Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở thành vô địch thật đơn giản (thượng)

Phiên bản Dịch · 1522 chữ

"Đại ngốc, chúng ta chơi một trò chơi mới đi."

Sau lần kia, Nhạc Linh liền dùng loại phương thức vô lại này rất nhanh thăng cấp hệ thống đào thoát lên cấp ba.

Hôm nay, hắn lấy ra hai thanh kiếm gỗ mới làm tối hôm qua.

"Cái này.. Đây là cái gì?"

Đại ngốc nghi ngờ nhìn thanh kiếm gỗ trong tay.

"Đây là kiếm, là một loại vũ khí."

Nói thì nói như thế, Nhạc Linh khuôn mặt lại có chút ửng đỏ.

Bởi vì hắn chỉ đơn giản sử dụng cành của cây cổ thụ để làm ra kiếm gỗ, dù là đồ chơi cũng thật mất mặt.

Hơn nữa nói là kiếm, có lẽ chẳng có ai tin, nhưng nói là gậy gỗ thì lại có chút ngắn.

Cũng không còn cách nào khác, Nhạc Linh dù sao cũng không có làm qua nghề mộc, có thể làm ra thứ như vậy đã là tốt lắm rồi.

"Vũ khí? Kiếm? Vì.. Tại sao muốn ta cầm cái này?"

Đại ngốc mờ mịt giơ kiếm gỗ.

"Khụ khụ, đại ngốc à, ngươi suy nghĩ thật kỹ."

Nhạc Linh ngôn từ nghiêm trọng nói.

"Thân là một vị anh hùng, ngươi làm sao có thể không có vũ khí đây?"

"Nhưng.. thế nhưng ngươi cũng có nha."

Đại ngốc chỉ chỉ kiếm gỗ trong tay Nhạc Linh.

"Ta hoài nghi ngươi có phải là giả vờ đần độn không đây."

Nhạc Linh không còn cách nào khác đành phải giải thích.

"Ta là kẻ địch của ngươi, đương nhiên cũng phải có vũ khí? Bởi vì, kẻ địch của anh hùng chính là yêu ma, yêu ma làm sao có thể tay không tấc sắt đây?"

"Đúng vậy nha.. Ngươi nói rất có đạo lý!"

Đại ngốc thật đúng là dễ tin người.

"Đúng không?"

Thở dài một hơi, Nhạc Linh bày ra tư thế cầm kiếm hướng về phía trước.

"Ngươi làm giống như ta, sau đó đứng yên, ta cùng ngươi đối với kiếm."

"Đối kiếm?"

Đại ngốc bắt chước theo Nhạc Linh, cũng giơ kiếm về phía trước.

"Ta tới đây."

Nhạc Linh đem kiếm trong tay mình cùng kiếm của đại ngốc thập tự giao nhau.

"Được rồi, bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu chơi trò chơi chiến đấu. Phiên bản 2.0."

"Bản.. Phiên bản? Đó là vật gì?"

Đại ngốc đối với lời Nhạc Linh nói rất có hứng thú.

"Ài, cái này ta giải thích không được."

Nhạc Linh thật sự sắp điên rồi.

Cũng may đại ngốc tựa hồ đối với việc đấu kiếm thật cao hứng, không có tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này.

"Ta nhận thua."

Nhạc Linh thu hồi kiếm, sau đó cũng giống như hôm qua, tự động rút lui.

"Như này là được rồi sao?"

Trong lòng còn có chút khẩn trương, nhưng ngay sau đó tâm tình hắn liền hạ xuống.

"Tốt, hoàn mỹ."

Bên tai truyền đến hai âm thanh nhắc nhở, Nhạc Linh biết tất cả phỏng đoán của mình về hệ thống kiếm sĩ mạnh nhất là hoàn toàn chính xác.

Thứ nhất, yêu cầu sử dụng vũ khí là kiếm. Với yêu cầu này, Nhạc Linh đoán rằng chỉ cần hắn cùng kẻ địch chủ quan thừa nhận là được.

Vừa nãy, bọn hắn chơi trò chơi chiến đấu có sử dụng vũ khí, nói là kiếm có chút không quá thỏa đáng, nói là gậy gỗ còn chuẩn xác hơn. Nhưng chỉ cần Nhạc Linh cùng đại ngốc đều cho rằng đó là kiếm, vậy là đủ rồi.

Thứ hai, sử dụng kiếm chiến đấu, không so đo thắng thua, cho dù là thua cũng có thể.

Bởi vì Nhạc Linh khi chiến đấu, vẫn chủ động nhận thua. Nhưng cho dù là như thế, cũng không quan trọng. Hắn vẫn được hệ thống chấp nhận.

Mà thứ ba chính là hệ thống thăng cấp, có thể cho phép cùng một kẻ địch giao thủ nhiều lần, cũng một lúc thực hiện được nhiều yêu cầu.

Từ sự việc vừa nãy, có thể thấy được Nhạc Linh cùng đại ngốc chiến đấu liên tiếp vừa sử dụng kiếm để chiến đấu, vừa rút lui khỏi trận chiến, một lần đạt cả hai yêu cầu.

Cứ như vậy, đem hai loại hệ thống làm cùng một lúc, thì việc thăng cấp là vô cùng dễ dàng.

Nói một cách khác --

Khoảng cách của hắn đến cấp bậc cao nhất không còn xa nữa.

"Không chơi không chơi."

