Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vong chủ?

Tiểu thuyết gốc · 2859 chữ

Tác giả: Chí Tiên Hoàng.

Đông Hỏa cung.

Dung nhan vũ mị phiếm hồng, Nhan Đông Tuyết trong vòng tay Khả Thiên Lưu thở từng hơi khoan khoái ngả đầu trên ngực người yêu lắng nghe nhịp tim hắn sau cơn dài hoan lạc.

Vỗ về bờ lưng trần dưới mái tóc trắng bội phần quyến rũ dưới ánh đèn mờ tỏ, Tiên vương lên tiếng hỏi dò:

- Thê tử, nàng đã đến thăm Sinh nhi chưa?

Vương hậu nhẹ nhàng trả lời:

- Ta đến rồi, cũng thấy rồi…

- Nhưng ta sẽ không chiều muội ấy quá, đến lúc nguy cấp thứ cần làm thì ta sẽ làm, ta biết chàng đã đồng ý với tiểu Sinh, cơ mà… lang, chàng không phản đối chứ?

Trầm ngâm giây lát, Khả Thiên Lưu thủng thẳng buông một câu không đầu không đuôi:

- Hừm… hôm qua ta mới đọc được Phân Căn Tỏa trận và Nhiên Sinh đan không tốt bằng Hư Kết Sinh trận kết hợp với Thúc Sinh đan đâu ấy, à mà hình như mới có một lô dược tài mới nhập thêm thì phải…

Vừa hay Cố Nguyên Bạch liên, Quỳ Vĩ Diên lăng là nguyên liệu chính của Phân Căn Tỏa trận, còn Nhiên Sinh đan là đan dược luyện từ Túc Sinh Chước dịch, hàm ý không nói cũng rõ.

Nhan Đông Tuyết nghĩ nghĩ, ánh mắt sáng lên:

- Đúng a, như thế hiệu quả liên kết trong tam nguyên sẽ mạnh hơn…

Như chợt nhớ ra có cái gì đó không đúng, nàng nhào lên mình Khả Thiên Lưu, mị nhãn lườm lườm:

- Hiện tại đang ở với ta mà chàng còn tơ tưởng đến nữ tiên khác à?

- Gì? Nhưng đó là…

Tiên vương bị bất ngờ trợn tròn mắt, nhất thời không biết đáp sao mới vừa.

- Hừ, lang à, đừng xảo biện!

Nhan Tiên hậu ngắt lời, trực tiếp cúi xuống khóa môi đối phương, cơ thể mềm dẻo uyển chuyển di động, còn Khả Tiên vương thì rõ ràng muốn dùng hành động thay lời nói để chứng minh sự thủy chung của bản thân…

Chuông điểm Âm Tuyệt, một đêm không ngủ.

Thời gian cứ thế trôi qua trong yên bình, thực ra cũng không yên bình lắm, dù sao suốt mười ngày sống dưới cái quang cảnh như tận thế đến nơi này thì bất luận là ai cũng sẽ bất an mà thôi.

Nhưng ngoại trừ thiếu ánh nắng ra thì chả có gì xảy đến cả, nên tiên dân cũng quen dần. Chẳng qua họ vẫn lăn tăn sao chẳng có giọt mưa nào khi mà bầu trời thì bí xị nặng trịch như sắp rách toạc ra đến nơi thế kia.

Đột ngột không báo trước, mưa thật, khi những tia nước đầu tiên rơi chóc xuống mặt vài Tiên tộc đang ngỏng lên trời ngóng cái hiện tượng họ đã thấy vô số lần với đôi mắt săm soi thì trong Phương Ly cung lại chả ai thèm để ý đến cái “sự lạ” này hết cả, đơn giản vì Nhan Quý phi… chuyển dạ rồi.

Tin tức lan truyền nhanh như gió cuốn, cả Vương cung như nín thở chờ đợi giây phút đứa bé chào đời.

