Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hành thi dẫn đường

Phiên bản Dịch · 1773 chữ

Tôi vốn đang ngồi ở vị trí lúc trước ông Trương Tiệm ngồi, là dựa vào cửa sổ, tôi chọn vị trí này, là bởi vì có thể nhìn thấy khắp căn phòng, không cần biết xảy ra chuyện gì, tôi đều có thể thấy rõ --- được rồi, tôi thừa nhận, tôi là bởi vì sợ, nên mới chọn vị trí này.

Cho nên khi nhìn thấy thi thể của chú Trương đứng thẳng dậy, tôi theo bản năng nhảy dựng lên, sau đó bước sang bên trái, lập tức lùi ra sau một bước, dính chặt lưng lên tường, sau đó nhìn chằm chằm cỗ thi thể đứng trước mặt mình.

Khống thi? Chẳng lẽ lại khống thi ?

Lưng tôi kề sát mặt tường, cẩn thận kéo cái ghế đến trước mặt, hai tay cầm ghế lên, trong lòng nghĩ, chỉ cần đối phương xoay người lại, tôi lập tức dùng ghế đập chết hắn!

Nhưng tôi đã giơ ghế nửa tiếng, tay đều sắp nhũn ra, thi thể chú Trương đứng trên ván cửa vẫn không hề nhúc nhích.

Tôi nghĩ thầm, chẳng lẽ không phải khống thi?

Nếu không phải khống thi, không cần biết là ai nhập vào thi thể chú ấy, cũng đều là tới để nhắm vào tôi, dù sao, thể chất của tôi chiêu âm, đã là một sự thật không thể thay đổi, nhưng nửa tiếng trôi qua, tên kia vẫn đứng im ở đó, cũng không nhúc nhích, chẳng lẽ hắn không có bản lĩnh khống thi, sau khi nhập vào mới phát hiện không thể khống chế được thi thể?

Rất nhanh, tôi đã ý thức được đây nhất định không phải khống thi!

Bởi vì lúc trước Trương Mục từng nói qua, khởi thi và khống thi khác nhau, nếu là khống thi, vậy thì trong thi thể có lẽ vẫn còn hồn phách, như vậy, những người âm khác mới có thể bám lên hồn phách trong cơ thể, từ đó hình thành khống thi, nhưng ông Trương Tiệm nói rồi, ông ấy đã đốt hết toàn bộ hồn phách của chú Trương, nói cách khác, cỗ thi thể này hiện tại, thực ra không có hồn phách, thi thể chú Trương, đã không còn khả năng bị khống thi!

Nhưng nếu thi thể chú Trương không có khả năng bị khống thi, vậy vì sao thi thể còn đứng được lên?

Chuông trấn hồn!?

Tôi ngẫm lại trước lúc thi thể chú Trương đứng dậy, hình như tôi đã lắc chuông trấn hồn, hơn nữa, tôi còn nghe thấy âm thanh của nó! Tôi nhớ rõ trước kia dù tôi có lắc thế nào, đều không nghe được tiếng của chuông trấn hồn! ngược lại, lúc trước Lăng Giáng từng lắc một lần, tôi từng nghe thấy âm thanh của nó, nhưng sau khi Lăng Giáng lắc chuông, không phải sắc mặt tái nhợt, thật giống như người đã chết đó sao? vì sao hiện tại tôi lắc chuông, lại chẳng bị làm sao?

Chẳng lẽ vì đây là thứ ông nội để lại cho tôi, cho nên chỉ có tôi mới có thể sử dụng? những người khác muốn dùng, sẽ bị chuông trấn hồn ‘phản phệ’? quá vớ vẩn rồi đi, nhìn thế nào cũng giống tình tiết trong phim hoạt hình? Lẽ nào chuông trấn hồn còn biết nhận chủ?

Trương mù từng bảo tôi, không được lấy tình tiết trong phim ra để liên tưởng với xã hội thực tại, cũng chính bởi vì chuyện này, mà thường xuyên bị anh ta mắng là thằng ngốc.

