Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chưng chưng nhật thượng

Phiên bản Dịch · 1945 chữ

Ông ta muốn tôi đừng sợ hãi, nhưng nói thật, lúc nhìn thấy người này, tôi có cảm giác trái tim ngừng đập, bởi vì sắc mặt của người bình thường dù có thế nào cũng không như vậy, mà sắc mặt thế này tôi từng nhìn thấy vài lần, đều là đến từ cùng một người, đó là ông nội tôi.

Tôi theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng sau khi lùi về sau vài bước, tôi ý thức được đám nguời Trương mù và người nhà họ Trương đều ở đây, tôi căn bản không cần thiết phải sợ hãi, hơn nữa tôi cũng không có chỗ để lui, bởi vì ở cách đó không xa, chính là cái hố to kia.

Tôi hỏi, bác là ai?

Người nọ lại cười nói:

- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, cháu có biết cháu là ai không?

Tôi có chút ngẩn người với câu nói của ông ta, tôi nói:

- Cháu cũng không phải thằng ngốc, cháu đương nhiên biết mình là ai! Vấn đề là, bác là ai? Bác là người hay ma?

Người nọ cúi thấp đầu, tôi thấy có người đi lướt qua người ông ta, nhưng lại không ai để ý ông ta là ai, lúc này, tôi bớt chút thời gian đánh giá người nọ một chút, tôi thấy ông ta ăn mặc quần áo giống thôn dân, cũng không phải là áo liệm lúc hạ táng ông nội mặc, thần kinh buộc chặt được thả lỏng một chút, hơn nữa, thái độ của thôn dân đối với ông ta không có gì đặc biệt, có lẽ không phải ma, huống chi, không phải Trương mù đã nói rồi còn gì, trong thôn không có người âm --- tuy rằng tôi không quá tán thành câu nói này, bởi vì lúc vào thôn, tôi nhìn thấy có người âm đi qua cầu, nhưng dù sao cũng là Trương mù nói, tôi chỉ đành cố gắng tin tưởng.

Đợi những thôn dân tới phong thổ đi qua người tôi, tôi thấy người nọ ngẩng đầu, sắc mặt vẫn xanh xám như lúc trước, ông ta nói:

- Tôi và cháu giống nhau, cháu nói xem, cháu là người hay ma?

Sắc mặt ông ta xanh mét, tôi không thể nào đoán ra được tuổi thật của ông ta, mái tóc ông ta rốt cuộc có tóc bạc hay không, hiện tại trong bóng đêm cũng không thể nhìn thấy, nhưng trong đầu tôi đã có phán đoán ban đầu, người này, chính là bố của Trương mù.

Vì để kiểm chứng suy đoán của mình, tôi thử hỏi ông ta:

- Nhìn thấy con mình chôn chính mình, hiện tại bác có cảm giác thế nào?

Người nọ đáp;

- Tuổi tác không lớn, nhưng lại gian xảo quá, tôi biết cháu đang muốn thử tôi, tôi không phải không dám thừa nhận, mà là không thể thừa nhận, lại nói, nuôi con để chống già, người tóc xanh tiễn người tóc bạc, đây không phải là chuyện rất bình thường hay sao?

Nghe người này nói vậy, tôi đã khẳng định ông ta chính là bố Trương mù, nhưng ông ta không thể thừa nhận mình là bố của Trương mù, là có ý gì? tôi hỏi, nhưng ông ta chỉ lắc đầu, sau đó chỉ ra sau lưng tôi, nói:

- Cháu nhìn đi, thợ nhân trên thế giới này, dám dùng mà còn có thể dùng ‘chưng chưng nhật thượng’, không còn nhiều rồi.

Sau khi xác định thân phận người này, lòng phòng bị cũng giảm bớt, nhưng chưa hết hoàn toàn, tôi đi tới bên cạnh ông ta, xoay người nhìn đám người đang lấp mồ, đứng song song với ông ta, không để cho ông ta đứng sau lưng tôi, để tránh bị ông ta đột nhiên đánh úp.

