Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trên cửa có mặt

Phiên bản Dịch · 2000 chữ

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó là những tiếng chửi ‘cái tông môn nhà nó’ ngợp trời --- anh ta chửi người vừa nhanh, lại còn toàn dùng tiếng địa phương Trùng Khánh, mặc dù tôi đã sống ở Trùng Khánh bốn năm, nhưng vẫn có rất nhiều câu nghe không hiểu.

Sau đó Trương mù nói:

- Hôm nay ông chạy mệt bở hơi tai, tạm thời chửi đến đây thôi, đợi cậu bảo vệ luận văn xong, lại phải nghe tôi chửi!

Tôi nói:

- Vậy anh cứ nghỉ ngơi một chút, hiện tại tôi có chuyện muốn nói.

Trương mù nói:

- Có rắm mau thả!

Tôi liếc nhìn người lái xe, sau đó thì thầm kể qua loa chuyện vừa trải qua cho Trương mù nghe, nói xong, tôi hỏi Trương mù:

- Tôi phải làm gì bây giờ?

Trương mù nghe xong, không vội vàng trả lời câu hỏi của tôi, mà nghiêm túc hỏi:

- Hiện tại tôi có một vấn đề vẫn chưa hiểu, chú em, cậu có thể giải thích cho tôi chút được không?

Tôi sốt ruột nói, vấn đề gì?

Anh ta đáp:

- Vì sao lúc cậu ở chung với tôi, lại ngu ngốc như một con lợn, nhưng chỉ cần là khi cậu ở một mình, thì ngay cả bố cục chồng chéo lên nhau, cậu cũng mò được đường ra?

Tôi nói:

- Có phải bởi vì bát tự của tôi với anh không hợp, hai người ở cùng với nhau bát tự xung đột, chỉ số thông minh của tôi sẽ bị giảm xuống? nói đơn giản chút sẽ là, gần mực thì đen gần đèn thì rạng, bởi vì anh tỏa sáng quá, nên đã lấn át cả chỉ số thông minh của tôi?

Trương mù mắng;

- Cái tông môn nhà cậu, đừng có mà pha trò con bò với tôi, mau khai thật đi, có phải trước giờ cậu toàn giả bộ mình không biết thợ thuật không?

Đã là lần thứ hai Trương mù hỏi tôi như vậy, nhưng trời đất chứng giám, tôi không hề giả vờ, tôi thậm chí cũng hy vọng ‘hình ảnh nhân vật’ trước kia của mình thực chất là giả vờ, vì thế tôi nói:

- Có phải anh bị ảo rồi không? tôi lấy tính mạng của mình ra để giả vờ à?

Trương mù nói:

- Cũng đúng, nếu không có tôi, không biết cậu đã chết bao nhiêu lần rồi, đợi có thời gian tôi phải tính lại chút, từ lúc ở nhà ga đến giờ, cậu nợ tôi bao nhiêu tiền.

Tôi thấy người lái xe trộm nhìn tôi, vì thế tôi lại hạ thấp tông giọng, hỏi Trương mù:

- Tôi phải làm gì đây?

Trương mù nói:

- Còn có thể làm gì? tìm bà giáo kia, đưa cô ta đến quán cá nướng, nhớ, vào từ cửa sau.

Kế đó, Trương mù lại dặn dò tôi vài chuyện, xong xuôi mới tắt điện thoại, anh ta bảo tôi cứ đợi trong quán cá nướng vài ngày, đợi chuyện bên chỗ anh ta giải quyết xong, sẽ tới đây tìm tôi.

Tôi biết, anh ta sợ tôi một mình lái xe vào đường hầm, có thể lại gặp phải những thứ khác.

Sau khi tắt điện thoại, Trương mù gửi cho tôi một tin nhắn, là địa chỉ của quán cá nướng, phía dưới còn có một câu, ‘dùng mông nghĩ cũng biết cậu nhất định không tìm được nơi đó, viết địa chỉ này lên trên ứng dụng chỉ đường để đi được tới đó.’

Nói thật, nếu không có địa chỉ này, đúng là tôi không tìm được quán cá nướng, không thể không nói, Trương mù suy nghĩ bất cứ vấn đề gì cũng rất chu đáo cẩn thận.

Đọc tin nhắn xong, tôi lập tức gọi điện cho cô chủ nhiệm, tôi đã mất một khoảng thời gian khá lâu trong kính giới, cũng không biết hiện tại cô chủ nhiệm thế nào rồi.

