Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hà Bá

Tiểu thuyết gốc · 1500 chữ

08

Trời đã chạng vạng tối, sau khi ăn xong bữa cơm chiều. Đỗ Vũ nhìn mặt sông một lượt rồi nhảy ùm xuống vục nước vào mặt. Từ buổi trưa, hắn đã tắm đến lần thứ ba rồi mà cái mùi ngai ngái ám vào người vẫn chưa bay hết. Chẳng là hồi trưa, hắn đang ngủ thì bị lão Chột đá vào mông một cái đau điếng. Ngồi dậy, còn chưa hiểu chuyện gì thì lão đã dúi cho hắn sợi dây thừng, một đầu buộc thòng lọng, đoạn chỉ ra phía lòng sông rồi nói:

_ Mày có nhìn thấy cái thây người đang lập lờ cách đây hai chục thước không?! Mày bơi ra đó, tròng cái dây này vào cổ nó rồi kéo vào gần bờ, lôi nó xuống hạ nguồn thêm chừng hơn trăm thước thì cắm nó ở đấy nhá!

Đỗ Vũ dụi mắt nhìn xuống lòng sông, cách đó chừng hơn chục mét có một thây người đang trôi lập lập lờ, là xác một phụ nữ, bộ ngực nó trương phềnh trắng hếu đang dập dềnh trên làn nước xanh thẳm. Đỗ Vũ muốn từ chối, song nhìn vết sẹo dài trên mặt lão lại nhớ tới chuyện buổi sớm, hắn chần chừ một thoáng rồi cũng cầm đoạn thừng nhảy ùm xuống sông.

Bơi được chừng non chục mét, một mùi tanh hôi khăm khẳm đã xộc vào mũi hắn, trước mặt hắn là thi thể trần truồng của một phụ nữ đang trương lên, những con giòi lúc nhúc bám vào tròng mắt, nó đang trồi lên khỏi hốc mắt như muốn nhìn trời xanh mà oán trách số phận! Trên trán cái xác có một vết bầm khá lớn, cõ lẽ do bị kẻ thủ ác đập ngất đi mà cưỡng hiếp rồi vứt xuống sông chăng?! Hắn nín thở nhẹ nhàng tròng sợi thừng vào cổ cái xác, hai khuôn mặt dí sát cạnh nhau, mơ hồ hắn cảm thấy miệng cái xác hơi máy động - Chắc có lẽ do giòi bọ cựa quậy? Khi sợi thừng đã đặt vào cổ cái xác hắn thở ra nhẹ nhõm, định rút hai bàn tay lại thì chợt bị thứ gì đó giữ chặt lại?

_ Á! Ma da! Ông Chột ơi cứu!...

Đỗ Vũ sợ hãi vùng vẫy, lấy hết sức mẹ đẻ co chân đạp về phía trước, cái xác văng ra, mùi hôi tanh tràn ngập khắp không khí. Định thần nhìn lại, trên hai tay hắn quấn chặt một mảng tóc còn dính bết một lớp da đầu bầy nhầy máu thịt. Nhìn cái đầu nham nhở với cái xác bị đạp văng ra phía xa hắn thở phào nhẹ nhõm:

_ Mịa nó! Tưởng bị con ma nước nào túm tay, làm sợ hết cả hồn!

Lão Chột trên bè thấy vậy bèn gài lại con dao nhỏ vào cạp quần rồi cười to:

_ Haha! Mịa cái thằng nhát chết! Ban ngày ban mặt lấy méo đâu ra ma chứ?!

_ Kinh bỏ mịa ra ấy, méo ai mà chả sợ!

Đỗ Vũ lầm bầm rồi gỡ đám tóc ra vứt lại, lúc này hắn mới để ý trên mặt có vật gì nhơn nhớt, đưa bàn tay ám mùi lên gỡ xuống, thì ra đó là một mảng da đầu người chết... Dạ dày cuộn lên từng cơn như muốn ói, hắn hụp đầu xuống lau mặt thật kỹ, rồi cẩn thận nắm một đầu sợi thừng bơi về phía bờ sông.

Thở gấp một lúc cho lại sức, đoạn hắn kéo cái xác xuôi xuống chừng một trăm mét rồi bẻ một cành cây bụi cố định ở đó. Xong việc hắn muốn rút sợi dây ở cổ ra, nhưng lúc này nó đã cứa đứt da thịt ở cổ xiết vào đến tận xương, hắn nín thở nhắm mắt đưa tay luồn xuống cái cổ gạt lớp thịt nhơn nhớt kéo cái dây ra... Đoạn chạy vù lên bờ, đi một đoạn khá xa mới nhảy xuống sông tắm rửa thật kỹ.

...

Trời tối dần, ánh trăng thượng tuần bắt đầu phủ xuống những mảng ánh vàng mơ hồ, lúc này lão Chột đã đốt cây đuốc nứa, rồi cầm cái lao đưa cho Đỗ Vũ nói:

_ Hôm này để tao đẩy bè! Cho mày đi bắt cá.

