Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tà Ma Chi Khí

Phiên bản Dịch · 1478 chữ

Anh vô thức mở to mắt.

Hai cô gái khoảng chừng hơn hai mươi tuổi mang theo vẻ tò mò đi vào.

Khách tới rồi.

Vệ Uyên lấy lại tinh thần, chào hỏi hai người.

Đây dù sao cũng là một nhà bảo tàng còn đang mở cửa.

Nhưng mà khi anh nhìn về phía hai cô gái trẻ tuổi kia thì lại nao nao. Trên người cô gái bên phải dường như có chút mất cân đối.

Thông thường mà nói, tinh khí trên người nam nữ trẻ tuổi đều sẽ rất nồng, giống như là ngọn lửa lớn đang thiêu đốt, mà hai người này thì lại làm cho người ta có cảm giác yếu ớt và uể oải.

Giống như là ném một khối băng vào ngọn lửa đang thiêu đốt vậy.

Vệ Uyên mượn động tác đưa tay, thấm nước bùa phất qua đôi mắt.

Khung cảnh chung quanh, những đường cong cong của thế giới này trong phút chốc dường như đã mờ đi đôi chút, mà so sánh ra thì, thế giới mà mắt thường không thể nhìn thấy được lại trở nên tươi sáng hơn một ít, anh hơi quay đầu, nhìn về phía nữ sinh kia.

Anh nhìn thấy trên bờ vai, trên đỉnh đầu, đều có tinh khí dương khí ngưng tụ thành ngọn lửa, người trên bờ vai có ba ngọn đèn thì chứng minh đó là người sống, chỉ cần ba ngọn đèn này vẫn còn thì quỷ vật cũng khó có thể đả thương người, mà bây giờ, ba ngọn đèn hỏa diễm bên trên nữ sinh bên phải, đều loáng thoáng có những đường cong màu đen quấn quanh.

Trong đó có một chiếc đèn đã sắp lụi tắt.

Vệ Uyên như có điều suy nghĩ.

Điều này tức là đã bị yêu quỷ tà vật vừa mới sinh ra không lâu để mắt tới?

“Ông chủ, ông chủ, mấy thứ đồ trong này có không vậy?”

Một giọng nữ trong trẻo vang lên khiến Vệ Uyên hồi tỉnh lại, thấy hai vị khách kia chẳng biết lúc nào đã đi dạo xong một vòng trong nhà bảo tàng, Vệ Uyên lắc đầu đáp: “Xin lỗi, đây là bảo tàng tư nhân, chỉ mở cửa triển lãm với bên ngoài, đồ vật ở đây không bán.”

Trên mặt nữ sinh hơi cao gầy bên trái có hơi tiếc nuối, thấy cuốn sách bùa mà Vệ Uyên tiện tay để ở trên bàn, còn có bùa vàng, chu sa đang để ở bên cạnh thì thấy rất thú vị, nói:

“Còn những lá bùa này thì sao? Chắc là do anh tự mình vẽ ra có đúng hay không?”

Vệ Uyên nghĩ nghĩ, nói:

“Là do tôi vẽ, nếu như muốn thì tôi có thể đưa một lá cho các cô.”

Anh rút ra một tờ bùa hộ thân từ trong xấp bùa, cái này vốn là bùa chú dùng khi lên pháp đàn, dùng để bảo vệ bản thân đạo sĩ, chẳng qua là nó cũng có chút ít tác dụng phòng ngự đối với những vật tà ma, Vệ Uyên lấy lá bùa này đưa cho nữ sinh trông có vẻ tinh thần không được tốt, nhìn hơi uể oải kia, nói:

“Cho cô lá bùa hộ thân này.”

Giọng anh dừng lại một chút, nhìn ngọn đèn trên đỉnh đầu cô bé kia lung lay sắp đổ, chủ động nhắc nhở: “Ấn đường của cô hơi đen, gần đây xin đừng đi một mình, cố gắng đi đến những chỗ có nhiều người, nếu như bất đắc dĩ phải đi đường ban đêm, xin hãy nhớ kỹ, không nên quay đầu nhìn lại phía sau.”

Đào Tư Văn nhận lấy lá bùa vàng, hơi sững sờ.

Gần đây cô liên tục mơ thấy ác mộng.

Trong mộng cô luôn cảm thấy hình như có người đi theo đằng sau mình, bất kể là cô có chạy thế nào đi chăng nữa thì tiếng bước chân kia cũng càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, hôm qua cô còn bị dọa cho tỉnh lại, khóc một hồi không dám đi ngủ, ngồi ở trên giường cả đêm. Hôm nay bị bạn thân kéo ra dạo phố giải sầu, lại chạy đến mấy chỗ như thế này nên trong lòng cũng bị đè nén đôi chút.