Khi Nhan Mị Sinh xuất hiện dấu hiệu sắp sinh vào hai ngày trước, Thương Thu Minh bèn chuyển hộ khẩu vào đây luôn phòng bất cứ thời điểm nào, nên tình hình hiện tại vẫn cứ là mây trôi nước chảy.

Tiên vương Tiên hậu cũng đang tại Phương Ly cung, trên bàn đá trước mặt họ là một viên ngọc trong suốt tỏa ra ánh sáng xanh lam dìu dịu, vật này gọi là Liên Mệnh cầu, cho biết tình trạng tam nguyên của đối tượng được liên mệnh, nóng lạnh là Thể phách, sáng tối là Hồn phách, lành vỡ là Tinh phách, tương tự như máy đo sức khỏe vậy, chỉ khác ở chỗ bao xa cũng có thể cảm ứng được đối tượng.

Cả hai im lặng theo dõi quả cầu, mỗi thay đổi nhỏ nhặt nhất cũng khiến tim họ muốn nhảy lên cổ họng, mãi vẫn thấy cả ba dấu hiệu đều ổn định thì mới dần vững tâm lại.

Chuông điểm Chính Dương, thương khung vẫn vậy, lúc dương chi lực cực thịnh mà xung quanh còn u ám hơn nửa đêm, đã mấy lần Tiên vương đích thân ra tay xua chúng đi nhưng vô phương, những đám mây nặng trịch kia chẳng chút suy suyển, như tâm trạng của chính hắn vậy.

Chẳng báo trước, vẫn cái khí tức thánh khiết lần trước dần khuếch tán từ trong phòng sinh ra ngoài, Khả Thiên Lưu tức khắc nhận ra cảm giác quen thuộc và biết rằng sắp sinh rồi.

Chỉ cần qua được khoảnh khắc này bình an là ổn rồi, nhưng… thật sẽ không có gì ập đến phải không?

Quả nhiên vạn sự thường xảy ra theo tình huống tồi tệ nhất, Liên Mệnh cầu đột ngột lạnh dần đi kèm theo sự mờ tỏ của lam quang, Nhan Mị Sinh đang bị yếu đi.

Cả hai nhấp nhổm đứng ngồi không yên nhìn nhau, trong lòng Nhan Đông Tuyết đã phân vân có nên sử dụng hậu kế được chuẩn bị sẵn hay không.

Rắc!

Một âm thanh nứt vỡ đáng sợ vọng lên quyết định thay nàng chuyện đó, Tinh phách Quý phi đã bị tổn thương.

Thể Hồn lưỡng phách nếu như tổn hại có thể tu bổ, nhưng Tinh phách thì không thể như thế, nhất định phải nguyên vẹn hoàn hảo, nhược bằng không hậu quả khó lường.

Tiên hậu lập tức truyền âm ra lệnh:

- Lục Thường, làm ngay đi, Minh Minh, chuẩn bị.

- Được.

Thương Thu Minh cũng phát giác ra dị biến ở tam nguyên Nhan Mị Sinh, tình huống nguy cấp, sớm đã đợi sẵn lúc này lập tức quyết đoán chuyển phương pháp.

Lấy Phương Ly cung làm tâm, một tòa đại trận lục giác kết thành từ chi chít những vòng tròn tiểu trận hạ cấp khác được kích hoạt, năng lượng màu xám được rút ra từ ngàn vạn nguyên liệu bày bố được các Tạo Trận sư dẫn tụ về luồng sinh mệnh lực từ Thúc Sinh đan cộng hưởng với Hư Kết Sinh trận, tổ hợp này nhằm mục đích duy trì sự sống cho mẹ con họ Nhan khi cưỡng chế tách cả hai ra.

Với tu vi của Quý phi thì dù suy yếu cũng nhận thấy biến đổi ở cung ngoại, nàng thét lên sợ hãi:

- Tỷ tỷ, Minh tỷ, đừng, không thể, đại họa sẽ đến, xin tỷ.

