Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ôn tuyền – suối nước nóng.

Tiểu thuyết gốc · 2258 chữ

Sáng hôm sau…

“Y Thanh, cô ta còn chưa dậy sao?” Tuyết Thần ngước đôi mắt mệt mỏi nhìn về phía căn phòng đóng kín kia. Cô xua tay: “Mau gọi cô ta dậy, ta mệt đứt hơi rồi mà chủ nhân còn giao cho ta cái nhiệm vụ thế này.” Tuyết Thần day day trán, cô mới vừa từ ngoài trở về, chưa kịp nghỉ ngơi đã bị chủ nhân gọi tới. Nói là muốn cô dạy chút võ công cho cô công chúa gì đó mà hôm qua bọn họ đưa về. Mình thì mệt lả cả người, còn cô ta vẫn ngủ, cái sự đời trái ngược gì vậy?

Y Thanh gõ cửa mãi không thấy Ngọc Chân trả lời, cô lủi thủi quay ra phòng khách. Nhìn Tuyết Thần tỏ vẻ mệt mỏi, Y Thanh ngập ngừng nói:

“Tuyết Thần cô nương, ta gọi mãi mà tiểu thư không có thức dậy.”

“Gì cơ?” Tuyết Thần đưa đôi mắt nhìn về phía phòng ngủ, cô tức giận đập bàn một cái. Y Thanh sợ run người, không phải là do Y Thanh nhát gan mà là do Thanh Phong cốc ngoại trừ chủ nhân thì Tuyết Thần chính là người cao nhất. Và trừ chủ nhân ra thì ở đây Tuyết Thần là người khó tính nhất.

“A…” Y Thanh chưa kịp định thần đã thấy Tuyết Thần dùng cước đạp một phát vào cửa. Cánh cửa mở ra, ánh sáng theo đó mà lan vào, căn phòng bỗng chốc sáng hẳn. Tuyết Thần nhìn người đang nằm trên giường, ánh mắt tối sầm lại. Cô lại gần lay lay Ngọc Chân dậy, thế nhưng dù thế nào Ngọc Chân cũng không chịu tỉnh.

“Này… rốt cuộc có dậy không thì bảo?” Tuyết Thần gắt lên, Ngọc Chân vẫn bất động như thường.

“A… tức điên mất” Tuyết Thần ánh mắt bốc hỏa “Y Thanh, mau đem chậu nước lại đây, phải thật lạnh vào.”

Y Thanh vâng dạ chạy đi, một lúc sau đem vào một thùng nước. Tuyết Thần đỡ lấy hất thật mạnh vào người Ngọc Chân. Cả người Ngọc Chân và chiếc giường đều ướt sũng. Thế nhưng Ngọc Chân không có tỉnh dậy, chỉ thấy cô lật người, miệng lẩm bẩm gì đó.

Tuyết Thần cúi người thì nghe được “dễ chịu quá, mát quá”, Tuyết Thần tức suýt hộc máu.

Sau đó Tuyết Thần đùng đùng bỏ đi, ôm tức giận đến xả một tràng với Vương Thiệu Bình. Nào ngờ Vương Thiệu Bình nghe xong liền nói:

“Được rồi Tuyết Thần, ngươi về nghỉ ngơi đi. Nếu đã không muốn dạy thì ta để Y Bình dạy vậy.” Khi Tuyết Thần lui ra, Vương Thiệu Bình nghiêm mặt. Lão thế bá, cháu ngoại của ngài quả thật là khiến người khác không chịu nổi mà. Vậy mà lúc nào lão cũng nói cháu gái của lão rất đáng yêu.

Ở hoàng cung Lý quốc, Lý Nhân đang phát giận với đám người đang quỳ trong điện.

“Ngài nói là mất tung tích, không phải có long thần chú đó sao? Long thần chú chỉ mình ngài biết, còn ai có thể xóa bỏ được nó chứ?

“Hoàng thượng, đúng là long thần chú chỉ có mình lão thần biết, nhưng không hiểu sao bây giờ lại bị mất tung tích của công chúa.” Thích Tiên Cơ chậm rãi giải thích, hắn ngập ngừng “việc này chỉ có một khả năng duy nhất, nhưng khả năng này hoàn toàn không thể xảy ra.”

“Ngươi nói xem, là khả năng gì?” Giọng Lý Nhân hòa hoãn đôi chút.

“Đó là sư huynh đã chết của ta, ngoài ta ra chỉ có huynh ấy là biết cách xóa bỏ loại chú thuật này. Nhưng sư huynh của ta đã qua đời lâu rồi. Thích Tiên Cơ nhớ lại trận đánh trên đỉnh núi, cô gái đó sử dụng hỏa khí công. Mà loại khí này chỉ có trong cuốn sách mà sư phụ để lại. Hắn giữ một quyển còn sư huynh giữ một quyển. Nhất thời ánh mắt hắn sáng lên “Hoàng thượng, ta nghĩ đã có kẻ nhặt được cuốn sách "Thần khí" của sư huynh ta, bây giờ xin hoàng thượng cho ta một chút thời gian để tìm manh mối.”

