Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người mang quỷ thai?

Phiên bản Dịch · 1979 chữ

Tôi cảnh giác hỏi, gặp ai?

Ở trong tiềm thức của tôi, Lăng Giáng cũng là thợ nhân, bằng không, cô ấy sao có thể lắc được chuông trấn hồn, làm sao cô ấy nhìn thấy gã đi theo sau tôi? Cho nên tôi có một cảm giác hơi bài xích Lăng Giáng, thực ra không chỉ có mình cô ấy, mà là bài xích với tất cả thợ nhân, bởi vậy, khi cô ấy nói muốn dẫn tôi đi gặp một người, tế bào toàn thân tôi lập tức bị điều động.

Lăng Giáng liếc nhìn tôi, hỏi:

- Anh có thái độ thù địch với tôi à?

Tôi nói:

- Thái độ thù địch đúng là không hề có, chỉ cảm thấy tôi và cô hình như chưa thân thiết đến mức đó, vả lại, tôi vừa mới trở lại trường không lâu, cô đã tìm tôi, lẽ nào cô không cảm thấy chuyện này quá trùng hợp rồi sao?

Tôi thấy cô ấy gật đầu, sau đó nói:

- Tâm tư của anh rất tinh tế, cũng rất mẫn cảm, nhưng, anh không nên hoài nghi tôi, ít nhất, tôi không có uy hiếp với anh, hơn nữa, tìm thấy anh đúng là một sự trùng hợp, anh đừng tự luyến như thế.

Tôi căn bản không tin những gì Lăng Giáng nói, tôi hỏi:

- Có phải quá trùng hợp rồi không?

Cô ấy nói:

- Đột nhiên tôi cảm giác được bên sân thể dục có gì đó khác thường, cho nên mới qua đây nhìn xem, không ngờ anh cũng ở đây.

Tôi nghe thấy vậy, cảm giác đầu tiên chính là, người con gái đến ngay nói dối cũng không biết tìm lý do hợp lý một chút, nếu cô ấy không muốn nói thật, tôi cũng không cần thiết phải ép cô ấy, vì thế tôi nói:

- Hiện tại tôi không rảnh để đi gặp người đó, thật ngại quá.

Sau khi nói xong, tôi liền chuẩn bị rời khỏi sân thể dục, cô ấy đứng sau lưng tôi nói:

- Tôi hoài nghi bạn cùng phòng tôi dính vào thứ không sạch sẽ.

Nếu là lúc trước, nghe thấy lời này tôi sẽ chẳng thèm bận tâm, nhưng hiện tại nghe thấy vậy, tôi không tự chủ được ngừng lại bước chân, nhưng tôi nghĩ một lát, vẫn đi tiếp, dù sao cho dù bạn cùng phòng của cô ấy dính vào thứ không sạch sẽ, tôi cũng không có biện pháp giải quyết. Hơn nữa, trên chân tôi còn có hai mươi ba đôi giày âm, ngược lại, tới đi lại thêm phiền.

Tôi vừa đi vừa nói:

- Thật ngại quá, chuyện này tôi không giúp được cô!

Lăng Giáng nghe thấy vậy hình như hơi tức giận:

- Anh là cháu trai của Lạc Triều Đình, có một số việc, anh không trốn tránh được đâu, chẳng lẽ anh nghĩ, anh đến ngôi trường này chỉ là sự ngẫu nhiên thôi sao?

Nghe Lăng Giáng nói vậy, tôi dừng lại, xoay người hỏi:

- Cô có ý gì?

Cô ấy đáp:

- Tôi có ý gì, anh cùng tôi đi gặp bạn cùng phòng tôi, tôi sẽ nói cho anh biết.

Không thể không nói, câu nói của Lăng Giáng đã thành công thu hút lòng hiếu kỳ của tôi, tôi nghĩ thầm, hiện tại dù sao trời cũng còn sáng, lẽ nào còn có thể thấy ma? Vì thế tôi không do dự, đi theo cô ấy.

Trên đường đi đến ký túc xá nữ, Lăng Giáng kể qua chuyện về bạn cùng phòng cô ấy.

Hóa ra, bạn cùng phòng cô ấy có một người bạn trai, hai người yêu nhau đã được một thời gian, sau đó lỡ ‘ăn vụng trái cấm’, bởi vì không phòng tránh kĩ, nữ sinh này đã dính bầu, hiện nay, chuyện như thế này đối với sinh viên mà nói gần như chẳng có gì kỳ lạ, cho nên, đã đi đến bệnh viện trực thuộc bên cạnh trường học ‘xử lý’.

