Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dắt Dê Tới Ăn Thịt (2)

Phiên bản Dịch · 1511 chữ

Nhưng căn cứ vào so sánh thì vẫn thuộc vào phạm vi khả năng người bình thường mắc bệnh có thể gặp phải, chưa đạt tới cấp độ yêu biến, nhưng điều này cũng khiến cho các thành viên của tổ hành động đặc biệt đề cao cảnh giác, sau khi xin phép, cấp trên đã đồng ý để bọn họ tiến hành giám sát Chương Việt ở mức độ cao hơn nữa.

Huyền Nhất chính là người phụ trách chuyên ghi lại những đặc điểm này.

Mặt xanh, răng sắc nhọn, lông mày lưa thưa, mắt đỏ, chứng thèm ăn tăng cao...

Trong lòng mơ hồ có một loại bất an.

Vào lúc này, dựa theo kinh nghiệm, vốn dĩ anh ta nên lựa chọn dựa vào quan sát biến hóa xa hơn một chút mới có thể chắc chắn, sẽ không vì triệu tập quá nhiều người mà đánh rắn động cỏ, cũng sẽ không mang đến nguy hiểm gì cho bản thân, nhưng khi Huyền Nhất nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đó của cô bé, trong lòng lại nhớ đến những chuyện đã trải qua lúc ở trong thôn Đại Chấn, nhớ đến Đổng Vũ cũng chỉ cách mình có vài bước chân.

Nếu như lúc đó có thể chủ động hơn một chút, có lẽ Đổng Vũ sẽ có kết cục hoàn toàn khác.

Trong khoảng thời gian này cơn tự trách không ngừng tra tấn anh ta.

Cho dù mỗi đêm có niệm đạo tạng cũng không cách nào khiến cho lòng mình bình tĩnh lại được.

Huyền Nhất nhắm mắt lại, buông quyển ghi chép trong tay xuống, quyết định ngày mai sẽ đi theo dõi người livestream ăn uống mới nổi này.

Không thể trơ mắt nhìn những người vô tội bị hại như vậy được.

Phải xứng đáng với bộ đồng phục cảnh sát trên người.

Nếu sợ chết thì năm đó đã không xuống núi rồi.

Sáng ngày hôm sau.

Huyền Nhất mặc thường phục màu đen, đã lên xe ngồi từ rất sớm, ẩn núp ở gần trường mầm non.

Buổi sáng mỗi ngày từ tám giờ đến tám giờ rưỡi, Chương Việt sẽ đưa con gái đến trường mầm non.

Sau đó thuận đường đi đến chợ dân cư gần đó, mua nguyên liệu nấu ăn cho cuộc phát trực tiếp hôm nay.

Huyền Nhất vừa cắn một miệng bánh quẩy vừa lái xe tải màu trắng, không nhanh không chậm đi theo phía sau xe Chương Việt, sau khi anh ta đi vào chợ được ba phút thì cũng dừng xe lại, đi vào giống như một cư dân bình thường đến chợ mua rau củ.

...

Chương Việt mua một ít rau, một ít gia vị thông thường như dầu muối tương dấm.

Sau đó còn mua thêm rất nhiều loại thịt, chất đầy ắp đằng sau cốp xe.

Sau đó như thói quen đi đến sạp hàng của ông lão gầy gò.

Sạp hàng của ông lão cũng không có khách nào, giống như chỉ có một mình Chương Việt mới phát hiện ra nơi vô cùng thần kỳ này, lần này anh ta không như lần trước mà lấy ra một túi tiền lớn để mua lại tất cả các gia vị trên sạp hàng của ông lão.

ông lão nhìn ánh mắt và hàm răng của Chương Việt, nói:

"Xem ra gần đây cậu ăn cũng không ít, tôi rất tò mò, tại sao cậu lại liều mạng ăn như vậy? Không cần quan tâm sức khỏe của mình hả, một mình cậu ăn còn nhiều hơn hổ, sớm muộn gì cũng ăn đến tanh bành thân thể mất thôi.”

Chương Việt ngồi xổm trước sạp hàng, châm một điếu thuốc, trầm giọng nói:

"Hết cách rồi, bệnh của con gái tôi rất nặng, phải cần một số tiền rất lớn mới có thể sống tiếp."

"Vợ bỏ đi rồi, tôi cũng không thể bỏ rơi con gái không quan tâm..."

"Sinh ra rồi thì phải nuôi nấng nó."

ông lão chậm rãi gật đầu, nói: "Cũng phải ha... Nhưng tôi bán hàng đều là anh tự nguyện mua, tôi đã hứa với một người, làm việc phải công bằng, cậu mua đồ của tôi, tôi ít nhiều phải khuyên cậu một câu:

“Những thứ tôi bán không thể ăn quá nhiều, ăn nhiều sẽ có hại đến sức khỏe của cậu, cậu biết không? ”

Chương Việt cười cười không trả lời, đặt túi tiền lên trên sạp hàng của ông lão, ông lão gầy gò nhìn túi tiền, kéo ra nhìn vào bên trong toàn là tiền giấy mệnh giá lớn in số se-ri năm nay, lắc đầu, nói:

"Trả nhiều tiền quá rồi."