Điện thoại reo vài tiếng, rất nhanh đã có tiếng của cô, cô hỏi, có phải tôi đến nơi rồi không.

Nghe thấy tiếng của cô, tôi an tâm hơn hẳn, tôi nói:

- Đợi một lúc nữa mới đến, nếu không thì cô cứ ngủ trước đi, đêm nay nhất định em sẽ về đến nơi.

Nhưng cô chủ nhiệm lại nói:

- Cô vẫn chưa ngủ, sao em cứ đứng mãi dưới tầng không lên trên vậy?

Tôi nghe như thế, trái tim như nghẹn lại, vội vàng nói:

- Hiện giờ em vẫn còn trên đường cao tốc!

Cô giáo đáp:

- Sao lại thế được, cô nhìn thấy em rồi? có phải trong tay em còn cầm cái gì không? hơi giống ‘thịt khô’ em mang từ quê lên?

Trái tim tôi nhảy dựng lên tận cổ, đó nào phải thịt khô, đó là miệt dao! Tôi vội vàng hỏi cô chủ nhiệm:

- Cô đang ở đâu?

Cô ấy nói:

- Trong phòng nghỉ, đang chuẩn bị ra ngoài đón em.

Tôi lớn tiếng quát lên:

- Chờ một chút! Đừng ra khỏi cửa! hiện giờ ‘em’ đang đứng ở đâu?

Cô ấy nói:

- Em bị làm sao đấy, không phải đứng dưới cây đèn đường ngoài cửa sổ sao? em đợi chút, giờ cô xuống liền.

Tôi vội nói:

- đó không phải là em, cô đừng ra ngoài!

Có lẽ cô chủ nhiệm cũng cảm thấy bất thường, tôi nghe thấy cô bực bội nói:

- Lạc Tiểu Dương! Có phải em cố tình dọa cô không hả? cô cảnh cáo em, trò đùa này không hề buồn cười!

Tôi nói:

- Cô à, em thề có trời, hiện tại em đang ở trên đường cao tốc!

Có lẽ là người lái xe ở một bên đã không nghe nổi nữa, lập tức rống lên:

- Mụ vợ nhà nào mà ngang tàng thế, đã nói là vẫn còn ở trên đường cao tốc, thì là ở trên đường cao tốc, sao cứ nói lắm thế nhỉ?

( ngôi xưng trong tiếng Trung giống tiếng Anh chỉ có ‘I và You’ nên ông lái xe mới tưởng nhầm cô giáo là vợ bé Tiểu Lạc =)) )

Không ngờ, chỉ một câu này của bác lái xe, cô giáo tin ngay, tôi nghe thấy tiếng cô bắt đầu run run:

- Cô phải làm sao đây? Hay là báo cảnh sát?

Tôi nói:

- Báo cảnh sát cũng vô dụng, chỉ cần cô không ra ngoài sẽ không sao, tới nơi em sẽ gọi cho cô, trước lúc đó, người nào gọi cô cũng không được mở cửa!

Vẫn may, tên kia khi chưa được sự cho phép của cô chủ nhiệm, hắn sẽ không vào được trong nhà dương.

Tôi lại dặn dò cô chủ nhiệm vài tiếng, kêu cô nhất định không được mở cửa trước lúc tôi tới, xác định cô đã nhớ rõ, mới cúp điện thoại, tôi nói với chú lái xe:

- Chú ơi, có thể đạp mạnh chân ga chút được không, thực sự rất vội ạ!

Người lái xe nói:

- Đạp cái đầu nhà anh, anh không nhìn thấy đã đi với tốc độ 120 rồi à? Còn nhanh thêm nữa sẽ vượt quá tốc độ cho phép.

Nhưng, ngoài miệng tuy nói vậy, chân chú lái xe lại không làm vậy, tôi chỉ cảm thấy cả xe hình như đang phi đi như bay, cả người ghì chặt lưng lên ghế ngồi, đợi tới khi đến cổng trường, tôi vừa mở cửa xe đã nôn thốc tháo --- trên xe của người nọ có máy dò radar, một khi bị dò, chú ta sẽ giảm tốc độ, đợi qua khỏi khu giám sát tốc độ, chú ta lại lập tức tăng tốc, cứ lặp đi lặp lại như thế, giống lúc ngồi thuyền, không nôn mới lạ.

Chú lái xe nói:

- Không ngồi xe được, còn bảo tôi tăng tốc, đúng là không hiểu trong đầu mấy đứa trẻ ranh chúng mày bây giờ chứa những cái gì nữa.