Tiên hậu ngần ngừ trong một giây chỉ để thấy vết nứt mới kéo dài hơn một chút, liền quả quyết:

- Minh Minh, nhanh, làm đi.

- Không! Tỷ tỷ!

Nhan Mị Sinh kinh hoảng kêu lên, tuy nhiên nàng hiện tại quá yếu để có thể làm bất cứ điều gì ngăn cản Thương Thu Minh ngoài việc nhìn trừng trừng những luồng sáng vàng kim từ bụng mình rút ra ngưng kết đến trước mặt.

Tuy có hơi phi lý nhưng chắc là do không có gì che chắn nữa, khí tức bào thai tỏa ra mạnh mẽ hơn vô số lần, trực tiếp che phủ toàn thành, đại trận của Vương cung cũng vô phương ngăn cản.

- Thành công rồi.

Thương Y sư truyền âm ra ngoài, thấy vết nứt đã ngưng, ánh sáng lẫn nhiệt độ đang dần khôi phục lại như thường, Tiên hậu thở phào nhẹ nhõm.

- Đừng mừng vội, rắc rối có lẽ giờ mới đến này.

Khả Thiên Lưu lúc này lạnh lùng nhìn lên trời nói, trong tay ủ sẵn một lượng Tiên Nguyên năng.

Nhan Đông Tuyết giật mình, đây là vẻ mặt khi đối diện với thứ ngoài tầm kiểm soát của chồng nàng, rất ít khi nàng được chứng kiến nó, ngay cả khi tranh Vương vị hắn cũng không lộ ra.

Như để khẳng định cho lời hắn nói, một cột sáng tím từ trên trời chiếu xuống Vương cung, hay đúng hơn là Phương Ly cung. May mắn Khả Thiên Lưu đã dự tính trước, kịp thời bắn ra đòn công đã ém sẵn, thành công ngăn lại.

Đồng thời, uy áp kinh khủng từ trên bầu trời đen đặc quánh phủ xuống đè ép khí tức của bào thai, không ai có thể diễn tả cảm giác lúc này, như thể tồn tại kia hội tụ những điều tiêu cực ở thế gian khiến mọi thứ dám đối mặt đều sẽ phát triển theo chiều hướng tồi tệ nhất.

Sau lưng Tiên vương hiện ra hai đôi cánh lông vũ đen tuyền trôi nổi những ký tự vàng óng kỳ lạ, đây là Mệnh bảo đã thực hóa của hắn, Kim Ngữ Hắc Tinh Thánh dực, sở hữu tốc độ siêu tuyệt.

- Nàng ở đây, đừng manh động.

Dứt lời, chỉ trong nháy mắt Khả Thiên Lưu đã phóng lên không trung đối mặt với thứ kia.

Không như trong tưởng tượng với một thứ quái vật ba đầu sáu tay mắt xanh nanh đỏ với hàng đống những thứ tởm lợm đi kèm thì đối phương lại là một quầng tử quang với những lớp sương mù mờ mỏng lởn vởn, nhìn thoáng qua hẳn không ai nghĩ đây là tác giả của khí tức khi nãy, cơ mà cái cảm giác tồi tệ rõ mồn một thì sao mà lẫn đi đâu được.

- Ngươi là thứ gì?

Tiên vương từ tốn hỏi, không rõ vui buồn.

- Ta? Ngươi có thể kêu ta là… ờm, Vong chủ.

Không như ấn tượng của vẻ bề ngoài dọa người, thứ tự xưng là Vong chủ này ăn nói nhỏ nhẹ hơn nhiều, tuy nhiên từ chất giọng vô tính thì Khả Thiên Lưu chẳng thể phân biệt được giới tính của nó.

Vong chủ bật cười, cũng không rõ âm thanh phát kiểu gì khi không thấy phần miệng ở đâu trên quả cầu tròn vo kia.

