Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàn dương quy vị

Phiên bản Dịch · 2092 chữ

Ăn xong cơm tối ở quán cá nướng, Trương mù liền dẫn tôi và Lăng Giáng đi hóng mát xung quanh, nói là đưa đi xem cảnh đêm ở Trùng Khánh, đi mãi đi mãi, cuối cùng tạt vào quảng trường Tam Hiệp.

Trương mù như một hướng dẫn viên du lịch, vừa đi vừa giới thiệu về lịch sử của quảng trường Tam Hiệp cho tôi nghe.

Quảng trường Tam Hiệp được xây dựng năm 1997, nằm ở trung tâm khu Sa Bình Bá sầm uất, tạo thành hình chữ thập, là một trong những công trình quảng trường ‘đẹp nhất’ ở Trùng Khánh.

Cứ đến mỗi chỗ, Trương mù lại kể cho chúng tôi nghe chỗ này trước kia làm sao làm sao, xảy ra chuyện gì chuyện gì, lúc bắt đầu tôi còn nhập tâm nghe, về sau mới phát hiện, người này đang thổi phồng bản thân lợi hại như thế nào, thảo nào Lăng Giáng cứ làm bộ không nghe, nhất định là đã sớm nhìn ra ý đồ của anh ta.

Nhìn cảnh tượng phồn vinh trên quảng trường, lúc này tôi mới nhớ ra, đã lâu rồi tôi chưa đến những nơi phố xá sầm uất thế này, từ sau khi ông nội qua đời, lúc nào cũng trong tình trạng mệt nhoài, gần như sắp sửa quên mất cuộc sống của người bình thường là như thế nào rồi.

Thảo nào hiện tại người ở quê cứ thích đi lên thành thị, cuộc sống ở nơi ánh đèn xa hoa trụy lạc này, quả thật rất khó chống cự, còn cả những hàng hóa rực rỡ đủ loại bày bán la liệt trên đường, ở nông thôn, có lẽ cả đời cũng không thấy được, Trương mù hiếm có lắm mới hào phóng một lần, đưa cho tôi một cái thẻ ngân hàng, bảo tôi dẫn Lăng Giáng đi dạo qua chỗ bán quần áo váy vóc, còn anh ta thì tự đi tới khu bán đồ điện tử, nói muốn mua một chiếc điện thoại mới.

Trương mù cố gắng ra hiệu bằng mắt cho tôi, tôi đương nhiên hiểu ý anh ta, nhưng tôi sợ Lăng Giáng xấu hổ, liền nói muốn cùng đi mua điện thoại, rồi lại cùng nhau đi mua quần áo, Trương mù đang chuẩn bị mở miệng chửi, Lăng Giáng đã lên tiếng trước nói với tôi:

- Đi thôi.

Nói xong, cô ấy tự mình bước về hướng có những cửa hàng bán quần áo, phản ứng của Lăng Giáng rõ ràng đã nằm ngoài dự đoán của tôi và Trương mù, Trương mù híp mắt nhìn tôi, ánh mắt kia khiến tôi chỉ muốn tát anh ta chết ngay.

Sau khi tiến vào khu mua sắm, Lăng Giáng cũng không khách khí, chọn mấy cửa hàng nhìn sang chảnh xịn sò nhất, nhìn cũng không thèm nhìn, cầm luôn mấy bộ quần áo, sau đó bảo tôi đi quẹt thẻ.

Sau khi ra ngoài, tôi nhìn hóa đơn, hết mấy vạn, trong lòng nghĩ phải đến bao giờ mới trả hết nợ đây.

Lăng Giáng hình như nhìn ra tâm tư của tôi, liền nói:

- Tiền này cho dù anh trả lại cho hắn, hắn cũng không cần, anh cũng đừng nghĩ hắn là người tốt gì, hắn hiện tại chẳng qua đang đầu tư thôi.

Tôi nói:

- Tôi đại học cũng chưa tốt nghiệp, vốn đầu tư của anh ta chỉ sợ lỗ nặng.

Lăng Giáng lắc đầu nói;

- Trương mù là người đầu cơ trục lợi như thế, có bao giờ anh thấy hắn ta chịu thiệt chưa? Đừng quên, trên người anh còn có…. Tóm lại anh không cần để ý, đi xem đồ tiếp đi, Trương Phá Lỗ không thiếu tiền, trong cái thẻ này ít nhất cũng có mấy trăm vạn, chút tiền này đối với hắn mà nói, chỉ là hạt cát trong sa mạc.

Tôi không biết vì sao Lăng Giáng lại muốn nói lại thôi, nhưng tôi biết cô ấy dẫn tôi đi dạo trung tâm mua sắm là vì muốn cho tôi dính hơi người, trước lúc đó, Trương mù cũng đã dẫn chúng tôi đi nhiều nơi , mục đích nhất định cũng là như vậy.

