Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CUỐI CÙNG CŨNG TÌM THẤY!

Phiên bản Dịch · 2230 chữ

Làn gió cực kì quỷ thổi tới, Tiểu Hạ mau chóng trốn phía sau Nguyễn Chiêm.

“Anh làm gì cũng phải báo với tôi một tiếng chứ, ít ra tôi còn có thể chuẩn bị tâm lý.”

“Bọn chúng chưa đi xa, tôi đem chúng câu về.”

“ Câu?”

“ Thì tôi đang thử.” Nguyễn Chiêm ngắm lá cờ gãy, nó cũng không trở nên lớn hơn, chứng minh năng lực anh không đủ. Nếu lúc nhỏ anh không tự phong ấn năng lực bản thân mà vẫn cứ tiếp tục tu luyện cho đến giờ, thì anh đã có thể biến lá cờ lớn tới kích thước rộng một mét dài ba mét rồi, hơn nữa bất kể linh hồn ở đâu anh đều có thể câu về, không giống như hiện tại chỉ thực hiện được khi bọn chúng còn chưa đi quá xa, mà cho dù có như vậy anh vẫn không có nắm chắc. Huyết Mộc Kiếm anh vẫn chưa hoàn toàn thông thạo thì vận dụng lá cờ gãy là quá miễn cưỡng.

“ Câu tới làm gì?”

“ Thì cô chọn con đường hóa giải oán niệm mà.”

“Là…là nói cùng bọn họ thương lượng?”

“Chính xác. Họ đã tới.” Nguyễn Chiêm tiến về phía trước vài bước, đột ngột kéo tấm rèm đang yên lặng bất động ra. Tiểu Hạ vô thức đuổi theo, ngay lập tức cô nhìn thấy một bóng đen đang vật lộn trong cái lồng vô hình giữa không trung.

“Chỉ có một?” Cô hồi hộp hỏi.

“ Cô quên là trình độ tôi không cao à?” Nguyễn Chiêm tự giễu.

“ Giờ không phải lúc giỡn.”

“Được thôi, nói chuyện đi.” Nguyễn Chiêm khôi phục thái độ lạnh nhạt kiêu ngạo khi bắt quỷ, so với bộ dáng ngày thường khác nhau một trời một vực, “ Cô mà sợ hãi thì coi như hôm nay tôi tốn công vô ích.”

“Là mày!” Nữ quỷ chỉ vào Tiểu Hạ đang thập thò ở phía sau Nguyễn Chiêm. “Là mày muốn cứu kẻ thù của tao, không trách tao được.”

“Chuyện đó, tôi nghĩ tôi cần giải thích một chút.” Bởi vì có Nguyễn Chiêm, nên Tiểu Hạ không cảm thấy sợ hãi. “Đào Tiểu Xuân có hành vi đê tiện hại mọi người thê thảm, đương nhiên tội ác tày trời, nhưng cô ấy đã chết đã chịu trừng phạt. Chúng tôi chỉ muốn tìm thi thể chứ không phải đến giúp đỡ cô ấy”

“Không được!” bóng đen cắt ngang, “Tao muốn nó thịt nát xương tan, linh hồn vĩnh viễn bị giam cầm, mãi mãi không được siêu thoát.”

Bộ dạng hung ác của nữ quỷ doạTiểu Hạ co rúm, nhưng vì bệnh nghề nghiệp nên cô vẫn cố tiếp tục biện luận.

“Thi thể cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác phát hiện, cô cũng biết là Bloody Mary sẽ không rời khỏi phạm vi trường học, nên cô ta sẽ không thể nào giấu thi thể Đào Tiểu Xuân ở một nơi thật bí mật được, nên việc tìm thấy chỉ là vấn đề thời gian. Tôi cho rằng phải cứu thoát linh hồn bị nhốt của Đào Tiểu Xuân đem về chịu tội bởi vì tôi nghĩ “bên kia” cũng có luật pháp hơn nữa còn rất công bằng, cô có muốn tự mình buộc tội cô ấy, để cô ấy phải chịu trách nhiệm về tội ác của mình?

Nguyễn Chiêm hơi nhíu mày, nói như vậy còn chưa đủ thuyết phục ở tòa thì làm sao có thể hóa giải oán niệm được.

Không quá bất ngờ khi nữ quỷ không thèm để tâm tới Tiểu Hạ, cô ta lang thang giữa không trung như con thú bị mắc kẹt trong vũng bùn, không có đường ra cũng không thể nào lùi lại, không thể thoát được chỉ có thể phát ra những lời nguyền rủa độc ác âm trầm.

Tiểu Hạ bàng hoàng nhìn đôi mắt đang đảo quanh của nữ quỷ, chợt nhớ ra Tiền Lị là nữ sinh duy nhất không bị móc mắt, trong đôi mắt ẩn chứa sự tuyệt vọng oán hận khiến cô thấy cảm thương vô hạn.