“Được rồi ngài đi đi” Lý Nhân thở dài quay người nhìn đám người Phục Ân.

“Các ngươi có nghĩ nhóm người đã bắt Chân nhi là đồng bọn của tổ chức Phi hay không?”

“Hoàng thượng, theo thần thấy thì điều này không có khả năng. Thứ nhất nếu là do tổ chức Phi phái đến thì hôm nay bọn họ đã đem công chúa đổi lấy Mặc Tương rồi. Thứ hai, nhóm người này đều là cao thủ, xét về võ công lại cao hơn tổ chức Phi, xét về cách thức ra hoạt động lại thần bí hơn tổ chức Phi. Không lý gì bọn chúng lại nghe theo sự sai bảo của tổ chức Phi được. Hơn nữa bọn chúng đều không che mặt, chứng tỏ bọn họ không sợ chúng ta nhận ra họ. Điều này nói lên một điều, bọn họ rất ít xuất hiện trên giang hồ.

Có một đầu mối quan trọng đó là cô gái dùng hoạt khí công, một loại thần khí thuộc phái Thần Long. Phái này từ lâu đã biến mất trong giang hồ, hiện chỉ còn Thích Tiên Cơ. Theo thần thấy muốn tìm được công chúa là phải tra từ Thần Long.” Phục Ân phân tích kỹ lưỡng, cảm thấy không còn sót gì mới dừng lại.

“Được rồi, ta sẽ phái người điều tra, các ngươi lui đi.”

Đám người Phục Ân dạ một tiếng rồi cúi người lui đi. Đợi đám người lui hết, Lý Nhân mới ngước nhìn lên trần nhà rồi nói: “Các ngươi đi tra tất cả về Thần Long cho ta.”

Đây… đây là sao? Người ta ẩm ướt như vậy, ta… ta đái dầm ư? Ngọc Chân nhìn quần áo ẩm ướt, cả giường cũng ướt. Cô liền nhanh chóng xóa bỏ nghi vấn của mình, đái dầm sẽ không ướt lớn như vậy.

“…”

Nghe thấy tiếng động, Y Thanh vội chạy vào, thấy Ngọc Chân rốt cuộc cũng tỉnh dậy. Đã qua bữa trưa rồi đó, tiểu thư thật là một con sâu ngủ.

“Tiểu thư, ngài ngủ cũng giỏi quá đi, ngủ từ lúc chập tối cho đến trưa hôm sau, em thật bái phục.”

“Em nói cho ta biết sao cái giường ta lại ướt như vậy không?” Ngọc Chân phớt lờ sự “sùng bái” của Y Thanh mà hỏi vấn đề chính. Sau đó Y Thanh liền kể lại đầu đuôi không bỏ sót một chi tiết nào. Ngọc Chân tức giận gõ đầu Y Thanh “Em thế nhưng lại không thay quần áo cho ta, để ta nằm như vậy là muốn ta bị cảm sao?”

Y Thanh xoa đầu giải thích “là do Tuyết Thần cô nương nói cứ để tiểu thư nằm như thế, để tiểu thư bị ốm cho nhớ đời.”

“A… là thế sao?” Ngọc Chân nở một nụ cười lạnh lẽo. Cô quên mất rằng mình chỉ là khách, không phải chủ nhân thật sự của Y Thanh. Còn nữa, người ta đối xử với mình ngay cả nước còn đổ thì biết rồi đấy, ở đây mình không được chào đón. Y Thanh không biết tâm trạng của Ngọc Chân, cô mang nước cho Ngọc Chân giữa mặt rồi đi lấy bữa trưa.

Ngọc Chân mở cửa sổ phòng, cơn gió từ ngoài bay vào làm cô rùng mình, người cũng tỉnh táo hơn. Cô phải rời khỏi đây, dù sao ban đầu muốn ở lại là có lý do. Sau này nếu chết ở đây thì bọn họ sẽ đem mình chôn cất đàng hoàng. Nếu như đi lang thang chỉ sợ chết phơi thây, bị dã thú dày xéo. Còn hoàng cung rộng lớn kia không phải nơi để về, dù sao cô cũng đã nói sự thật cho Lý Nhân rồi, ông ấy chắc gì muốn gặp lại mình. Nhưng bây giờ, người ta không tôn trọng mình thì ở đây chỉ rước lấy nhục nhã.

Nghĩ vậy Ngọc Chân liền lên kế hoạch rời đi, dù sao mình chỉ là một người xa lạ. Ở hay không ở cũng chẳng liên quan đến người ta, vì vậy cô không nghĩ đến sẽ chào tạm biệt trước khi đi.

Sau khi dùng bữa trưa xong, Ngọc Chân nói với Y Thanh là muốn đi tản bộ tiêu thực, không cần cô đi theo. Ngọc Chân phải cam kết chỉ đi gần thì Y Thanh mới chịu ở lại, cô nhóc sợ Ngọc Chân lạc đường.

