Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phạt Sơn Phá Miếu (2)

Phiên bản Dịch · 1526 chữ

Vệ Uyên không kịp lấy lại nhịp thở, bóng người của Sơn Quân đã tiến lại gần.

Bên trong hư ảo, một chiếc đuôi hổ khổng lồ mang theo ác phong quất về phía Vệ Uyên.

Vũ bộ dưới chân Vệ Uyên không lùi mà tiến, thay đổi phương hướng, cúi người xuất hiện ngay bên trái Sơn Quân. Bát diện Hán kiếm ở ngay bên cạnh, Vệ Uyên cắn răng, tàn bạo chém vào hông Sơn Quân. Lá bùa màu máu trên thân kiếm phát ra một luồng sáng, yêu lực vừa trải qua một trận đột kích không chút tổn hại gì khi nãy, giờ đối mặt với đường kiếm này lại lộ ra dáng vẻ khó mà phòng ngự.

Quần áo trên người Sơn Quân trong lúc không kịp chống đỡ đã bị cắt mất một đoạn.

Thậm chí trên bụng còn có thể nhìn thấy một đường vết thương hơi nông.

Lòng bàn tay Vệ Uyên bị nứt toác ra, đầm đìa máu tươi, nhìn còn thê thảm hơn.

Miệng vết thương của Sơn Quân nháy mắt đã lành hẳn, chỉ là vẻ mặt lại chợt biến đổi, căm phẫn pha lẫn chút hoảng loạn. Cuối cùng hắn cũng chú ý đến khí tức mỏng manh của lệnh bài Ngọa Hổ ở trên người Vệ Uyên.

“Hóa ra là các ngươi...”

Vệ Uyên hít vào một hơi, phổi chợt cảm thấy hơi đau nhức. Các thành viên khác đã rút về địa điểm an toàn rồi, không sót lại bất cứ người nào nữa. Anh mỉm cười, lên tiếng:

“Sơn Quân có để ý thấy không? Chúng ta hiện giờ đã lùi rất xa rồi?”

Ban đầu bọn họ chỉ cách miếu Sơn Thần hơn một trăm mét, về sau lại lui ra đây.

Sớm đã vượt qua khoảng cách an toàn.

Sơn Quân khẽ nhíu mày, chợt thấy khó hiểu. Sinh linh trong núi này không ai có thể uy hiếp sự tồn tại của hắn.

Nhưng câu nói này có ý gì?

Ở giữa doanh địa phía sau, từng mệnh lệnh nhanh chóng truyền tới.

“Thành viên bên ta đã rút lui về phạm vi an toàn.”

“Đã xin được chỉ thị giao quyền nổ súng từ quân khu.”

“Cho phép nổ súng.”

Một nữ sinh đeo mắt kính, trông có vẻ yếu đuối nhã nhặn nhấn chốt.

“Nổ súng.”

Cự ly ba mươi ki-lô-mét, tên lửa hàng loạt của đạn hỏa tiễn bắt đầu khởi động. Có ký giả quay phim hiện trường huấn luyện quân sự, sau đó chuyển tiếp đến đài truyền hình, có văn chức quân đội đảm nhận việc giải thích về sức công phá của đạn tên lửa hàng loạt.

Trong chớp mắt có thể phóng ra mười hai đầu mẫu đạn.

Uy lực bao trùm phạm vi bán kính ba trăm mét.

Độ chênh lệch lớn nhất không quá mười mét.

Tất nhiên đây chỉ là đạn hỏa tiễn, không phải tên lửa đạn đạo. Ha ha, đương nhiên không phải.

Lực phá hoại...

Cùng với lời giải thích, từng viên đạn hỏa tiễn loại hỏa long nháy mắt lao lên không trung. Với hệ thống định vị đạn hỏa tiễn đứng đầu khắp thế giới, toàn bộ bầu trời lập tức đã tối sầm xuống. Những vũ khí hiện đại mang theo lượng lớn thuốc nổ rơi xuống miếu Sơn Thần trên núi Ngọa Hổ. Ngọn lửa kịch liệt cùng với nhiệt độ cao nháy mắt đã bao phủ khắp phạm vi ba trăm mét xung quanh.

Sóng xung kích và sức nóng kinh khủng của nhiệt độ lan ra, càn quét mọi thứ.

...

Khói đen dày đặc bốc lên ngùn ngụt.

Tòa nhà khi nãy còn như chốn tiên cảnh giờ đây đã biến thành đống hoang tàn, bị bao phủ trong biển lửa.

Sắc mặt Sơn Quân mới đó còn ung dung chớp mắt đã trở nên trắng bệch. Khí tức toàn thân không biết đã suy yếu đi bao nhiêu, dường như có một luồng khí tức ở trên người hắn bị hút thẳng ra ngoài, không còn ở trình độ hoàn toàn không thể chống lại, Vệ Uyên chủ động nhấn một cái nút trên trang phục đặc chủng tác chiến, phương thuốc được đặc chế được bơm vào cơ thể, pháp lực bị tiêu hao nhanh chóng được phục hồi.

Trên người Sơn Quân toát ra sương mù, bên trong âm thanh trầm thấp xen lẫn tiếng hổ gầm, vô cùng phẫn nộ.