Thấy tôi chú ý cẩn thận, người nọ chỉ cười yếu ớt một tiếng, sau đó nói với tôi:

- Lúc nãy cháu nhìn thấy tám người nâng quan tài, gọi là ‘bát tiên nâng quan’, bình thường đều nói, không cần biết quan tài nặng bao nhiêu, tám người khiêng là đủ rồi, nếu như tám người không khiêng nổi, vậy chứng minh người trong quan tài không muốn đi, phương pháp ứng phó có rất nhiều, mỗi thợ môn lại có cách khác nhau, nhưng tất cả mọi người đều thích dùng cách ‘khóc nức nở’, là để cho người thân của người chết khóc lóc tiễn người chết đi, dù sao, không có thợ nhân nào muốn lây dính nhiều nhân quả.

Lời nói của ông ta khiến tôi nhớ tới ngày đưa tang ông nội, ngay từ đầu quan tài của ông nội cũng không khiêng lên được, sau đó cả nhà cùng gào khóc thì mới tiễn được ông đi.

Lúc quan tài bỏ xuống mồ, tám người đứng hai bên miệng hố, quan tài lơ lửng chính giữa hố, nhưng chưa vội đặt xuống, đúng lúc này, Trương mù đột nhiên quỳ gối trước đầu mộ, cung kính dập đầu ba cái với quan tài, dập đầu xong, anh ta đứng dậy, dùng bước đi kì lạ tôi nhìn không hiểu bước đến phía bên phải quan tài, mãi cho đến giữa quan tài, mới dừng lại, sau đó quỳ xuống, lại dập đầu ba cái.

Người kia nói:

- Cái này gọi là ‘tứ phương thừa khấu’, bước chân là bước ‘bắc đầu thất tinh’, khấu tứ phương, đạp bắc đầu, đông ly tại thủ, bắc khảm ấn hậu, thượng khải thiên môn lộ, hạ tiếp u minh phủ, thất tinh thừa thủ càn khôn cung hậu, đây là tiễn hồn đi luân hồi, ghê gớm thật, không dùng thợ thuật hại người, cũng không dùng thợ thuật làm loạn.

Những gì ông ta nói tôi lại nghe rất rõ, nhưng tôi vẫn chưa hiểu ý tứ trong những câu ông ta lẩm bẩm là gì, tôi nghĩ, đây có lẽ là khẩu quyết của thợ vàng mã nhà họ Trương bọn họ, cái này giống bí tịch võ công trong phim, nhưng bất đồng chính là, cho dù bạn chiếm được bí tịch, không có người cầm tay hướng dẫn bạn, bạn cũng không thể đọc hiểu.

Cho nên Trương mù cứ bảo, tiểu thuyết hay là phim ảnh đều vậy, mấy cái thằng nhân vật chính mà sau khi ngã xuống vách núi hay là rớt vào trong động, vô tình tìm thấy một quyển bí tịch, luyện ra được thần công tuyệt thế, thật sự con mẹ nó xàm xí! Nếu không có bản lĩnh như Bear Grylls ( diễn viên chính trong chương trình con người đối mặt thiên nhiên.) không đói chết cũng coi mạng bạn lớn.

Tôi nhìn thấy sau khi Trương mù dập đầu ba cái cuối cùng ở phương vị cuối, vẫn chưa đứng lên, mà quỳ rạp trên đất, thuận thế lăn một vòng, lăn luôn vào trong cái hố, đồng thời, tám người khiêng quan đồng loại buông tay, đặt quan tài trên vai xuống mồ, sau đó nhanh chóng lấp đất, tôi sợ tới mức vội vàng xông lên, lại bị người nọ giữ chặt, tôi cảm giác được, bàn tay ông ta, không hề có độ ấm.

Tôi gần như thét lên với người nọ:

- Thả tay ra cho tôi!

Nhưng mặt ông ta vẫn dửng dưng, dường như chẳng phù hợp với gương mặt xanh mét khủng bố đó, ông ta nói:

- Không sao đâu, đây mới là ‘chưng chưng nhật thượng’ chân chính, những thầy cúng bên ngoài đều nói bản thân có thể bày được bố cục phong thủy ‘chưng chưng nhật thượng’, nhưng đó cũng chỉ là hình thức, không có tác dụng gì, mà có rất nhiều lúc, không chỉ vừa không có tác dụng, còn tự rước họa, của Trương mù mới đúng là bố cục phong thủy ‘chưng chưng nhật thượng’.