- Ha ha ha, đừng căng thẳng, hôm nay ta không định giết ai cả, chỉ là đến để bắt đầu mà thôi.

- Bắt đầu? Với con ta?

Tiên vương nhíu mày.

- Con ngươi? Cũng đúng mà cũng sai, thôi kệ đi.

Vong chủ bắn một tia tử quang rọi xuống dưới, nhưng nửa chừng lại đụng phải một mũi lao sấm sét và nổ vang dội, cả hai đều bị triệt tiêu.

Khả Thiên Lưu thu tiểu tinh linh vàng chóe đang lẹt xẹt ánh chớp nhập vào bàn tay, do không có thời gian tụ năng nên đành dùng đến Linh chủng, Kim Thiểm Minh Thiên lôi, chủ công phạt và di chuyển.

Vong chủ gắt gỏng giận dữ:

- Đừng tìm chết.

Theo đó là những luồng năng lượng từ quang cầu thoát ra hòa lẫn với sương mù dày đặc hình thành một cái kén, từ bên trong hàng loạt khí tức cao thấp hỗn tạp phát ra, rồi các vết nứt xuất hiện, chỉ trong chớp mắt đã loang lổ rộng khắp…

Khả Thiên Lưu phóng lôi mâu đến, tuy nhiên trước khi lưỡi sét kịp chạm vào sương mù, chính cái kén đã tự phát nổ.

Lít nha lít nhít quái vật xuất hiện, chủng loài đa dạng bách tộc đủ cả, tuy bề ngoài trông như sinh vật bình thường nhưng tử khí vờn quanh và ánh mắt vô hồn làm Tiên vương nhận ra ngay chúng là Vong hệ, những cư dân tại Lục giới.

Vài Vong hệ nổi bật hơn tất cả phải nhắc tới một con rồng to khủng khiếp vừa gầm thét vừa khạc ra những luồng độc khí phì phì từ cái miệng lởm chởm răng nanh, một con khác, có lẽ là cá vì nó có vây, màu tím đen với cái sừng dài nhọn, ở nơi mà đáng lẽ ra là vảy thì được bao phủ bởi những gai đá tua tủa xám xịt, còn có một Nhân tộc vai đỡ cự chùy, cao lớn dị thường với những vệt xám lẩn trong mái tóc trắng dày trông hung mãnh như một con sư tử.

- Để ta chơi với ngươi vậy, xuống dưới đi.

Vong chủ ra lệnh, hiển nhiên chúng sẽ tấn công Vương đô, để bảo vệ cư dân buộc Khả Thiên Lưu không đánh cũng phải đánh.

Quả nhiên đối phó với lũ ác linh khiến ai cũng chùn bước kia, Tiên vương đành đứng ra ngăn chặn, tuy nhiên hắn không lao lên tả xung hữu đột mà chỉ bình tĩnh giương tay ra.

Tiểu Lôi linh lại xuất hiện, lôi điện lan ra phủ khắp thân thể hắn, khí thế trực tiếp hùng mạnh hơn vài lần, uy vũ bức soái không khác gì chiến thần hạ thế.

- Lôi Minh thuật: Thương Khung Bạo Toái.

Khả Thiên Lưu nắm tay lại, cười nhạt.

Ngàn vạn lưỡi sét chói lòa từ hắc vân xung quanh tụ lại đánh vào lũ quái vật gây ra hàng loạt tiếng nổ rung trời, thậm chí đến không gian cũng bị chấn đến rạn nứt nhưng lập tức nhanh chóng khép lại.

Kết thúc, số Vong hệ hao tổn quá nửa, thương tích càng là vô kể, gãy tay cụt chân cháy xém tê liệt đủ cả, dù thế vẫn còn một lượng lớn sống sót vượt qua, đặc biệt là đám tinh anh, gần như không có tổn thất gì quá lớn mà vẫn hùng hổ xông xuống Vương đô.

