Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt Đầu Phạt Sơn

Phiên bản Dịch · 1502 chữ

Cô gái có mái tóc ngắn cool ngầu, mặc trang phục chiến đấu, trang bị súng ống đầy đủ.

Nếu không phải cô còn có mang theo bùa thì Vệ Uyên cũng sắp quên luôn cô là đệ tử tinh anh của Đạo môn Vi Minh tông.

Vệ Uyên vừa nhấc thanh kiếm lên thì có ba đạo sĩ của Thiên Sư phủ đi lên, một người dùng bùa Phá Sát Tru Tà, một người dùng bùa Lục Đinh Lục Giáp hộ thân, một người thì dưới chân có Sinh Vân chú, có thể hỗ trợ gia tăng tác dụng mà không gây ảnh hưởng tới hiệu quả của rất nhiều bùa chú. Vệ Uyên chỉ cảm thấy bản thân mình dường như cũng được phủ lên từng tầng từng tầng bảo quang mà mắt thường không thể nhìn thấy được.

Bước chân nhẹ tênh, hơi thở kéo dài.

Trên người anh cũng đang mặc loại trang phục trừ yêu của đội tác chiến đặc chủng.

Toàn thân là màu đen, bảo vệ những nơi quan trọng trên cơ thể, có tác dụng phòng ngự cực mạnh với những tổn thương do đâm xuyên, chống cự yêu lực quỷ lực xâm nhập, đồng thời các loại bùa chú trong đó, có thể chống lại phần lớn những ảnh hưởng tiêu cực do quỷ vực mang đến, bên trong có một ống tiêm, có thể đưa thuốc bên trong vào cơ thể khi chỉ số sinh tồn hạ xuống, có thể khôi phục lại pháp lực đã bị tiêu hao, trong đó còn có thành phần adrenalin, kích thích tinh thần phấn chấn.

Vệ Uyên chỉ có thể cảm khái, dân ngành làm việc có khác.

Lắm tiền nhiều của, gốc gác thâm sâu.

Có hay không có những vật này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới chuyện trảm yêu trừ ma, đây là những thứ mà hiệp khách độc hành không thể nào có nổi.

Mấy vị đạo sĩ chắp tay làm lễ với anh.

Những chiến sĩ chung quang thì ra sức nâng súng trong tay lên một chút, lập tức đứng thẳng.

Vệ Uyên cầm kiếm, lên xe.

Châu Di yên lặng đưa cho anh một tai nghe Bluetooth, Vệ Uyên đeo tai nghe lên, dùng để liên lạc nội bộ.

Hai chiếc quân dụng bên ngoài bọc thép xuất phát từ doanh địa, đi về phía núi Ngọa Hổ, xe chỉ có thể chạy lên được một phần núi, người phía trước nói đường đi càng lúc càng chật hẹp gập ghềnh, đến cả loại xe việt dã này cũng phải bất lực. Đám người xuống xe xuất phát, nâng súng ống trên tay lên, Vệ Uyên suy nghĩ một hồi thì đeo kiếm bước về phía trước.

Đi lên một đoạn đường, trong núi dần dần nổi lên sương mù.

Trên đường núi, sương mù tràn ngập, không cẩn thận có thể sẽ bị ngã xuống vách núi. Thời cổ đại có không biết bao nhiêu người đi lên núi trong màn sương mù rồi một đi không trở lại, nhưng mà những chiến sĩ đặc chủng này đều mang theo thiết bị nhìn ban đêm, sương mù cũng không ảnh hưởng gì đối với bọn họ.

Vệ Uyên cũng chỉ đưa tay phất qua trước mắt.

Anh nhắm mắt, khi mở mắt ra thì nhìn thấy đám sương mù dày đặc này nổi lên một màu xám đen.

Là sương yêu.

Khung cảnh trên núi cũng tuyệt đối không phải là thứ mà mình đang nhìn thấy bằng mắt thường, nhìn thì thấy có rừng cây thảm thực vật um tùm, có cảm giác âm u tĩnh mịch nhưng mà thật sự chỉ có một bờ đá gập ghềnh lẻ loi trơ trọi, ở giữa là một đống xương trắng xếp ngang, lại cộng thêm đám sương mù màu xám đen kia, vừa nhìn đã thấy quỷ khí âm trầm, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Dần dần đi lên, sau khi vượt qua một con đường núi thì tầm mắt của bọn họ đột nhiên rõ ràng hơn.

Bước chân của đám người vô thức chậm dần.

Đường núi dưới chân biến thành con đường được tu sửa lát đá vuông vức.

Mây mù màu trắng phía trước đang dần dần chuyển động, đỉnh núi trong mây có rất nhiều đình đài lầu các, ao sen bồn hoa, nhìn qua không giống như là đồ vật phàm tục, trong lúc mơ hồ làm cho người ta có một loại cảm giác mờ mịt, bên dưới đình đài, một người đàn ông mặc áo trắng đang tĩnh tọa đánh đàn, tiếng đàn khoan thai thong dong, toát lên vẻ tự tin đặc hữu.