Nhưng sau khi ‘phá bỏ’ được một tháng, cô ta không chỉ không có kinh nguyệt, ngược lại, bụng càng ngày càng lớn, nhưng đã tới bệnh viện siêu âm, trong bụng không có gì cả, bác sĩ kê cho cô ta một ít thuốc tiêu hóa, liền cho về, Lăng Giáng nói, cô ấy cảm nhận được bạn cùng phòng mình có chút bất thường, đặc biệt là lúc trời tối, cảm giác bất thường này càng thêm mãnh liệt, nhưng cụ thể là gì, cô ấy không nói rõ, nhưng cô ấy hoài nghi, là quỷ thai!

Tôi nhớ Trần tiên sinh từng nói, quỷ thai, là có một vài người âm không cam lòng rời đi, cho nên tiếp tục dùng hình hài của trẻ em, ở lại trong cơ thể người mẹ, đợi chín tháng mười ngày sau, sẽ chui ra từ trong cơ thể người mẹ, trở thành một người âm rất khó đối phó, lúc ấy Trần tiên sinh còn nói, nếu đụng phải thứ này, hoặc là tránh xa, hoặc là hủy diệt nó ngay từ lúc nó chưa ‘chào đời’, nhưng biện pháp đối phó là gì, Trần tiên sinh lúc ấy chưa kịp nói cho tôi biết.

Vì thế tôi hỏi Lăng Giáng:

- Nếu là quỷ thai, cô có biện pháp để đối phó không?

Lăng Giáng nhìn tôi nói:

- Nếu tôi có biện pháp đối phó, tôi tới tìm anh làm gì?

Nghe ý tứ của Lăng Giáng, cứ như tôi biết biện pháp vậy, để tránh cho cô ấy hiểu nhầm, tôi vội vàng giải thích:

- Bạn học Lăng Giáng, có lẽ cô chưa biết, tôi không biết một tí thợ thuật nào, ông nội chưa từng dạy cho tôi!

Không ngờ, Lăng Giáng lại nói cô ấy biết tôi không am hiểu thợ thuật, nếu tôi mà biết, cũng không cho phép thứ kia đi theo sau mình.

Nghe vậy tôi hơi buồn bực, tôi hỏi:

- Nếu tôi đã không biết thợ thuật, vì sao cô còn muốn tôi đi gặp bạn cùng phòng cô? Dù tôi có tới ‘góp vui’, thật ra cũng là dư thừa!

Lăng Giáng nói:

- Đường nói nhảm nữa, đương nhiên hữu dụng mới gọi anh đi.

Được rồi, tôi bị một người ‘phụ nữ’ quở mắng, nhưng nể mặt cô ấy là phụ nữ, tôi tạm thời nhịn, nhưng vẫn chưa hiểu, nếu cô ấy không biết xử lý quỷ thai, tôi cũng không biết, vậy gọi tôi đi để làm gì?

Trước lúc đến phòng ký túc, Lăng Giáng cố tình dẫn tôi vòng ra ngoài đường, mua một phần đồ ăn sáng, sau đó mới bước vào trong ký túc xá nữ sinh.

Tới trước tòa ký túc, tôi nhìn nơi không ít nam sinh ao ước muốn vào trước mắt, trong lòng thực ra không thấy có cảm giác gì đặc biệt, nếu là ngày trước, có lẽ tôi sẽ ảo tưởng một chút, nhưng là hiện tại, tôi lại có cảm giác, nên tránh xa nơi này càng xa càng tốt.

Đúng vậy, đây chỉ là cảm giác, vẫn chưa vào, tôi đã có cảm giác muốn chạy khỏi.

Lăng Giáng nói:

- Có phải cảm thấy rất khó chịu không?

Tôi gật đầu:

- Đúng là rất khó chịu, tuy rằng không thể nói rõ vì sao, nhưng không muốn vào, cứ cảm thấy phải tránh càng xa càng tốt.

Lăng Giáng nghe vậy liền gật đầu, nói:

- Tôi cũng có cảm giác này.

Tôi nghi hoặc nhìn Lăng Giáng, trong lòng nghĩ:

Hay là trên chân cô ấy cũng đeo giày âm, cho nên mới có ý nghĩ như vậy? nhưng tôi rất nhanh đã phủ định, dù sao không phải ai cũng cùng lúc đeo được hai chiếc giày âm, lần trước Trần tiên sinh đối phó Vương Minh Tuyên đã đeo một lần, lúc xuống dưới, sắc mặt trắng như tờ giấy.