Không ngờ, trong lúc Nhạc Linh đang tràn đầy mong chờ và hi vọng vào tương lai phía trước, đại ngốc lại đột nhiên đem kiếm gỗ ném xuống đất, vừa khóc vừa lăn lộn.

"Ai ai ai, đừng khóc mà."

Lần này Nhạc Linh vô cùng lo lắng, hắn vội vàng trấn an.

"Tại sao không chơi nữa? Cái trò chơi này không phải chơi rất vui sao? Chẳng lẽ ngươi lại cảm thấy không có ý nghĩa nữa sao?"

"Không, trò chơi này chơi rất vui. Chính là.. Chính là.."

"Chính là?"

Nhạc Linh vô cùng khẩn trương, chỉ sợ đại ngốc nói ra cái gì đó.

"Chính là ngươi lần nào cũng để ta đóng vai một kiểu nhân vật, thật không có ý tứ, ta muốn diễn nhân vật của ngươi!"

Đại ngốc tức giận nói.

"Cái này.."

Nhạc Linh mặc dù là bác sĩ tâm lý, có thể đã từng tiếp xúc với vô số người bệnh, cũng không thể ngay lập tức phản ứng.

Suy tư trong chốc lát, Nhạc Linh mới thử nói.

"Đại ngốc, ta làm như này là vì tốt cho ngươi!"

"Vì tốt cho ta.. Chẳng phải phải nghe lời ta sao?"

Đại ngốc rõ rãng không hiểu ý tứ của Nhạc Linh.

"Cái này không thể được. Đại ngốc. Ngươi mới chính là anh hùng!"

Nhạc Linh giả vờ phẫn nộ nói.

"Nếu là ngươi cải biến nhân vật, chẳng phải biến thành yêu ma rồi sao? Mọi người trong thôn sẽ rất buồn đấy."

"B...Buồn ư?"

Đại ngốc bị Nhạc Linh nói cho câm nín.

"Đúng vậy, mọi người trong thôn không phải đều hy vọng ngươi làm một người tốt sao? Mà yêu ma chắc chắn là tà ác, ngươi trở thành yêu ma, thì bọn họ đương nhiên sẽ buồn rồi!"

Nhạc Linh cảm giác mình rất có tư chất dỗ dành trẻ nhỏ.

"Mà ngươi là anh hùng, thân là anh hùng ngươi có thể bảo hộ bọn họ!"

"Có thật không?"

Đại ngốc có chút dao động.

"Ta thật sự.. Có thể bảo hộ thôn dân.. Bảo hộ Vương đại thúc?"

"Đó là đương nhiên, không tin ngươi hỏi Vương đại thúc xem!"

Đúng lúc này Vương đại thúc vừa vặn đi ngang qua, nghe được Nhạc Linh tra hỏi, hắn dừng bước, cười trả lời.

"Đúng vậy, đại ngốc, ngươi cũng đã trưởng thành, đã có thể bảo hộ cho chúng ta. Ha ha, vậy thì nhờ ngươi. Anh hùng của chúng ta?"

"Vương.. Vương đại thúc."

Bị Vương đại thúc nói như thế, đại ngốc lập tức ngây ngô mà nở nụ cười.

"Ha ha, ta là anh hùng.. Ha ha ha, ta là anh hùng! Ta sẽ bảo hộ các ngươi!"

"Xin lỗi nha, Nhạc Linh, phiền ngươi chiếu cố hắn một chút."

Thừa dịp đại ngốc đang đương đương tự đắc, Vương đại thúc ngượng ngùng nói với Nhạc Linh.

"Bọn ta đều biết, chiếu cố hắn là một chuyện vô cùng khó khăn. Thế nhưng là còn.."

"Không sao cả. Ta cảm thấy chiếu cố đại ngốc không hề khó chịu, chẳng bằng nói ta rất ưa thích công việc này."

Trong lòng đang nhỏ máu, nhưng mặt ngoài Nhạc Linh vẫn phải tỏ vẻ cao hứng.

"Dù sao, đại ngốc cũng rất thẳng thắn. Cùng hắn ở chung, ta thật sự rất vui vẻ."

"Cám ơn ngươi, Nhạc Linh. Mặc kệ ngươi trước đó là ai, quá khứ như thế nào. Nhưng bây giờ, ngươi chính là người của Vương gia thôn bọn ta. Chỉ cần ngươi không muốn rời đi, không ai có thể mang ngươi đi."

Vương đại thúc vô cùng xúc động, thân là thôn trưởng, hắn kiên định nói ra một tuyên ngôn.

"Vậy thật đúng là đa tạ, Vương đại thúc."

Dù gì hắn cũng phải sinh sống ở nơi đây một khoảng thời gian, nếu lấy được tình cảm của thôn dân thì chẳng phải là một điều rất tốt.

Vì lẽ đó Nhạc Linh cũng không cần thiết mà từ chối.

"Vậy thì, ta tiếp tục làm việc, cơm tối hôm nay ta sẽ làm thật ngon. Ngươi cứ hảo hảo bồi hắn đi"

Nói xong, Vương đại thúc liền ra khỏi thôn, hướng về lân cận núi.

"Nhạc Linh, chúng ta tiếp tục chơi đi!"

Lúc này đại ngốc cũng khôi phục lại, quấn lấy Nhạc Linh.

"Ừ, vậy cứ tiếp tục đi!"

Nhạc Linh lại lần nữa giơ lên kiếm gỗ.

"Nhưng mà đây cũng không phải là trò chơi đúng không?"

Bạn đang đọc Người Vạn Năng của Chân · Tác Hệ Ngoạn Gia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huonglacdong18
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.