Sau khi đi loanh quanh tìm hiểu địa hình, Ngọc Chân cảm thấy mình bị điên rồi, nơi đây không giống với chỗ lúc trước. Nơi nào cũng có đường đi, nhà lớn xây thành hàng, vườn thì toàn hoa là hoa. Đây như một tòa thành kiên cố với những bức tường cao vút. Ngọc Chân đi theo con đường nhỏ, chẳng biết là nó sẽ dẫn đi đâu. Thấy mấy người đi lại không có nhìn mình thì cô yên tâm hiên ngang bước đi.

“A… tiểu muội muội ra ngoài chơi sao? Nhớ đừng có mải chơi mà quên về nhà.” Một vị thiếu niên đi qua thấy Ngọc Chân liền tươi cười nói. Cậu ta tưởng Ngọc Chân là người trong cốc. A… nếu vậy đây là đường ra, Ngọc Chân liền vui vẻ đáp lại “ta chỉ ra ngoài đi dạo một chút thôi, sẽ không về muộn đâu.”

Đi một lúc cuối cùng cũng thấy cổng lớn, vậy nhưng trước cổng lại có hai người canh gác. Ngọc Chân lại trưng bộ mặt tươi cười như hoa chào hỏi hai vị đại ca trước mặt.

“Tiểu cô nương là đi đâu đây.” Một vị đại ca bị nụ cười hồn nhiên của Ngọc Chân đánh lừa.

“Ta là muốn ra ngoài hít thở, tiện thể chạy bộ giảm béo a. Tuyết Thần cô nương nói ta mà không giảm cân được sẽ để ta nhịn đói cho giảm. Vì thế ta mới muốn ra ngoài giảm béo.” Ngọc Chân vừa nói vừa ra vẻ ảo não, đúng là thân hình cô có chút mập, so với Y Thanh chắc chắn là mập hơn rồi.

“Ha… ha, vậy chúc tiểu muội giảm cân thành công nhá, nhưng nhớ phải về sớm đấy.”

Ngọc Chân gật đầu rồi vẫy tay chào bọn họ, đi được một đoạn khá xa cô mới quay người nhìn lại đằng sau. A thế là thành công thoát khỏi đây rồi, bây giờ thì đi đâu được nhỉ. Đi thẳng theo đường này là sẽ dẫn ra ngoài sao? Đến nơi dân cư phố thị, nhưng mình không tiền, không quyền, lỡ bị bắt làm nha hoàn hay gái làng chơi thì khổ. Vì vậy Ngọc Chân rẽ ngang, đi vào khu rừng bên trái. Thực sự Ngọc Chân không hề biết nơi đây căn bản là không ra được bên ngoài chứ đừng nói có phố thị, làng chơi.

Leo núi một hồi, Ngọc Chân mệt lả người, cô ngồi xuống thở hồng hộc. Ngồi nghỉ một lúc cô cơ hồ nghe được tiếng nước chảy. Vui mừng đứng dậy, đi tìm xung quanh xem nguồn nước chảy là ở đâu. Tìm một hồi cuối cùng cũng thấy, là một thác nước, không lớn lắm nhưng như vậy là đủ tuyệt vời rồi. Cô đưa tay múc một ngụm nước định uống, thì phát hiện đây căn bản là nước nóng. Là ôn tuyền trong truyền thuyết,. Ngọc Chân liền cười không dứt, đây quả là niềm vui lớn dành cho cô mà. Đứng dậy nhìn xung quanh, thấy có một khu đất trống, cô như vớ được vàng. Chỗ này về sau sẽ là đất của cô, a… thật là mỹ mãn.

Như sợ nơi quý báu này sẽ bị phát hiện, cô nhìn xung quanh đánh giá một hồi. Lúc sau Ngọc Chân yên tâm nơi này là bí mật, vì xung quanh rất rậm rạp, lúc chui được vào đây cô phải lấy dao chặt không biết bao nhiêu là dây gai. Nhắc tới con dao, Ngọc Chân lại cảm thấy mình rất thông minh. Lúc đi khỏi phòng liền lấy con dao và cái kéo đem theo

Sau khi dọn dẹp xong chỗ gọi là nơi ngủ, cô quay lại khu rừng hái mấy loại quả mà mình nhìn thấy vừa nãy. Lột một quả chuối ra ăn, cô ung dung vui vẻ. Bỗng nhiên cô nhớ ra mình không đem theo quần áo, cô nở một nụ cười khổ.

Ăn uống no nê, Ngọc Chân quyết định đi ngủ, ai biết được đến tối sẽ phát tác thành cái quái gì. Đêm qua đã thức trắng đêm rồi, nóng như vậy sao mà ngủ được.

A… không phải hôm nay sẽ lạnh chứ, xong lại nhìn về phía suối nước nóng, cô mỉm cười tinh quái.

Đúng như cô dự đoán, đêm nay tam thập đoạn hồn phát tác là lạnh, lạnh đến nỗi răng môi va vào nhau ken két. Lột hết quần áo, Ngọc Chân nhảy vào ôn tuyền ngâm mình, nước nóng ngấm vào cơ thể, thành công giảm bớt sự lạnh lẽo trong người.

Bạn đang đọc Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm sáng tác bởi Hằng_Chun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.