Mặc kệ như thế nào, tôi quyết định tiếp tục thử lại một chút, ngộ nhỡ tôi thật sự có thể khống chế hành vi của thi thể, vậy có phải có thể đứng trước mặt Trương mù khoe khoang rồi không?

Tôi cầm lấy chuông trấn hồn, nắm trong tay, nhẹ nhàng lắc một chút, sau đó ---- âm thanh gì cũng không có!

Sao lại thế này? vì sao không có âm thanh? Có phải tôi lắc chưa đủ mạnh không? vì thế tôi lại ra sức lắc, nhưng vẫn không nghe thấy âm thanh gì, vì sao lại vậy?

Tôi nắm chuông trấn hồn trong tay, mượn ánh trăng ngắm lên ngắm xuống, hình như vẫn như mọi khi, cũng không có chỗ nào khác lạ, chẳng lẽ là tư thế lắc chuông không đúng? Hay là nói, phương thức mở ra không đúng?

Vì thế tôi thử đổi vào động tác, cao thấp trái phải trước sau đều thử một lượt, kết quả đều giống nhau, chuông trấn hồn vẫn ‘im thin thít’, tôi đưa mắt nhìn nơi thi thể đang đứng thẳng --- vừa không nhảy xuống khỏi giường, vừa không nằm trở về.

Vì cái gì không được? tôi cẩn thận suy nghĩ kỹ càng lại lúc lắc chuông trấn hồn, thậm chí, lúc ấy trong đầu tôi nghĩ những gì, tôi cũng hồi tưởng lại, sau đó còn đứng tại chỗ mô phỏng lại tình cảnh lúc trước, lắc chuông trấn hồn --- vẫn không vang!

Nhưng đúng lúc này, chuyện kỳ dị xảy ra, thi thể của chú Trương tự mình nhảy xuống giường liễu!

Tôi vội vàng thả chuông trấn hồn ra, sau đó giơ ghế, chuẩn bị phòng ngự, chỉ cần thi thể chú Trương đi tới, tôi nhất định sẽ lập tức giơ ghế ‘chào hỏi’ lên mặt chú ấy.

Nhưng, chú Trương không đi tới phía tôi, mà là đi ra ngoài cửa, tôi ngạc nhiên nhìn chú ấy, trong khoảng thời gian ngắn chưa hiểu chú ấy muốn làm gì, tôi thấy chú ấy mở cửa phòng, sau đó tự mình đi ra bên ngoài.

Tôi nhớ rõ cửa phòng đã bị Trương mù khóa từ bên ngoài, vì sao chú ấy có thể dễ dàng mở cửa như vậy? cho dù người có thể chất khỏe mạnh như Trương Mục, cũng không thể nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra được như thế, chẳng lẽ, có người vào lúc tôi không để ý, đã mở cửa từ bên ngoài?

Mặc kệ như thế nào, cửa phòng mở ra, ánh sáng ngoài nhà chính liền chiếu vào trong phòng, nhưng áng sáng không đủ để chiếu được một cái bóng, tôi thấy thi thể chú Trương sau khi ra khỏi phòng, đi vòng quanh nhà chính mấy vòng, tôi đứng ở cửa, nhìn chú Trương đang đảo quanh nhà chính, có chút khó hiểu --- không phải nói hồn phách của chú Trương đã bị đốt rồi sao? vì sao thi thể vẫn còn có thể di chuyển?

Tôi còn chưa kịp nghĩ kỹ, đã thấy thi thể chú Trương bước qua cánh cửa, đi ra ngoài sân, chú ấy muốn làm gì? tôi hiện tại nên làm gì bây giờ? Đi theo hay là tiếp tục đứng đây chờ?