“Cô là Tiền Lị? cô đừng như vậy nữa được không? Cô có nghĩ đến khi Lưu Thiết thấy bộ dạng này của cô sẽ cảm thấy như thế nào không? Cậu ta từng nói với tôi cô là cô gái hiền lành đáng yêu lương thiện nhất trên thế giới này đấy.” Tiểu Hạ hỏi

“ Chà, nói hay lắm!” Nguyễn Chiêm thầm khen.

“Cô làm vậy có ích lợi gì?” Nhìn nữ quỷ đã trở nên bình tĩnh, Tiểu Hạ tiếp tục nói: “Tôi biết cô chịu nhiều oan uổng, cô không cam lòng. Nếu là tôi, rơi vào trường hợp của cô, có khả năng tôi sẽ oán hận và giận dữ hơn cô, nhưng cô có nghĩ là mọi chuyện đều không thể cứu vãn được, dù có làm cách nào cũng không thể quay lại vì cái gì mà không bỏ qua oán hận vui vẻ đầu thai? Nếu nhanh thì mười năm hai mươi năm sau cô có thể gặp lại Lưu Thiết ở độ tuổi tráng niên và tiếp tục tình yêu của mình. Nếu không may mắn như vậy, cô có thể gặp một người mới và tạo nên hạnh phúc riêng của mình, đâu cần thiết lưu lại nơi này đắm chìm trong oán hận, đau khổ cô đơn thì cô được cái gì? Cô nhất định không chịu tha thứ, buông bỏ lại cố chấp muốn giết người, không có một chút lòng lương thiện từ bi, có lẽ ở kiếp sau cô sẽ trải qua bất hạnh, cô hy vọng mình sẽ như vậy sao? Cha mẹ người thân hay Lưu Thiết sẽ mong cô bị như vậy sao? Cô cho rằng cô trả thù Đào Tiểu Xuân nhưng thực tế cô đã mang tới hậu quả khiến bản thân sẽ không nhìn thấy mặt trời vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Nữ quỷ vẫn bất động như cũ nhưng có thể nhìn ra được nội tâm cô ấy đang giãy giụa, Nguyễn Chiêm rất muốn vỗ tay khen ngợi.

“ Có lẽ cô đã từng nghe câu ‘Trên đầu ba thước có thần linh’ Nguyễn Chiêm tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, “Thế giới này luôn tồn tại thiên lý, cô chờ một chút đừng nóng vội. Có lẽ con người không rõ trắng đen, nhưng cô nên biết không có kẻ ác nào có thể dùng cái chết để trốn tránh sự trừng phạt cả.”

“Đúng vậy, đúng vậy, có lẽ Đào Tiểu Xuân kiếp sau sẽ biến thành heo, cô có thể ăn thịt nó, đó không phải là phương pháp thoải mái nhất sao?’

“Kiếp sau?” Nữ quỷ rầu rĩ hỏi lại, nghi ngờ nhìn hai người.

Tiểu Hạ cố nén cảm giác da đầu tê dại, mạnh mẽ gật đầu. Đột nhiên nữ quỷ trở nên cuồng bạo, điên cuồng đánh sâu vào cái lồng vô hình đang trói buộc ả, bộ dáng đáng sợ tới mức làm Tiểu Hạ lùi nhanh về phía sau, va vào lồng ngực Nguyễn Chiêm, cảm giác được nhịp đập mạnh mẽ từ trái tim của anh cô mới an tâm trở lại.

Một trận gió xoáy thổi qua, nữ quỷ liền biến mất không chút dấu vết.

"Này...Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Tiểu Hạ thấy đàm phán không thành công thì buồn bã vô cùng. "Tôi đâu có nói gì chọc nó, hay là...tôi nhắc tới heo, cô ta thuộc tuổi con heo nên.....? Thật sự tôi không có cố ý?"

"Không liên quan." Nguyễn Chiêm vỗ vỗ vai cô, đi qua đóng cửa sổ kéo lại rèm, "Là do tôi không đủ năng lực, chỉ có thể duy trì như vậy trong chốc lát."

"Chuyện hồi nãy.... có phải là oán niệm đã được tiêu trừ rồi phải không?"

"Làm gì dễ dàng như vậy, nhìn kỹ rồi hãy nói." Ít nhất khi cô thuyết phục nó, anh nhìn ra được nữ quỷ có chút do dự, oán khí tận trời có phần suy giảm.

"Còn nữa, lúc nãy anh nói vậy có nghĩa là gì?"

"Chuyện gì?"

"Thì là..là câu tử vong chỉ mới bắt đầu đấy?"

Im lặng.......

"Tử vong chỉ mới bắt đầu" đây là câu nói tàn nhẫn nhất mà Tiểu Hạ từng nghe qua.

..............

Trưa hôm sau, bọn họ theo như kế hoạch đi vào trường học, Lưu Thiết sớm đã đứng chờ ở bồn hoa cạnh cổng. Vẻ mặt cậu có chút khẩn trương khiến Tiểu Hạ không nhịn được trêu: "Hôm nay cậu diễn không được tốt nhé, đi nhận lễ vật của mỹ nữ thì ít nhất cũng phải có chút vui vẻ dịu dàng chứ, bộ dạng cứ như chuẩn bị ra trận, tốt xấu gì cũng cười một cái xem thử.