“Quá nhiên là các ngươi, Tư Đãi giáo úy, chẳng trách ngươi biết được chuyện năm đó, chẳng trách ngươi lại gọi bổn tọa là Sơn Quân mà không phải Hổ Quân. Trên đời này cũng chỉ có các ngươi mới gọi ta như thế...”

“Tiền bối của các ngươi năm đó trấn bổn tọa trong ngọn núi này.”

“Trương Đạo Lăng chết rồi, đồ tử đồ tôn của hắn cách chỗ này quá xa.”

“Mối thù ngàn năm trấn áp này, còn có nỗi hận ngày hôm nay, ta sẽ đòi lại ở chỗ ngươi!!!”

...

Doanh địa dưới chân núi, nhìn thấy miếu Sơn Thần đã bị oanh tạc, rốt cuộc mọi người cũng có thể nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Hổ yêu này đã đón nhận công kích chính diện từ đạn đạo đơn binh và đạn Vân Bạo, không hề có chút thương tổn gì.

Có thể điều chuyển sơn thế của một ngọn núi.

Sức mạnh được biểu hiện ra đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.

Dù sao ở thế đạo này, không phải ai cũng có cơ hội được tiếp xúc với đại yêu vương thời cổ đại như thế.

Khi nãy bọn họ còn lo rằng miếu Sơn Thần của đối phương sẽ chống lại được xung kích của đạn hỏa tiễn.

Nếu bản thân hắn có thể đối kháng được đạn Vân Bạo, mà miếu Sơn Thần lại chống được sức công phá của đạn hỏa tiễn.

Vậy thì...

Nhưng mà vẫn còn may...

Vị quan quân trước đó vẫn còn nghiêm túc trầm tĩnh chớp mắt đã ngồi bệt xuống ghế, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Anh yêu lặng một lát, mới nói:

“Phân phối vị trí các thành viên, hiện tại ai đang ở gần Hổ Quân nhất, là tổ hành động đặc biệt hay là binh lính của chúng ta?”

Một thông tín viên nhanh chóng trả lời:

“Là nhân viên ngoài biên chế kia.”

Nét mặt quan quân hơi ngưng lại, hắn nhớ đến lời của Sơn Quân nói khi trước, chậm rãi gật đầu, lên tiếng:

“Là nguời đã xem qua nhiều điển tịch, kiến thức rộng rãi, không hổ là chủ nhân nhà bảo tàng.”

“Đã tiếp nhận được thông tin của anh ta...”

Tiếng hổ gầm hỗn loạn truyền đến, bởi vì bị yêu lực ảnh hưởng, độ rõ nét của thông tin đang không ngừng bị giảm xuống. Nhưng tiếng gầm kia vẫn không ngăn được sự run rẩy từ sâu bên trong lòng mỗi người. Da đầu tê dại, có thể tưởng tượng được uy hiếp trực diện của yêu vương này. Cho dù đã cố gắng điều chỉnh, nhưng tiếng gầm mang theo cơn hận nồng đậm bên trong đó vẫn vang lên một cách đứt quãng.

“Quả nhiên là ngươi...”

“Chẳng trách sao ngươi lại biết được...gọi bổn tọa là Sơn Quân mà...”

“Năm đó chính là các ngươi...rẹt rẹt...trấn bổn tọa vào trong ngọn núi này.”

Trương Đạo Lăng chết rồi...Mối thù trấn áp ngàn năm, còn có... đành...đòi lại ở chỗ ngươi!!!”

Cuối cùng theo âm thanh răng rắc phát ra sau tiếng hổ gầm, thiết bị truyền đến một tiếng rè.

Thiết bị đã bị hỏng.

Xung quanh yên ắng.

...

Âm thanh không ổn định y hệt cũng vang lên bên tai Vệ Uyên, anh tháo tai nghe đã hỏng xuống, ném sang một bên, nâng kiếm lên.

Nếu đối phương đã muốn nhắm đến Tư Đãi giáo úy năm xưa đã phong ấn hắn, Thiên Sư đời đầu Trương Đạo Lăng mà báo thù, với tư cách là Tư Đãi giáo úy đời sau, lại tu kiếm thuật Thiên Sư phủ, hiển nhiên anh nên tiếp nhận.

Tay trái nắm ngược kiếm gãy, tay phải cầm nghiêng trường kiếm.

“Tư Đãi giáo úy, Ngọa Hổ Vệ Uyên.”

“Phụng mệnh, tiêu diệt yêu ma!”

”Hay cho một Tư Đãi giáo úy, hay cho câu tru sát yêu ma!”

“Chỉ là một Ngọa Hổ mạt thế, tu vi thấp, nhưng khẩu khí không nhỏ!”

Đi cùng với từng đợt từng đợt tiếng hổ gầm, sương mù trên núi đột nhiên dày đặc.

Vệ Uyên lui lại nửa bước, song kiếm giao thoa, cắn rách đầu lưỡi, dùng máu chú linh.

Hai thanh kiếm cơ hồ tản ra khí mang màu máu mắt trần có thể nhìn thấy được.

Lại lấy yếu quyết của Huyền Nguyên kiếm quyết, trên thân hai thanh kiếm tựa như cuốn theo kiếm khí.

Miếu sơn thần bị phá hư, lại mới phá vỡ phong ấn.

Đây chính là lúc Sơn Quân yếu ớt nhất.

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 152

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.