Bên ngoài ánh trăng sáng ngời, thi thể chú Trương đứng giữa sân, ánh trăng rọi xuống, cái bóng in rõ trên nền đất, tôi nghĩ, nếu hiện tại tôi ra ngoài, nhất định cũng có bóng, đến lúc đó bị thi thai kia khống chế, thì phải làm sao?

Tôi vẫn là tiếp tục đợi trong phòng là được rồi, bằng không rất có thể lại gây thêm phiền phức cho đám người Trương mù, nhưng đợi tới lúc bọn họ về, ngộ nhỡ không nhìn thấy thi thể chú Trương đâu, thì tôi phải giải thích thế nào đây? Ngay cả một cỗ thi thể cũng không trông được, có phải là quá vô dụng rồi không?

Nhưng nghĩ lại thì, tôi vốn là một con gà bệnh, cho dù bị khống chế, cũng không làm được trò mèo gì, nhiều nhất cũng chỉ chiêu âm, hẳn không có vấn đề lớn, vì thế tôi đứng tại chỗ suy đi nghĩ lại ba lần, quyết định đi ra ngoài, kéo thi thể chú Trương về, nếu động tác nhanh, trước sau chỉ mấy mười mấy giây, cho dù thi thai có nhanh hơn nữa, cũng không thể đuổi tới kịp trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Hạ quyết định xong, tôi thử thò một chân ra ngoài thăm dò, sau đó đứng một lát, phát hiện không có gì dị thường, tôi lập tức lao ra khỏi phòng, chạy ra ngoài nhà chính.

Nhưng, tôi vừa mới nhích người chạy ra ngoài sân, đã thấy thi thể chú Trương lại chạy tới hướng cổng, lúc này, tôi đã chạy ra khỏi nhà chính, ánh trăng thanh khiết rọi lên người tôi, tôi không cảm giác được có gì khác thường, nhưng đợi tới khi đuổi ra tới ngoài cửa, thi thể chú Trương lại chạy sang một đường mòn nhỏ.

Tôi đứng dưới cổng, khung cửa vừa hay có thể che khuất được ánh trăng trên đầu, lúc này tôi phát hiện, tôi dừng lại, thi thể chú Trương ở phía trước không xa cũng dừng lại.

Chẳng lẽ, chú ấy muốn dẫn tôi đi đâu?

Vì vậy tôi thử chậm rãi di chuyển lên trước vài bước, thi thể của chú Trương quả nhiên cũng nhích lên vài bước, tôi dừng lại, chú ấy lập tức dừng lại. Đúng vậy, chú ấy đúng là muốn dẫn tôi đi đâu đó!

Nhưng, hồn phách chú Trương đã bị đốt sạch, vì sao thi thể vẫn có thể dẫn đường cho tôi? rốt cuộc là cái gì đang khống chế chú ấy? điều này khiến tôi nghĩ tới cảnh tượng bị bác cả kéo tới trước mộ ông nội, chẳng qua thời điểm đó là tôi bị bắt đi, còn lần này lại là tự nguyện, chẳng lẽ, lại là ông bác người giấy muốn gặp tôi, cho nên mới dẫn chú Trương đi?

Tôi hiện tại không có thời gian nghĩ lại mấy thứ này, chỉ có thể đi theo sau thi thể chú Trương, tiến vào một rừng tre cách đây không xa, tôi không biết chú ấy đã đi bao nhiêu lâu, chỉ biết dọc đường chỉ đi trong rừng tre, nếu không có người dẫn đường, tôi nghĩ, cho dù là người bản địa cũng không thể tìm thấy nơi này, huống chi là một người ngoài như tôi?

Sau khi thi thể chú Trương đứng lại, tôi mới đi lên, chỉ thấy thi thể chú ấy quỳ ‘phịch’ xuống đất, ánh trăng xuyên qua lá tre chiếu loang lổ xuống dưới đất, tôi rõ ràng nhìn thấy, có một cỗ quan tài nằm im lặng trên đất, màu đỏ thẫm, đỏ tới chói mắt!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.