Lưu Thiết miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Chuyện này cũng không trách cậu được, lần trước khi diễn một vở kịch nói chuyện với Đào Tiểu Xuân cậu đã cảm thấy có gì đó lạ lạ, liền nghi ngờ chuyện này nhất định có uẩn khúc, hôm nay tuy vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhìn ông chủ thật sự nghiêm túc lúc nói chuyện với cậu, cậu liền dự cảm sẽ có chuyện lớn xảy ra, nhưng là chuyện xấu.

“Đừng ghẹo cậu ta nữa, mau đi nhanh đi.” Nguyễn Chiêm nói.

Anh cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm, nhưng khi nhìn xung quanh trừ bỏ từng tốp học sinh thì vẫn không phát hiện có ai khả nghi, chẳng lẽ anh lầm? Nhưng mà hiện tại không có thời gian suy nghĩ, bởi vì cái gara hẻo lánh này có cái gì đó thật không tầm thường.

Âm khí, tử khí, tà khí đan xen tạo ra một bầu không khí lạnh lẽo, mặc dù ánh nắng giữa trưa chiếu rọi cũng không thể làm nơi này trở nên ấm áp.

Kẽo kẹt…..cánh cửa nặng nề mở ra, mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi giống như một cái huyệt động nhiều năm không người lui tới, cánh cửa sắt mở rộng hệt một cái miệng to lớn cười nhạo những kẻ nhỏ bé dám tới đây.

Tiểu Hạ lỗ mãng tiến vào trong, Nguyễn Chiêm nhanh chóng kéo lại, đẩy cô ra phía sau lưng mình rồi nhanh chóng bước vào.

Gara đúng như lời kể của Lưu Thiết, có hai chiếc xe tải nhỏ dựng song song ở một góc, chiếc ngoài che khuất chiếc trong từ ngoài nhìn vào thì chỉ có thể thấy một chiếc xe, thân xe phủ đầy bụi bặm, cảm giác như chúng đã bị lãng quên từ thế kỉ trước. Nằm gần cửa gara là một chiếc moto chưa hoàn chỉnh thơm phức mùi sơn và một gói quà nhỏ.

Lúc này ánh nắng rọi thẳng vào kính chiếu hậu của moto, phản chiếu ra một quầng sáng chói mắt cản trở tầm nhìn của ba người, đợi khi đi qua khu vực đó mọi người liền phát hiện khoảng cách giữa xe tải với moto khoảng mười mét có một vệt dài đen sẫm, dấu vết đứt quãng kéo dài từ moto tới xe tải như một con xà tinh to lớn trườn bò, dụ dỗ tầm mắt con người đến chỗ hai chiếc xe tải nhỏ.

“Đây là cái gì vậy? Lúc trước em tới còn chưa có mà?” Lưu Thiết chỉ vào dấu vết hỏi. Giọng nói cứ quanh quẩn trong không gian trống trải làm cho Tiểu Hạ bất an sợ hãi vô thức kéo ống tay áo Nguyễn Chiêm.

Nguyễn Chiêm không trả lời, trong lòng biết rõ dấu vết này có ý nghĩa gì, cũng hiểu rõ dụng ý của Bloody Mary. Đó là máu….máu của người phản bội khế ước.

“Tiểu Hạ, cô mau ra ngoài trước đi.”Anh nhìn vệt máu liền có thể khẳng định chính là nơi này, nhưng không nghĩ sẽ doạ sợ cô.

Tiểu Hạ lắc đầu.

“Ngoan, nếu không sau này tôi sẽ không giúp cô, tôi nói là làm đó”

Tiểu Hạ do dự một chút, cuối cùng không dám thách thức giới hạn của Nguyễn Chiêm liền nghe lời đi ra ngoài.

Nguyễn Chiệm chậm rãi bước tới chỗ hai chiếc xe vận tải, thấy vết máu đột ngột biến mất. Có một dấu tay rõ ràng hoàn mĩ nổi bật trên lớp bụi dày che phủ chiếc xe, ngón tay chỉ về vùng tròn sạch sẽ trên tấm kính như thách thức.

Nguyễn Chiêm nhếch mép, trên mặt hiện lên nhàn nhạt nụ cười, căn bản không quan tâm đến sự hù dọa của nó mà hướng vào bên trong chiếc xe, không ngoài dự đoán, trên ghế sau có một thi thể bị tấm vải bao phủ.

Thời điểm anh mở cửa xe, xác chết đột nhiên bật dậy, đôi mắt không tròng nhìn chằm chằm kẻ vừa bước tới, khuôn mặt hư thối, cái miệng không rõ hình dạng nứt thành một nụ cười quỷ dị ác ý.

Giòi bọ bò lúc nhúc, mùi thi thể thối rửa xộc thẳng vào mặt!

Bạn đang đọc Người Trừ Tà - Dịch của Liễu Ám Hoa Minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.