Khả Thiên Lưu bình tĩnh rút ra một thanh trường kích đen tuyền, nhìn qua bình phàm vô kỳ, chỉ quan sát kỹ mới có thể cảm thấy khí tức đáng sợ ẩn giấu sau những điểm sáng trên thân lập lòe tỏ hiện như hằng dạ trực chờ thôn phệ vạn vật.

Vũ khí này tên Dạ Tinh Hắc Diệt kích, là Mệnh cụ mà hắn trong quá khứ thâm nhập Thần Tỏa Sơn mạch dùng Tiên năng của Nhan Mị Sinh luyện thành, đây cũng chính là thời điểm Quý phi (khi đó chưa là Quý phi) bị nhầm (hay được nhầm?) thành tỷ tỷ và…

Trở lại hiện tại, trước khi vung thanh lôi kích đang lẹt xẹt luồng sét vàng của Linh chủng phụ lên mà lao đến đón đường ba Vong hệ mạnh mẽ nhất, Khả Thiên Lưu thủng thẳng buông lại một câu.

- Thanh Mặc, Tử Lăng, còn lại giao cho các khanh.

Hai Tiên tộc xuất hiện trong nháy mắt, một thanh y lãnh đạm, khí chất linh động, tuấn mỹ như ngọc, một chiến giáp uy vũ, tư thế hiên ngang, chính khí lẫm nhiên theo sau là mấy ngàn Tiên binh tinh nhuệ mang giáp trụ bạch kim khí thế hạo đãng ngăn chặn thế công ồ ạt của đám quái vong tới kinh thành.

Cả hai cúi đầu chắp tay:

- Bệ hạ an tâm.

Nói đoạn Khả Thanh Mặc lên trước, tóc dài tung bay soái khí bừng bừng, bút mực vung ra một chiêu Điểm Mặc Họa Sinh trực tiếp xóa bỏ tồn tại vài tên địch, Tương Tử Lăng ỷ vào cự lực hùng mạnh vung đại kiếm nhảy vào giữa đám vong hồn tả xung hữu đột như chốn không ai, chư quân cũng kết Quân trận nhập chiến, Vong hệ cũng chẳng ăn chay, toàn thân tử khí ăn mòn sâu vào vết thương, lại không hề có cảm giác mệt mỏi đau đớn khiến sức chiến đấu luôn duy trì mức cao nhất, những con quái tinh anh đã quây hai Tiên tướng lại, đôi bên một chín một mười, tiếng chém giết gầm gừ vang lên không ngớt, tử khí tiên thi càng lúc càng nhiều.

Trong lúc đó Tiên vương và ba đại Vong hệ cũng khai chiến, con rồng, lúc này đã nát mất một sừng và cơ thể thì lèo xèo khói, lao đến định cận thân, nhưng Khả Thiên Lưu nhanh nhẹn vung cánh né tránh đồng thời thừa dịp đánh trả một kích vào lưng nó.

Nơi bị tấn công không có máu nóng chảy ra mà chỉ có một luồng khói tím đen bốc lên, ác long cuồng nộ gầm lên một tiếng, xoay mình trong nháy mắt vung cự vĩ đập trúng Tiên vương.

Đồng thời sau lưng vong ngư phun ra một luồng tử khí nhắm chuẩn lưng hắn, dã nhân cũng lao đến giương chiến chùy như băng thiên liệt địa chém tới, tình huống ngàn cân treo sợi tóc.

- Không cần đến đây.

Khả Thiên Lưu quát Tương Tử Lăng đang định xông lên hỗ trợ và gần như ngay lập tức Thánh dực rung lên, những ký tự vàng kim kết thành một quang tráo bao phủ lấy hắn.

Ầm!

Cả ba đòn công kích đồng thời đụng đến cái lồng, âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, những vết nứt bắt đầu lan ra trên lồng ánh sáng rồi vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh.

Bạn đang đọc Nguyên lục: Đại Đế chủ sáng tác bởi HCTver2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HCTver2
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.