Tôi nói:

- Chưng chưng nhật thượng chính là đổi một mạng lấy một mạng sao? con mẹ nó đây là thợ thuật quái quỷ gì?

Người nọ nói:

- Không phải đổi một mạng lấy một mạng, Trương mù xuống dưới dùng tâm hỏa châm ngọn lửa nhỏ lên tre xanh, lấy dương hỏa ‘hấp’ âm khí, âm dương điều hòa, đây mới là mấu chốt của bố cục phong thủy này, bằng không, cháu nghĩ là Trương mù xuống đó chịu chết à?

Lúc này đất đã lấp xong, có người còn dùng xẻng ra sức đập lên đống đất, sợ không lấp kín.

Tôi nói:

- Quan tài đã bỏ xuống rồi, anh ta ra ngoài từ chỗ nào?

Người nọ nói:

- Đây là mấu chốt lớn nhất của bố cục phong thủy này, Trương mù chưa cho tôi nói, tôi cũng không dám nói với cháu, cháu có vấn đề gì về sau có thể hỏi nó, nhưng tôi có thể nói cho cháu biết, những thầy cúng bên ngoài, hoặc là nhảy xuống châm lửa trên tre xanh trước, sau đó mới bỏ quan tài xuống, đây nào có phải ‘chưng chưng nhật thượng’, đó là lửa đốt quan tài gỗ’, không khiêu khích khiến thi thể trong quan tài khởi thi, cũng coi như thầy cúng đó may mắn, hoặc là có người sẽ xây giá đỡ bên dưới, cái giá không chạm đất, phương pháp hạ táng không chất đất này, người nào chịu được? còn không bằng nhập thủ vi an mới là tốt!

Tôi gật đầu, nói:

- Quả thật, mọi người đều chú trọng lá rụng về cội, bên dưới không chấm đất, vậy là chưa thể nhập thủ vi an, bên trên lại bị lấp đất lên trên nắp, cũng là không chạm được trời, cái phương thức dưới không chấm đất trên không lên trời này, thật sự là vô đạo đức đối với người đã khuất, quả thực chính là lên trời không được xuống dưới cũng chẳng xong!

Lời này vừa nói xong, tôi lập tức ngây người, trên không chạm trời, dưới không chấm đất, đây không phải chính là phương pháp hạ táng của cỗ quan tài lơ lửng trong nhà xác đó sao?

Chẳng lẽ Trương mù đang chuẩn bị tạo ra một cái quan tài lơ lửng nữa? nếu đúng là vậy, thì có phải quan tài ở nhà xác, cũng là do tổ tiên nhà họ Trương làm không? dù sao, nhà họ Trương cũng trông giữ mảnh đất vô gián bốn mươi năm, bọn họ hoàn toàn đủ điều kiện để tạo ra một cái quan tài treo lơ lửng!

Nhưng, tôi rất nhanh đã phủ định suy nghĩ này, bởi vì nếu đúng là do tổ tiên nhà họ Trương làm, vậy thì gã dưới tầng âm bốn không thể ra tay với Trương Mục, cũng càng không có ý đồ xấu với mảnh đất vô gián, hai điểm này không phù hợp, hoàn toàn có thể phủ định đi.

Như vậy, bố cục phong thủy ‘chưng chưng nhật thượng’ của nhà họ Trương, và quan tài lơ lửng trong nhà xác’, rốt cuộc có liên quan gì chứ?

Tôi nghĩ, đây nhất định cũng là suy nghĩ trong đầu Trương Mục lúc xuống dưới tầng âm bốn quan sát cỗ quan tài treo lơ lửng, cho nên, chuyện đầu tiên sau khi tỉnh táo lại anh ta muốn làm đó là kêu Trương mù đưa về quê, anh ta nhất định là muốn về hỏi rõ ràng, quan tài treo lơ lủng có phải có mối liên hệ nào đó với nhà họ Trương hay không!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.