Rắc rắc.

Từng khẩu súng ống trong nháy mắt nhắm ngay về phía người đàn ông áo trắng kia.

Mà vào lúc này, ở hậu phương.

Những chuyện xảy ra trong dãy núi cũng được truyền đến từ camera quay chụp.

“Báo cáo, tiểu tổ hành động đã tiếp xúc với mục tiêu.”

“Đối phương... Hoàn toàn không che giấu gì cả.”

Sĩ quan doanh địa Thần Cơ doanh nhíu mày, nói:

“...Xem ra, nó hoàn toàn không xem chúng ta là đối thủ ngang hàng.”

Ước chừng có khoảng bảy họng súng tối ngòm chĩa thẳng vào người đàn ông mặc áo trắng.

Người nọ vẫn cứ điềm tĩnh mà gảy đàn.

Sự ung dung này trái lại càng khiến cho lòng người xuất hiện một bóng ma không thể gạt bỏ.

Ánh mắt của chiến sĩ hơi thay đổi, bọn họ đưa mắt nhìn với nhau, chuẩn bị thực hiện một đợt tấn công thăm dò.

Mà ngay tại lúc này, tiếng đàn chợt thay đổi, không thấy bất kì động tĩnh nào, toàn bộ súng ống được cải tiến đặc biệt trong tay nhóm người đột nhiên rắc một tiếng, bị bóp méo biến thành một đống sắt vụn. Nóng súng bị sóng âm vô hình chẻ làm đôi, rơi xuống đất.

“Mượn sức của ngoại vật, quả thật rất lợi hại.”

“Nhưng thứ đồ vật vô tri này, một khi bị phá hỏng, các ngươi còn có cái gì để dựa vào nữa?”

Nhóm người Châu Di và những quân nhân khác trong doanh địa đều trầm sắc mặt.

Đạn lửa có sức tổn hại nhất định đối với yêu quái trong các loại súng ống, cùng với đạn tín hiệu xác định tọa độ của miếu Sơn Thần, còn chưa kịp sử dụng đã bị phá hủy mất. Mà khiến cho người khác không ngờ tới nhất đó chính là thực lực mạnh mẽ của con yêu vật này.

Có thể ngay trong lúc mọi người không kịp phản ứng mà chém nát toàn bộ súng ống, vậy thì chắc chắn nó cũng có thể chém người được như thế.

Trên núi có một lớp sương mù dày đặc, cộng thêm yêu lực quấy nhiễu, người ở bên ngoài núi không cách nào xác định được tọa độ cụ thể của miếu Sơn Thần.

Cũng không thể nào tiến hành tấn công tập trung.

Ở trong mắt Vệ Uyên, yêu khí phát ra từ trên người đàn ông áo trắng trước mặt này nồng đậm không gì sánh được. Lờ mờ hóa thành một con mãnh hổ nằm dưới đất, mà ngồi xung quanh nó là những con ma cọp vồ. Người bình thường chỉ thấy có một ẩn sĩ cô độc ngồi đánh đàn giữa núi, nhưng trong mắt Vệ Uyên lại là đại yêu vương đang được những con quỷ vây quanh.

Chiến sĩ xung quanh thoáng chốc đã bị yêu khí bao phủ toàn ngọn núi này làm cho khiếp sợ, động tác trở nên chậm chạp.

Linh lực bên trong máu Vệ Uyên vẫn chuyển động không chút trở ngại nào.

Anh biết rằng nếu muốn giải quyết con đại yêu đã thoát khỏi phong ấn này, cần phải có sự trợ giúp từ phía sau. Sau đó có thể xác định được chính xác vị trí của nó hay không thì lại phải nhờ vào các chiến sĩ của Thần Cơ Doanh ở đây. Trong tình cảnh này, Vệ Uyên không thể chần chờ thêm được nữa. Kiếm trong tay anh hơi nâng lên, nghiêng người chém tới. Kiếm rít dữ dội, một con ma cọp vồ lập tức bị giết chết.

Người đàn ông áo trắng nhìn về phía Vệ Uyên đang thoải mái hành động.

Vệ Uyên tạm thời tra kiếm vào vỏ, lên tiếng:

“Sơn Quân, trước khi hai bên giao thủ, tại hạ có một việc muốn hỏi ngươi.”

Vệ Uyên cũng đang đánh cuộc. Nếu Sơn Quân đã ngồi gảy đàn ở đây thì chắc hẳn hắn tự cho mình là người tao nhã. Lại còn chủ động hiện thân chờ, quả là tự phụ. Người đàn ông áo trắng không ra tay, chỉ hơi nhíu mày, đôi mắt màu nâu vàng nhìn thẳng vào Vệ Uyên.

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 182

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.