Đỗ Vũ lẳng lặng cầm lấy cây lao, tay trái cầm lấy bó đuốc đứng ra mép bè, căng mắt nhìn xuống làn nước, lát sau thấy một con cá nheo đang đớp mồi, hắn nhắm vào giữa lưng rồi dùng hết lực đâm mạnh, chắc mẩm con cá kia ắt phải chết rồi nhưng khi hắn rút lao lên thì lại chẳng hề có con cá nào cả?! Nhìn cái mặt ngẩn ra của hắn lão Chột lên tiếng:

_ Con cá nó đâu có ngu mà đứng yên cho mày đâm chúng!

_ Vậy phải làm thế nào ông nhỉ?

_ Mày phải tính xem nó sẽ chạy về đằng nào mới được!

_ Vâng! Để cháu thử xem.

Không lâu sau lại một con cá rơi vào tầm mắt, Đỗ Vũ nhắm vị trí phía trước đầu nó chừng dăm phân mà phóng lao hết sức, đầu thép cắm sâu vào lòng đất làm một đám bọt nước bắn lên, hắn hí hửng rút cây lao lên... Một con cá măng chừng hai cân đang giãy đành đạch. Hắn dơ con cá lên trời cười nói:

_ Ông thấy trình độ của cháu thế nào?! Haha.

_ Cũng khá đấy! Mày phải chú ý có loại cá thấy động sẽ lao về phía trước, còn có loại sẽ lùi về phía sau không phải loại nào cũng như nhau đâu.

_ Dạ vâng ạ!

Chiếc bè tiếp tục trôi về phía hạ nguồn, lúc này trăng đã lên cao, Đỗ Vũ liền dụi cái đuốc nứa xuống dòng sông cho tắt đi - Hắn không cần đến nó nữa, vì dưới ánh trăng mọi thứ trong mắt hắn đã trở lên rất rõ ràng! Từ đằng trước một mùi hôi tanh theo gió tràn vào trong mũi, nhìn về phía đó - Nơi cái xác hắn ghim ở đấy lúc trưa thấy nó đang run lên bần bật!

_ Moá! Cái quỷ gì vậy? - Hắn giật mình thốt lên

Hồi thần lại, hắn nhìn kỹ phía dưới thì thấy có khoảng chục con cá ngạnh đang tranh nhau rỉa cái thây người.

_ Trông kinh quá! Thôi ông ra đâm cá, để cháu đẩy bè cho?!

_ Mày có tin tao cho mày xuống nằm chung với cái xác đấy không?

Đỗ Vũ nhìn qua, thấy gương mặt lão nửa sáng nửa tối theo bóng trăng thấy cũng hơi sợ, quay lại nhìn cái thây người hắn tự nhủ: "Trông lão ta còn kinh hơn cả người chết, lão già này không phải tướng cướp cũng phường lưu manh!"

Đoạn hắn chăm chú nhìn đàn cá, chừng nửa phút sau mới dùng hết sức vung tay. Âm thanh xé gió vút đi trong đêm, một cột nước bắn lên, đàn cá thấy động chạy đi tứ phía. Hắn rút lao lên, ở nơi đầu thép đã có hai con ngạnh đang vùng vẫy cật lực, trên miệng chúng còn văng ra vài miếng thịt người chưa kịp nuốt! Đưa cây lao chao rửa trên mặt nước mấy lần, rồi hắn mới lấy tay rút hai con cá cho vào bao vải bố. Xong việc hắn nhìn Lão chột nói:

_ Đi tiếp thôi ông ơi! Ở đây khó ngửi quá!

_ Mồi còn tươi ngon! Đàn cá ngạnh kia kiểu gì cũng sẽ quay lại! Ngồi đây đợi bắt hết rồi đi.

Đỗ Vũ không nói gì, nhẹ bước đi ra phía đuôi bè ngồi xuống nhìn ánh trăng vàng đang phủ bóng dòng sông. Làn gió đêm mang hơi lạnh của nước lướt qua mặt làm hắn cảm thấy rất rễ chịu. Ở phía xa xa giữa lòng sông, có một bóng đen khá lớn dài chừng hai chục mét đang lập lờ theo làn nước. Có lẽ là một thân cây cổ thụ đang trôi về từ phía thượng nguồn? Nhưng không phải! Một lát sau có âm thanh đớp nước vang lên, Đỗ Vũ nheo mắt nhìn sang thì thấy "cây gỗ" kia bỗng chìm dần vào làn nước, chỉ để lại những đợt sóng lớn toả ra khắp mặt sông. Sống lưng hắn chợt lạnh ngắt, đoạn quay ra phía lão Chột đang ngồi hỏi:

_ Cái quái gì đấy ông Chột?

Lão Chột chầm ngâm giây lát, trên mặt không có vẻ cợt nhả như mọi khi:

_ Chắc là lão Hà Bá đi chơi đêm ấy mà! Tao cũng thấy lão mấy lần rồi chẳng sao đâu!

Đỗ Vũ cũng bình tâm lại, nghĩ thầm: "Hẳn là một con cá sống lâu năm thôi, cũng chả nuốt được cái bè này đâu mà sợ?!"

Bạn đang đọc Nguyệt Thần Ký sáng tác bởi tv1912
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tv1912
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.