Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thất tinh kì tương

Phiên bản Dịch · 1789 chữ

Tôi không biết Trương mù còn có chuyện gì phải làm, nhưng tôi biết tôi ở lại không giúp được gì, tốt nhất là lập tức xuống núi. Lúc tôi xoay người, tôi thấy Trương mù hít sâu một hơi, sau đó cầm miệt dao đi sang một hướng khác .

Tôi cõng Lăng Giáng về thôn, dọc đường đi liên tục gặp phải những thôn dân đang về nhà ăn cơm trưa, bọn họ nhìn thấy trên lưng tôi cõng một cô gái, còn cho rằng tôi đang dẫn vợ về nhà, suốt đường về toàn là tiếng khen ngợi, nói nhà họ Lạc phúc khí lớn, có thể lừa được gái thành phố lớn về vùng núi hoang vu này.

Cách ăn mặc của Lăng Giáng quả thật khác thôn dân, cho nên bọn họ mới biết Lăng Giáng là gái thành phố, còn có người nói:

- gái thành phố cái gì cũng tốt, duy chỉ có tật không chịu được khổ, ông xem, mới đi có một đoạn đường núi, đã không bước nổi rồi, còn phải để thằng bé Tiểu Dương cõng.

Lập tức có người tiếp lời:

- Ông hiểu cái rắm, hiện tại người trên phố đều thích kiểu con gái thế này, vừa ném lên giường, người đã chảy nước…

Cũng có người nói:

- Tiểu Dương khỏe thật đấy, cõng vợ cả đoạn đường dài thế, cũng chưa đỏ mặt thở không ra hơi.

Những lời nói của bọn họ nghe có chút thô thiển, nhưng tôi cứ kệ họ, cõng Lăng Giáng đi lên trước, thật ra không sao cả, từ nhỏ đã lớn lên ở đây, những lời lẽ thô tục hơn thế này cũng không phải chưa nghe qua. Nhưng mà, tôi sợ Lăng Giáng vừa tỉnh lại sẽ nghe thấy.

Tôi chạy một mạnh về nhà, về tới nơi, mới phát hiện sắp thở không nổi, lúc vào sân, không thấy bố tôi, chỉ nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động, có lẽ bố tôi ra đồng rồi, mẹ đang nấu cơm trưa, Trần tiên sinh cũng đã thức dậy. đang nhìn chằm chằm đám gà con mẹ tôi nuôi, ông ấy thấy trên lưng tôi cõng Lăng Giáng, cau mày hỏi tôi:

- Tìm thấy ở đâu vậy?

Tôi ra hiệu bằng ánh mắt cho ông ấy, tôi định yên lặng âm thầm đưa Lăng Giáng vào phòng mình, không ngờ vẫn bị mẹ tôi nghe thấy.

Mẹ vốn định gọi tôi ra chuẩn bị ăn cơm trưa, nhưng nhìn thấy trên lưng tôi có Lăng Giáng, lời còn chưa nói xong, đã đổi sang câu khác, hỏi:

- Con gái nhà ai đây?

Trần tiên sinh bảo tôi đưa Lăng Giáng vào phòng, sau đó ông ấy lấy ra một ít chỉ đỏ, buộc lên cổ tay và cổ chân Lăng Giáng vài vòng, trên cổ cũng buộc một vòng, cuối cùng, đặt một đồng tiền lên vai, đỉnh đầu, gót chân. Làm xong, Trần tiên sinh hỏi tôi:

- Nhà cháu có nhiều đèn dầu không?

Tôi đáp:

- Chắc là có vài ngọn.

Trần tiên sinh nói:

- Ít nhất tìm cho tôi bảy ngọn.

Tôi gật đầu ra ngoài tìm đèn dầu, trong nhà tổng cộng có bốn ngọn, tôi chỉ đành đi sang nhà bác cả mượn, vừa mới ra khỏi cửa nhà, đã nhìn thấy bác cả và bố tôi, họ vừa mới từ ngoài ruộng trở về, sau khi nhìn thấy tôi, người đầu tiên lên tiếng nói chuyện với tôi, không phải là bố, mà là bác cả.