Đi dạo được một tiếng, trong tay tôi cầm một đống túi to túi nhỏ, đã sắp không cầm nổi nữa, Lăng Giáng không chỉ mua quần áo cho cô ấy, mà còn chọn cho tôi rất nhiều bộ, tôi nghĩ, cho dù tôi có tiền, cũng sẽ không mua đống quần áo giá trên trời này.

Khi chúng tôi gặp lại Trương mù, anh ta thấy trong tay tôi cầm túi lớn túi nhỏ, lập tức nhảy tới đạp tôi, miệng còn hùng hùng hổ chửi:

- Cái tông môn nhà cậu, không phải là tiền của cậu nên không biết đau lòng đúng không? con mẹ nó, cậu còn mua cả ‘Armani’, bây giờ tôi sẽ cho cậu biết thế nào là thiên đạo! --- thằng chó, có bản lĩnh đừng chạy!

Tôi ném hết đống túi to nhỏ xuống dưới chân Lăng Giáng, xoay người co giò chạy, thủ đoạn của Trương mù tôi biết, sẽ không đánh người ta bị thương, mà là đánh chết người!

Tôi vừa chạy vừa hô Lăng Giáng cứu tôi, nhưng Lăng Giáng lại đứng trên quảng trường, khoanh tay nhìn Trương mù đuổi tôi khắp nơi, căn bản không hề nhúc nhích.

Nhưng, tôi cứ có cảm giác, nhìn thấy một thứ được gọi là ‘ấm áp’ trong ánh mắt Lăng Giáng.

Lúc trở lại quán cá nướng, đã là mười giờ tối, cửa sau quán có nhiều người ngồi bên ngoài, cộng với người ngồi bên trong, ít nhất cũng phải có đến năm sáu mươi người, thấy Trương mù đến, tất cả đều đứng dậy, hô một tiếng ‘người dẫn đầu’, Trương mù chỉ khẽ gật đầu, xem như đáp lại. tôi tới bây giờ cũng chưa thấy qua bộ mặt này của Trương mù, nhìn trông rất ngầu --- thật con mẹ nó có tài năng diễn xuất!

Tôi đi sau lưng Lăng Giáng, còn cách quán cá nướng một đoạn, Lăng Giáng kéo tôi, không để tôi đi tiếp, mà là vòng lên cửa chính của quán.

Mãi cho đến lúc này tôi mới phát hiện, hóa ra quán ăn này, ngày trước đám người lão đại đã dẫn tôi đến qua, không ngờ, chỉ cách một tấm rèm, đằng sau lại như một thế giới khác!

Lăng Giáng dẫn theo tôi vén rèm đi vào, đi qua bếp của bọn họ, lại đi ra sau, mới là nhà sau, có điều còn cách một tấm rèm, cổ tay Lăng Giáng xoay tròn, lấy ra một bông hoa giấy, đưa cho tôi nắm trong tay, sau đó đến sau tấm rèm, vén một góc lên, nói:

- Anh nhớ kĩ mặt bọn họ, sau này mặc kệ đi đến đâu, nhìn thấy bọn họ đều phải tránh xa một chút.

Tôi gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ, lúc trước Trương mù nói rồi, trên người tôi có món hời lớn, không chỉ có người âm, ngay cả thợ nhân cũng thích, có điều tôi thật không ngờ, Trương mù và Lăng Giáng lại kỹ tính như thế, cho dù muốn làm chuyện gì, cũng đều không quên bảo vệ tôi.

Trương mù đứng trong nhà sau, phát biểu huy động mọi người, nghe có chút lạc đề, nhưng không thể không thừa nhận, tài ăn nói quả thật lợi hại, nghe mà tôi muốn xắn tay áo vỗ tay.

Khoảng thời gian tiếp theo, liên tục có người tiến vào, khoảng mười một giờ rưỡi, Trương mù đi ra ngoài, đưa cho tôi một con miệt dao, sau đó Lăng Giáng dẫn tôi đến khoa cấp cứu trong bệnh viện, đi cầu thang bộ lên thẳng tầng thượng.

Chúng tôi vừa đi đến mái nhà, đã thấy Trương mù dẫn một đám người trèo tường vào trong trường học, đi về phía sân thể dục.

Hiện tại đang là nghỉ hè, trong trường cũng không còn mấy người, trên sân thể dục vắng tanh, tôi đại khái đếm qua, khoảng sáu bảy mươi người.

