Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hằng Nguyên Đại Lục

Tiểu thuyết gốc · 1046 chữ

Vũ trụ mênh mông rộng lớn có vô vàn thế giới ngàn tỉ ngân hà vô cùng vô tận không thể nhìn thấy điểm cuối cùng

Xâu trong ngân hà có một mảnh đại lục tên gọi là Hằng Nguyên Đại Lục. Tại đây cao thủ nhiều như mây, mỗi giây mỗi phút đều có thiên tài tuyệt đỉnh được sinh ra cũng có những người vẫn lạc từ từ đi vào bóng tối dần dần quên lãng

Kẻ mạnh làm vua tùy ý nắm giữ sinh mạng kẻ yếu, công lý đúng sai chỉ còn là chuyện lừa con nít

Đây là Đại Lục tu khí phàm là những người tu hành điều chú trọng hấp thụ linh khí trời đất, rồi chuyển hóa nó chảy đều trong cơ thể dần dần cường đại lên đạt được thọ nguyên sức mạnh vượt trên tất cả

Tại phía Đông của Hằng Nguyên Đại Lục

Có một tòa thành tên gọi là Đông Di Thành gồm có hai gia tộc lớn nắm giữ là Cổ gia và Nhạc gia

Mà những năm gần đây thực lực của Nhạc gia tăng mạnh mà Cổ gia lại dần suy thoái

Tại một cánh rừng phía sau Cổ gia có một thiếu niên ngồi trên một chiếc xe lăn khuôn mặt khá anh tuấn nhưng lại tiều tụy đi rất nhiều thoạt nhìn vô cùng bi thương

Thiếu niên tên Cổ Thanh Nguyên năm nay khoảng chừng 18 tuổi, cậu từng là đệ tử của Phong Lôi Tông nhưng vì bị người khác ám toán, cuối cùng thân bại danh liệt một thân kinh mạch tàn phế, bị trục xuất khỏi tông môn

Hằng ngày cậu đều ngồi trên chiếc xe lăn dạo quanh sâu trong rừng, thỉnh thoảng lại ra vách vực ngắm nhìn thế gian luân chuyển

Chớp mắt đã qua một năm, trải qua cuộc sống tẻ nhạt như này hắn cũng đã không muốn sống tiếp

Hắn không có người thân cha mẹ chỉ là một cô nhi, nếu có chỉ có Cổ Thái trưởng lão trong tộc, lúc trước ra ngoài du ngoạn tình cờ tìm thấy cậu đem về gia tộc, ban cho họ Cổ

Cổ Thanh Nguyên biểu hiện thiên phú về mặt tu luyện xuất chúng trong gia tộc được đề cử gia nhập Phong Lôi Tông, và sau đó bi kịch xảy ra hắn bị một nội môn đệ tử phế bỏ tứ chi, trục xuất khỏi tông trở thành nỗi sỉ nhục cho gia tộc

Ngay cả thanh mai trúc mã cũng rời bỏ hắn mà đi, mặt dù tình cảm của nàng giành cho cậu là thật không nữa điểm giả dối nhưng vậy thì đã sao? Nàng muốn bên cạnh hắn nhưng gia tộc tuyệt đối sẽ không cho phép, người thân bạn bè sẽ không cho phép

Thế gian này chính là như vậy một khi ngươi ngã xuống bạn bè người thân đều sẽ ngoảnh mặt làm ngơ

Trong cánh rừng, cậu cúi mặt xuống cạnh hồ nước, ngước nhìn khuôn mặt tiều tụy của mình khẽ thở dài. Bỗng phía sau có hai thanh niên bước tới

"Kia chẳng phải là đại thiên tài năm đó của Cổ gia ta sao, ngươi xem bộ dáng bây giờ của hắn còn không bắng con chó nhà ta"

"Hắc hắc, tên này đắc tội đệ tử nội môn của thượng tông bị vậy cũng đáng"

Đối mặt với sự khỉnh bỉ của hai tên kia, cơ thể cậu rung lên trong sự tức giận cắn mạnh môi, có thể thấy máu từ khoé miệng tuôn ra

"Hai người các ngươi lui ra, có tin hay không lão phu phế các ngươi "

Người tới chính là Cổ gia trưởng lão Cổ Thái. Nghe được lời này hai tên kia biến sắc sau đó thúc giục nhau rời đi

"Thái gia gia"

Nghe được lời này lão khẽ thở dài bước tới phía xe lăn đẩy cậu đi một đoạn

"Ta thật hối hận vì lúc trước đã đem ngươi tới đây, nếu không có ta ngươi bây giờ có lẽ đã có một cuộc sống bình thường"

Thanh Nguyên lắc đầu giải thích, những chuyện xảy ra không thể trách Thái lão được, nếu trách chỉ có thể trách bản thân quá nhu nhược quá yếu đuối

"Haizz, con yên tâm chỉ cần Cổ Thái ta còn sống từ giờ sẽ không ai có thể động tới ngươi"

Lão vơ bàn tay gầy yếu xoa đầu cậu, nghe được lời này nước mắt hắn không kiềm được nhẹ nhàng rơi xuống bàn tay

Màn đêm buông xuống, đêm nay hắn không ngủ chỉ khẽ liếc nhìn ánh trăng mỉm cười trong sự tuyệt vọng, hắn biết rõ kinh mạch bị phế cả đời này chẳng khác nào thực vật bị người đời chà đạp

"Nhiều lúc ta muốn hỏi trời thế gian này có công bằng sao? Nhưng nghĩ lại quả thật nực cười, những người như ta sống cũng không có ích lợi gì, chết đi cũng sẽ chẳng ai thương tiếc"

Cậu vơ bàn tay đang rung rẩy cầm bầu rượu uống một ngụm lớn, nước mắt trôi theo làn rượu rơi xuống miệng

Say! Đêm nay hắn thật sự đã say...

Rạng sáng ngày hôm sau, Cổ Thanh Nguyên đẩy xe bước tới vách vực, hắn ngước mặt lên trời rống to

"Tại sao thế gian lại bất công, người người bất nhân, tại sao thiên đạo lại vô tình đến vậy, rút cuộc là tại sao!"

Cổ Thanh Nguyên rung rẩy đứng lên bước từng bước rời khỏi xe lăn, mỗi một bước thân thể lại rung rẩy kịch liệt như muốn ngã xuống, hắn cắn môi mạnh mẽ bước tới máu tươi rỉ ra

Cậu dùng toàn bộ sức lực bình sinh vừa đi vừa la lớn, hắn thét lớn như muốn chấn động trời xanh

"TA KHÔNG CAM TÂM!!!"

Tiếng thét vừa ra, thân thể cậu triệt để lảo đảo rơi xuống vực sâu...

(Ghi chú: Giai đoạn luyện khí chia làm Luyện Khí, Khí Biến, Địa Mạch, Thiên Mạch mỗi giai đoạn chia làm sơ kì, trung kì,hậu kì và đại viên mãn)

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ...

Bạn đang đọc Nguyên Tổ sáng tác bởi LaoHo123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaoHo123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.