Nghe nói như thế, cô vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông đối diện nhìn cô vẻ khuyên nhủ.

Trên vách tường phía sau là một thanh kiếm được tra vào vỏ, đúng lúc có một trận gió ngang qua, chuông gió trên cửa kêu leng keng leng keng, nơi này hẳn đã hơi lâu đời rồi, cái bàn, tủ triển lãm đều là giá gỗ sơn màu xanh kiểu cũ, lớp sơn đã có hơi bong tróc, làm toát ra cảm giác những năm tám mươi của thế kỷ trước.

Trên vách tường, trên cửa, bùa vàng dán dưới kiếm.

Trên hai chiếc hộp gỗ đặt trên tủ cũng có bùa vàng, chẳng biết tại sao, màu sắc của chu sa phía trên lại càng đỏ sậm hơn.

Leng keng, leng keng.

Chuông gió khẽ vang lên.

Dường như cô thấy được hai người giấy.

Nơi này, sao lại có cảm giác có hơi tà tính...

Sắc mặt Đào Tư Văn tái đi, nắm lấy lá bùa, kéo cô bạn thân đi ra ngoài.

...

Vệ Uyên nhìn hai người bỏ đi, lại nhìn sắc trời một chút, hoàng hôn đã bắt đầu chuyển sang đêm.

Đêm sắp xuống rồi.

Anh tiện tay nhấc kiếm đeo lên lưng, để lá bùa vào cái túi bên hông.

Lại lật tay lấy thanh kiếm gãy vắt ở sau thắt lưng.

“Ta đi ra ngoài, các người ở nhà trông chừng.

Không có ai trong nhà bảo tàng truyền đến âm thanh đáp lại.

Vệ Uyên đẩy cửa rời đi.

Cửa nhà bảo tàng khép lại, chuông gió trên cửa khẽ phát ra âm thanh.

Leng keng...

Đào Tư Văn kéo cô bạn thân của mình nhanh chóng đi khỏi nhà bảo tàng.

Cô gái cao gầy nhìn thấy bạn thân của mình hình như đang bực thật rồi nên vội vàng pha trò xin bỏ qua, vờ làm ra vẻ vô cùng đáng thương. Đào Tư Văn vốn hơi không vui nhưng cũng không muốn làm mất lòng bạn, chỉ có thể thở dài một tiếng tha cho cô ấy. Cô nhìn lướt qua lá bùa màu vàng trên tay, lúc đầu thì muốn ném đi, nhưng mà sau đó lại cảm thấy món đồ này nếu vứt lung tung thì hình như cũng không được tốt cho lắm, đành phải cất đi.

Trời vừa tối chính là thời điểm đô thị bắt đầu náo nhiệt dần.

Mọi người kết thúc một ngày làm việc, bầu không khí thành thị cũng càng thêm nhẹ nhõm hơn một chút.

Hai người Đào Tư Văn đi dạo trên đường phố hơn hai tiếng đồng hồ, vừa dạo phố tản bộ, vừa ăn không ít quà vặt hai bên đường. Vốn là những người hiện đại hơn nữa tuổi cũng không lớn lắm cho nên trong lúc nhất thời, những chuyện thần thần quỷ quỷ kia cũng bị bọn họ quên hết đi, về phần chuyện mà Vệ Uyên khuyên bảo, bọn họ cũng chỉ xem như chiêu trò quảng cáo mà thôi.

Tựa như là những lão thầy bói trong làng, khi nhìn thấy bạn sẽ luôn phán năm nay bạn gặp chuyện này chuyện kia vậy.

Nếu không thì làm sao kiếm tiền được?

Bởi vì nhà ở cách đây hơi xa một chút cho nên Đào Tư Văn và cô bạn thân chia tay nhau vào khoảng chín giờ, sau đó ai về nhà nấy. Lên chuyến xe buýt số mười một, sau khi xuống xe chỉ cần đi bộ một đoạn ngắn nữa là có thể về đến nhà, trên xe buýt, Đào Tư Văn mở điện thoại ra xem phim một hồi, cũng chưa cảm thấy có chuyện gì khác thường.

Đợi đến khi xuống xe, một mình đi trên đường, sự hưng phấn khi vừa đi chơi với bạn và những cảm xúc dành cho bộ phim tình cảm vừa xem dần dần lắng xuống thì cô mới bắt đầu cảm thấy chút khác thường. Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng gió thổi lá bay và tiếng bước chân của mình.

Cộp cộp cộp...

Trong lòng Đào Tư Văn bắt đầu hơi sợ hãi.

Cô đột nhiên nhớ đến lời nói của ông chủ nhà bảo tàng hôm nay.

“Gần đây xin đừng đi một mình, nếu như bất đắc dĩ phải đi đường ban đêm, xin hãy nhớ kỹ, không nên quay đầu nhìn lại phía sau.”

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 185

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.