Câu nói đầu tiên của bác cả là:

- Nghe bọn họ nói, con dẫn một cô gái thành phố về, giỏi lắm giỏi lắm, không ngờ lần trước chỉ thuận miệng nói với con một câu, mà con lại thực sự dẫn được gái thành phố về rồi, có tiền đồ, nếu ông nội con biết nhất định cười tươi như hoa.

Nghe bác cả nói vậy, tôi chỉ cười cười, tôi biết, hiện tại không giải thích gì là tốt nhất, vì thế tôi nói sang chuyện khác:

- Bác cả, mượn nhà bác ba cái đèn dầu, Trần tiên sinh muốn dùng.

Bác cả hỏi cũng không hỏi, đồng ý luôn, sau đó đi vào nhà lấy đèn, tôi cùng bố đứng chờ ngoài cửa, bố hỏi:

- Có phải xảy ra chuyện rồi không?

Tôi nói:

- Không có chuyện gì, sao bố lại hỏi vậy?

Bố tôi thở dài một tiếng, liếc nhìn về hướng mộ ông nội, sau đó mới nói:

- Dạo này cứ cảm thấy không thoải mái, trong lòng buồn bực, cũng không biết là vì chuyện gì, ba người các con hôm qua trở về, nhất định là có việc gấp, ngày trước bố ngủ tỉnh lắm, thế mà các con về, bố lại không biết gì, đúng là kỳ lạ, đúng là kỳ lạ….

Bố tôi cứ lẩm bẩm, rồi đi vào trong sân, thấy bố đi, nhìn bóng lưng của bố, tôi lúc này mới hiểu vì sao lúc nhìn thấy tôi, bố không vội nói gì, hẳn là trong lòng có nghi vấn, không tiện nói trước mặt bác cả.

Bố tôi chắp tay sau đít về nhà, liền đi tắm rửa chuẩn bị ăn cơm, tôi biết bố còn rất nhiều chuyện chưa hiểu, nhưng chẳng qua ông ấy chỉ vùi toàn bộ nghi hoặc vào trong bụng, giống như gánh nặng mấy chục năm nay một mình vác cả gia đình, mặc dù có khổ có mệt, cũng chưa bao giờ nói ra.

Tôi nhận đèn từ tay bác cả, quay về phòng mình, giữa lúc đó mẹ tôi hỏi sao lấy lắm đèn dầu thế làm gì, tôi nói, Trần tiên sinh cần dùng. Mẹ tôi không tiếp tục hỏi nhiều nữa. thực ra bây giờ tôi rất sợ nhìn thấy bố mẹ, sợ bị hỏi về chuyện tốt nghiệp. tôi lại không thể mở miệng lừa bọn họ, nhưng nếu tôi nói thật, tôi sợ bọn họ sẽ đau lòng.

Nếu bọn họ không có hỏi, có thể kéo dài bao lâu thì tốt bấy nhiêu.

Lúc tôi mang đèn vào trong, Trần tiên sinh đang ngồi xổm dưới đất dùng bút lông sẽ vòng tròn, vòng nào cũng màu đỏ, còn có mùi máu tươi, xem ra là chu sa, tôi nhớ rõ lần Trần tiên sinh cởi giày âm cho tôi, cũng dùng thứ này.

Trần tiên sinh thấy tôi tiến vào, bảo tôi xếp đèn dầu vào từng cái vòng tròn, tôi nhìn những cái vòng tròn trên đất, là hình bắc đẩu thất tinh.

Trần tiên sinh thấy tôi lẩm bẩm, liền hỏi:

- Cháu nhìn thấy khi nào vậy?

Tôi vừa xếp đèn dầu vừa kể qua chuyện tôi và Trương mù trải qua trên núi, Trần tiên sinh nghe xong nói:

- Ừ, khôi tinh thích đẩu không dễ học, trong thợ thuật, có rất nhiều hình thức dễ học, nhưng ‘khôi tinh thích đẩu’ này ngoại lệ, vị trí của thất tinh không thể loạn, chỗ ba ba đứng cũng không được sai, nhất là cái chân, lại càng quan trọng, cho dù học được hình vẽ, cũng rất khó đá được ra ba ba. Tôi đoán, ngoài Trương mù ra, cũng chẳng có mấy ai đá được nhiều âm trùng như thế.