Lăng Giáng nói:

- Không tính Trương Phá Lỗ,tổng cộng có sáu mươi bốn người, con số chín nhân chín quá căng sẽ hỏng chuyện, cho nên Trương Phá Lỗ chọn con số tám nhân tám, xem ra anh ta cũng không dám quá liều lĩnh, bọn họ tám người một tổ, phân nhau đứng ở tám phương vị bát quái, mỗi một tổ lại tạo thành một ‘bát quái nhỏ’ , định lại tám phương vị.

Tôi nhìn theo hướng Lăng Giáng chỉ, âm thầm so sánh bát quái với bát vị, đúng là có quan hệ tương ứng, cả sân thể dục, nhìn qua thật giống như đã bị niêm phong đến con kiến chui không lọt, nhưng trong mơ hồ, hình như có một dòng khí lưu đang xoay chuyển.

Lăng Giáng nói:

- Nhìn thấy cái thứ màu trắng kia chưa, đó là thợ khí, cái gọi là thợ khí, thực ra là một dạng tinh thần, văn nhân có cốt khí, thư sinh có ý khí, những thứ khí đó, đều là thợ khí.

Tôi cái hiểu cái không gật gật đầu.

Lăng Giáng lại nói:

- Bệnh viện và ký túc xá nằm trên một đường thẳng với nhau, hiện tại bọn họ đang kéo sinh hồn đã bị câu đi trở lại.

Lăng Giáng nói xong, đưa tay vỗ vỗ lên hai bên vai tôi hai lần, nói:

- Cầm chặt miệt dao, lại nhìn xuống dưới.

Thủ pháp của Lăng Giáng là thủ thế dập lửa, lúc tôi lại lần nữa nhìn sân thể dục, vừa thấy rõ, đã lùi ra sau rất nhiều bước, trên sân thể dục, quỳ đầy học sinh trong trường! phương hướng toàn bộ đều là hướng về phía tòa nằm viện.

Tôi nói:

- Trường học không phải nghỉ hè rồi sao? chẳng lẽ bên trong ký túc xá vẫn còn sinh viên?

Lăng Giáng lắc đầu nói:

- Sinh viên đều rời đi rồi, nhưng thân thể về, hồn không về, nếu không đưa hồn về, qua vài ngày nữa, nhất định anh sẽ nghe thấy tin tức nhiều sinh viên vừa rời trường đã chết bất đắc kỳ tử trên các trang báo, nhìn cho kĩ, Trương Phá Lỗ sắp ra tay rồi, chiêu thức ấy hiếm khi được chiêm ngưỡng lắm.

Tôi vội vàng chăm chú nhìn, chỉ thấy Trương mù mang vài người giấy đến giữa sân thể dục, mỗi một người giấy đều được đặt ở một phương vị trong bát vị, những người giấy này không giống người giấy tôi từng thấy, trong tay chúng nó nhiều thêm một chiếc đèn lồng.

Lăng Giáng nói:

- Hiện tại Trương Phá Lỗ đang ‘điểm âm đăng’, dẫn đường cho người âm, cùng loại với thủ pháp cản thi của ông nội anh, chẳng qua, cái này dẫn đường cho người âm, còn ông nội anh thì dẫn đường cho xác chết.

Trương mù đứng giữa sân thể dục kết ấn rất nhanh, dưới chân còn bước đi những bước chân rất phức tạp, khi anh ta đến gần sau lưng một người giấy, đưa một ngón tay lên, đèn lồng trong tay người giấy kia lập tức được thắp sáng.

Đợi tới khi tám chiếc đèn lồng đều bị thắp sáng, Trương mù hô lớn, ngay cả tôi đứng ở đỉnh khoa cấp cứu cũng nghe thấy, anh ta nói:

- Trương Phá Lỗ con cháu nhà họ Trương, ra lệnh cưỡng chế chúng hồn hoàn dương trở về vị trí cũ!

Lời này thốt ra, tám người giấy giống như tay nắm tay, chia nhau đi về tám phương hướng, tôi thấy, tất cả người âm quỳ trên đất, đều cúi gằm đầu, chia nhau ra đi tới sau lưng những người giấy, nhắm mắt theo đuôi.

Cảnh tượng như vậy, nói thật, rất hùng vĩ! Trương mù dựa vào năng lực một mình, có thể ra lệnh cưỡng chế nhiều người âm quy hồn như vậy, không hổ là Trương Phá Lỗ!

Nhưng đúng lúc người giấy sắp ra khỏi sân thể dục, ngọn lửa bên trong đèn lồng đều tắt ngúm, những người âm đồng thời xoay người ngẩng đầu, cả đám mặt mày hung dữ, giơ nanh múa vuốt bổ tới chỗ sáu mươi năm người sống trong sân thể dục…

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.