Chú lái xe nói xong liền đánh lái rời đi, tôi còn chưa kịp nói một tiếng cảm ơn, trong ấn tượng của tôi, người Trùng Khánh chính là như vậy, thoải mái, ngay thẳng, cho dù giúp người khác, cũng không cần một tiếng cảm ơn của bạn.

Lúc tôi đuổi tới tòa học, mặt trăng đã sắp xuống núi, tôi vội vàng đi tới cửa phòng nghỉ của cô chủ nhiệm, gọi điện thoại cho cô, vừa gọi, cô đã ấn nghe, hỏi:

- Em đến đâu rồi??

Tôi đáp, cửa.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân của cô, nghe thấy tiếng cô ấy mở mắt mèo, tiếp theo, chợt nghe thấy một tiếng thét thất thanh của cô chủ nhiệm:

- Á! sau lưng em có người!

Sau đó, tôi nghe thấy một tiếng bịch. Có lẽ là cô chủ nhiệm đã bị dọa ngất xỉu.

Tôi lập tức quay đầu lại liếc nhìn.

Thôi chết mẹ nó rồi, quay đầu rồi!

Tôi vội vàng xoay người, dựa lưng lên cửa, nhìn chằm hành lang dài đẵng, lúc này mặt trăng đã xuống núi, hành lang tối đen như mực, tôi nghiêng đầu gọi cô chủ nhiệm vài tiếng, nhưng không ai đáp lại.

Tuy rằng tôi hơi nghiêng đầu về phía cửa phòng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm lối vào hành lang, tôi lo lắng, thứ không sạch sẽ, sẽ đi tới từ bên đó.

Vẫn may, không có cái gì, vì thế tôi kết thủ thế sinh hỏa, chuẩn bị quạt minh hỏa trên vai mình, nhưng vừa kết thủ thế xong, tay còn chưa cho lên, đã cảm thấy ống tay áo của tôi bị người ta kéo, tôi vội vàng cúi đầu nhìn, thấy một thằng bé nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn tôi hỏi:

- Chú ơi, chú có thấy mẹ cháu đâu không? mẹ cháu tên là Triệu Giai Đường.

Đầu tôi vang lên những tiếng ‘vù vù’, đây không phải chính là thằng bé trong thang máy ở khoa cấp cứu đó sao? tôi nghĩ lúc Trương Mục giải quyết Triệu Giai Đường, cũng đã thuận tay xử lý cả nó rồi, không ngờ, nó vẫn còn ở đây!

Trên người tôi không có tiền đồng miệt dao, căn bản không có biện pháp đối phó nó, hiện tại, minh hỏa trên vai cũng bị tắt mất một ngọn, với thể chất chiêu âm của tôi , chẳng phải là sắp ---- tôi đã không dám nghĩ tiếp nữa rồi.

ở lại chỗ này nhất định không phải biện pháp, biện pháp duy nhất chính là chạy! chạy tới quán cá nướng!

Tôi dùng sức vung tay lên muốn hất nó ra, nhưng tôi đã xem thường sức lực của nó, cho dù tôi dùng cả hai tay, cũng chưa phải là ‘đối thủ’ của nó.

Đúng lúc này, tôi nhìn thấy một cánh tay trắng bệch không chút sắc máu vươn ra từ trên cánh cửa, vỗ vỗ ba cái ở một bên vai khác của tôi, sau đó đột nhiên chuyển hướng lên bóp cổ tôi, ấn mặt tôi lên cửa.

Hành lang tối đen, bé trai đột nhiên vui mừng reo lên:

- Mẹ, mẹ!

Cùng lúc đó, tôi nhìn thấy trên cánh cửa tôi đang dán mặt lên, có một gương mặt chậm rãi hiện ra, đầu tiên là cái mũi và cái trán, sau đó là môi, mặt, mắt ---- cô ta liếc mắt sang một bên nhìn tôi, đây là gương mặt của Triệu Giai Đường!

Tôi thấy khóe miệng cô ta cong lên, sau đó há to miệng, miệng càng há càng lớn, lớn tới mức có thể nuốt chửng cả cái đầu của tôi vào!

Xong rồi! lần này hoàn toàn kết thúc rồi!

Đúng lúc này, tôi đột nhiên nhìn thấy trên cửa xuất hiện một bông hoa giấy màu trắng, một tiếng nói lạnh lùng trong trẻo rót vào tai:

- Hừ, vẫn ngốc nghếch như trước!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.