Tôi gật đầu, sự lợi hại của Trương mù quả thật người bình thường không thể đạt tới, nghĩ đến đây, tôi lại càng hâm mộ Trương mù hơn, nếu tôi có bản lĩnh như anh ta, cũng sẽ không để Lăng Giáng gặp nạn.

Tôi hỏi Trần tiên sinh:

- Hiện tại phải làm gì?

Trần tiên sinh nói:

- Con bé này bây giờ là tử mẫu quỷ sát, tuy rằng đã bị Trương mù đá mất tử quỷ, nhưng trên người vẫn có mẫu sát, cả người toàn sát khí, chẳng lẽ cháu không có cảm giác?

Tôi nói:

- Không có, hoàn toàn bình thường.

Trương mù nói:

- Ngốc, cháu sờ sau lưng mình đi.

Tôi sờ một chút. Khô cong, không có gì bất thường.

Trần tiên sinh nói:

- Cháu cõng con bé về, trời nắng to như thế, chẳng lẽ cháu không chảy chút mồ hôi nào?

Trần tiên sinh vừa nói vậy tôi mới hiểu! đúng thế, dọc đường về nhà, theo lý mà nói, lưng tôi phải ướt đẫm mồ hôi mới đúng, nhưng trên người tôi không có giọt mồ hôi nào, hóa ra là bởi vì mẫu sát trên người Lăng Giáng. Hơn nữa lúc tới sân, cảm giác thở không ra hơi, có lẽ vì lạnh quá.

Trần tiên sinh vẫy vẫy tay, bảo tôi đứng một bên, nói;

- Đây là thất tinh đăng, tôi cũng chỉ có trình độ gà mờ, không biết châm sáng được mấy ngọn, nếu đều châm sáng được, mạng sống của con bé này nhất định giữ được, bằng không, chỉ có thể xem ý ông trời.

Tôi nhìn bảy ngọn đèn, nhớ tới lúc Lăng Giáng dùng chín đồng tiền giữ chiếc đũa trong bát, vì thế tôi hỏi:

- Phương pháp kì nhương?

Trần tiên sinh nghe xong sửng sốt nói:

- Sao cháu biết?

Tôi nói:

- Từng đọc được trên sách sử.

Trần tiên sinh nói:

- Đây không phải là thất tinh kì nhương chính cống, cũng chỉ là cái hình thức.

Trần tiên sinh nói xong, đứng ở chỗ ngọn đèn dầu cuối cùng, chân đạp ‘canh bộ’ , miệng niệm niệm một hồi. Ngón tay hai tay kết lại với nhau, tạo thành một thủ ấn rất phức tạp, cuối cùng dùng ngón trỏ tự điểm lên mi tâm mình, sau đó hét lớn một tiếng:

- Cháy!

Ông ấy đưa tay chỉ ngọn đèn dầu trước mặt, ngọn đèn dầu lập tức sáng bừng, tiếp nữa là đến ngọn đèn thứ hai, thứ ba, thứ bốn --- tổng cộng đốt được bốn ngọn đèn!

Ngọn đèn thứ năm còn chưa châm sáng, Trần tiên sinh đã ngã quỵ xuống đất, mặt trắng bệch đến dọa người, tôi vội vàng chạy đến đỡ Trần tiên sinh,Trần tiên sinh xua tay nói:

- Không sao, thay người ta duy trì mạng sống, vốn đã phạm vào điều kị, khi đó, Ngọa Long thừa tướng còn không thắng nổi ông trời, một thợ giày như tôi càng không thể.

Tôi đỡ Trần tiên sinh ngồi xuống, nhìn thoáng qua đèn dầu, ngọn đèn thứ năm cuối cùng cũng không được châm sáng, ngọn thứ tư sắp tắt, tôi sợ hãi học theo động tác của Trần tiên sinh, chỉ vào ngọn đèn đầu tiên, hô một tiếng:

- Cháy!

Ngọn đèn thứ nhất, thứ hai... thứ năm thứ sáu thứ bảy, sáng rực như ban ngày.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.