành vi của cậu chắc chắn sẽ không thể giấu được.”

“Cậu còn trẻ, không cần thiết phải cùng chết chung với lão già như tôi!”

Lão ta vì mạng sống mà không tiếc ho ra máu tươi, liên tục dập đầu bái lạy, cực kỳ tức giận nói:

“Thổ địa, tinh quái, mau tới đây, mau tới đây!”

Nói là thổ địa nhưng chẳng qua chỉ là một vài tinh quái vô hại mà thôi.

Vệ Uyên đúng là đã thấy xung quanh có thêm vài đôi mắt.

Là những tinh quái tồn tại từ thời cổ đại. Vật có tính linh, sau khi linh khí khôi phục bọn chúng cũng dần dần thức tỉnh.

Không có cách hại người, nhưng mà cũng khó có thể trảm trừ.

Người có đạo hạnh sẽ có thể gọi chúng đến hỏi thăm vài chuyện.

Lão đạo sĩ gấp rút thở dốc, mặt như giấy vàng.

Không đợi lão ta kịp mở miệng, Vệ Uyên lại bóp cò, đạn xuyên giáp trực tiếp xuyên thủng đầu gối bên phải của lão đạo sĩ, lại là một tiếng kêu thê lương thảm thiết, sau đó anh lại bắn ra một viên, bắn xuyên qua đùi trái lão ta, sau đó anh hơi nâng họng súng lên, lần này nhắm ngay mi tâm, lão đạo sĩ gầm nhẹ một tiếng.

Đạn xuyên giáp bắn ra, nhưng lại chỉ bắn trúng một con bù nhìn, lại là pháp thế tử.

Nhưng là lần này thân thể lão đạo sĩ lại xuất hiện ở cách đó không xa, gấp rút thở dốc.

Đám sơn tinh vô hình chung quanh chăm chú quan sát cảnh tượng này.

Lão đạo giận dữ nói: “Tôi chết rồi, cậu cũng đừng mong được sống yên!”

“Cậu là ai, cuối cùng cậu là người của môn phái nào! Cậu có biết quy củ hay không vậy?”

Sơn tinh dã quái dường như cũng đang xì xào bàn tán.

Trong đó có mấy con gần như cũng muốn đi ra thuyết phục Vệ Uyên.

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 132

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.