Chương Việt dập tắt điếu thuốc, đứng lên nói: "Xem như là tôi cảm ơn ông, nếu không nhờ gia vị của ông, tôi cũng không có được như ngày hôm nay, làm người nên biết báo ân.”

ông lão vẫn lắc đầu, nói: "Không được, tôi làm ăn xưa nay chỉ muốn công bằng.”

Chương Việt thấy ông lão không chịu nhận, suy nghĩ một chút nói: "Vậy coi như tôi mua đồ của ông, ông còn thứ gì, tôi sẽ mua hết.”

Lúc này ông lão mới nhận lấy túi tiền, nhìn chằm chằm vào Chương Việt, chậm rãi nói:

"Trong nhà tôi có nuôi không ít dê."

"Nếu như cậu muốn, tôi có thể bán cho cậu một con, nhưng mà số tiền này của cậu không đủ, cứ coi như là tiền đặt cọc đi."

Tiền bên trong nếu muốn mua một con dê thì dư sức, nhưng Chương Việt vẫn thoải mái gật đầu, nói:

“Vậy được thôi, gần đây đúng lúc tôi cũng muốn mua một con dê, cả một con dê, nhà ông nuôi dê ở đâu, bây giờ chúng ta đi bắt liền được không?”

ông lão lắc đầu và nói: "Ngài mai cậu đến đây lấy."

"Con dê này của tôi không giống như những con dê thịt bình thường khác, nó được nuôi nhốt ở một nơi hơi rộng một chút, dê của tôi là được thả ở bãi đất trống gần nhà tôi, cho nên phải chuẩn bị trước, nhưng mà cậu yên tâm, thịt dê này được nuôi thả bên ngoài, ăn ngon y như ăn sơn hào hải vị, cho nên thịt rất mềm, chắc chắn ngon hơn so với bất kỳ thịt dê nào cậu từng ăn."

Trong khoảng thời gian này sức ăn của Chương Việt rất mạnh, giống như là biến thành một người khác.

Nghe được những lời miêu tả của ông lão, nước miếng trong miệng nhanh chóng tiết ra, chỉ hận không thể ngay bây giờ ăn được thịt dê kia, sau khi hẹn xong thời gian và địa điểm với ông lão thì mới rời đi.

Huyền Nhất nhìn đăm đăm về hướng Chương Việt.

Nhìn thấy anh ta cúi đầu, khi thì mỉm cười, khi thì thở dài, dường như đang nói chuyện với ai đó.

Nhưng phía trước anh ta không một bóng người, người chung quanh cũng giống như là không nhìn thấy Chương Việt, nhưng trong trường hợp như vậy lại có thể tự nhiên vòng qua tránh né vị trí của Chương Việt thì cực kỳ quỷ dị, chợt Huyền Nhất nhìn thấy Chương Việt lần nữa đứng lên, trên tay lại xuất hiện thêm nhiều thứ, tự nhiên hòa vào dòng người, người đi đường chung quanh, người bán hàng rong, đều không hề có gì bất thường.

Huyền Nhất nhìn chỉ cảm thấy đáy lòng phát rét.

Chương Việt tuyệt đối có vấn đề! Hơn nữa còn là một vấn đề lớn!

Cuối cùng cũng đã tìm thấy bằng chứng!

Phải lập tức đi báo cáo.

Anh ta lấy điện thoại đã nhập mật khẩu xong, trong lòng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, xung quanh nhiều người qua lại như vậy cũng không thể nhìn thấy Chương Việt và sự tồn tại của cuộc nói chuyện quỷ dị kia, vì sao mình lại có thể nhìn thấy? Người vừa mới từ phía sau mình đi tới cũng không phát hiện ra sự dị thường, bản thân mình đứng gần thì mới có thể phát hiện, dựa vào cái gì?

Anh ta cảm thấy lạnh người, không dám suy nghĩ nhiều, xoay người chuẩn bị rời đi.

Lúc quay đầu lại, lại bị dọa giật bắn mình.

Nhìn thấy một ông lão gầy gò đang im lặng đứng sau lưng mình, dường như đã đứng rất lâu rồi.

"Không tồi."

Câu nói này là câu nói cuối cùng mà Huyền Nhất nghe được.

Theo bản năng nhấn phím tắt để gửi, video đang quay giữa chừng trong nháy mắt được gửi đi.

Sau đó Huyền Nhất hoàn toàn mất đi ý thức.

...

Một thanh niên cao lớn té xỉu giữa đường, người chung quanh qua lại không ít, nhưng không ai phát hiện ra có điều gì không đúng.

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 146

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.