Lúc vào trong, bà thím ngoài cửa không cho tôi vào, Lăng Giáng xin xỏ mãi mới được, cuối cùng lúc tôi đi vào trong, còn nghe thấy bà thím nói một câu:

- Chỗ nào không đi, lại cứ thích đến chỗ này.

Sau khi vào trong chúng tôi bắt đầu leo cầu thang bộ, phòng của cô ấy ở tầng sáu, tôi vừa đi vừa hỏi:

- Cô chắc chắn bạn mình đang ở trong phòng, nhỡ đâu cô ta ra ngoài rồi thì sao?

Lăng Giáng đáp:

- Cậu ấy sẽ không ra ngoài, đã một tháng rồi cậu ấy không ra khỏi cửa, đều là chúng tôi thay phiên nhau mang cơm cho cậu ấy ăn.

Tôi nói:

- Không liên hệ với người nhà à?

- Không liên hệ được, tất cả những số điện thoại lưu trong di động cậu ấy đều bị xóa sạch rồi, cậu ấy cũng không muốn nói, số điện thoại điền trong hồ sơ đều là số không liên lạc được!

Tình huống của bạn cùng phòng Lăng Giáng, khiến tôi nghĩ tới thôn nhà mình, khi ấy Trương mù nói, thôn chúng tôi là một quỷ thôn bị ngăn cách với thế giới, hiện tại tình huống của cô ta chẳng phải cũng như vậy sao? cho dù có chết, người trong nhà cũng không biết gì!

Số phòng là 606, trước lúc tiến vào, Lăng Giáng gõ nhẹ lên cửa ba lần, thủ thế gõ cửa có chút đặc biệt, phương pháp gõ cửa không giống cách chúng ta bình thường hay gõ, Lăng Giáng thấy tôi nhìn chằm chằm tay cô ấy, liền giải thích:

- Cái này gọi là ‘đánh rắn động cỏ’, người âm hay người dương cũng vậy, không tới lúc cuối cùng, không đến mức phải làm căng, hai bên đều nể mặt nhau một chút, đều tốt cho tất cả mọi người.

Tôi gật đầu, nhớ tới màn Trần tiên sinh ném tiền đồng trước mộ ông nội, Trần tiên sinh nói đó là ‘ném đá dò đường’, tôi nghĩ, cũng tương tự như ‘đánh rắn động cỏ’ hiện tại của Lăng Giáng.

Gõ cửa ba lần, Lăng Giáng mới đẩy cửa, một luồng khí lạnh bỗng chốc thổi quét toàn thân, thật sự rất sảng khoái trong mùa hè nóng bức này, tôi nói:

- Điều kiện bên ký túc xá nữ các cô cũng không tệ lắm nhỉ, còn có cả điều hòa.

Nhưng nói xong lời này, tôi đã hối hận, bởi vì sau khi cùng Lăng Giáng vào trong, đảo mắt quanh phòng một lượt, vẫn không thấy bóng dáng điều hòa đâu, chỉ nhìn thấy có một nữ sinh tóc dài đang ngồi trước bàn học, cúi đầu chuyên tâm móc áo len, áo len rất bé, là áo trẻ con, tôi liếc nhìn bụng cô ta, có lẽ mang bầu khoảng bốn tháng.

Từ lúc chúng tôi vào, cô ta chưa từng ngẩng đầu lên, chỉ chuyên tâm móc áo len trên tay, Lăng Giáng đi đến đặt đồ ăn sáng lên bàn, sau đó vỗ vai cô ta nói:

- Triệu Giai Đường, mang đồ ăn sáng về cho cậu này, đây là em họ mình, đến đây ngồi một lát, cậu không để ý chứ?

Lăng Giáng dùng thủ thế sinh hỏa, tôi thấy thân người Triệu Giai Đường rõ ràng khẽ run rẩy, cuối cùng cũng buông áo len trong tay xuống, quay đầu nhìn tôi chằm chằm, chỉ một cái liếc mắt, dọa tôi sợ tới mức lùi ra sau một bước, bởi vì ánh mắt của cô ta, tôi từng nhìn thấy qua hai lần, một là của ‘Vương Nhị Cẩu’ lúc muốn chém tôi, một là lúc gà âm nhìn tôi.

Cô ta không để ý đến Lăng Giáng. Nhưng lại đột nhiên nhếch môi cười quỷ dị nói với tôi:

- Ha ha, đồ ăn đến rồi!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 124

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.