Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếng vọng trong đường hầm

Phiên bản Dịch · 1853 chữ

Nhưng không có cảm giác ấm áp giống như rơi vào suối nước nóng, mà trên lưng lại lạnh toát như băng, thật giống như lọt vào một cái hố băng.

Tôi thử mở to mắt, phát hiện bốn phía sáng trưng, đỉnh đầu là hai hàng đèn treo kéo dài thẳng tắp, hai bên là đường hầm nhìn không thấy điểm cuối --- tôi phát hiện, con mẹ nó tôi vẫn còn đang ở bên trong đường hầm!

Vì sao tôi vẫn ở trong đường hầm? Trương mù không phải đã dùng xoay chuyển trời đất nhổ lưu hậu đinh ra rồi sao? dựa theo cách nói của Trương mù, chỉ cần nhổ được lưu hậu đinh cuối cùng, không phải là có thể ra được khỏi quan tài rồi sao? Nhưng, vì cái gì tôi vẫn còn ở trong này?! với lại, Trương mù đâu rồi?

Tôi vội vàng nhìn xung quanh tìm người, nhưng ngoài đường hầm trống không vắng vẻ ra, cái gì cũng không nhìn thấy!

Tôi lớn tiếng gọi tên Trương mù, nhưng nhận lại chỉ là những tiếng hồi âm bên trong đường hầm ‘ Trương mù, Trương mù, Trương mù, mù, mù, mù….”

Tôi gọi hết lần này đến lần khác, tiếng vọng liên tục vang lên, nhưng không có tiếng của Trương mù, tên khốn này, không phải đã nói không được chạy đi một mình rồi sao? sao lại bỏ tôi một mình ở đây rồi?

Tôi ngỡ ngàng nhìn bốn phía, bên trái là đường hầm dài đằng đẵng, bên phải vẫn là đường hầm dài hun hút, đối diện là vách tường, phía sau --- tôi không dám quay đầu lại nhìn, hơn nữa tôi phát hiện ra một vấn đề, chiếc xe HUMMER bằng giấy đâu? Chiếc xe không phải là ‘ký hiệu’ đánh dấu vị trí lưu hậu đinh sao? vì sao lại không thấy?

Tôi liếc nhìn đèn treo trên đầu, phát hiện tất cả các bóng đèn đều sáng trưng, không có cái bóng nào có ánh đèn lờ mờ! không thấy lưu hậu đinh rồi, vì sao lại thế này? tôi nhớ rõ lúc ấy sau khi Trương mù thi triển thợ thuật, tôi và Trương mù rõ ràng vẫn đứng im tại chỗ, vì sao lưu hậu đinh trên đỉnh đầu lại không thấy đâu nữa!?

Với lại, vì sao hồn phách của Trương mù có thể thi triển thợ thuật? đây không phải hoàn toàn mâu thuẫn với những lời anh ta từng nói sao? tôi không hiểu, tôi không hiểu chút nào về thế giới thợ nhân bọn họ, tôi chỉ đành đứng im không dám đi lung tung, tôi sợ không tìm thấy vị trí lưu hậu đinh --- kể cả là hiện giờ tôi không nhìn thấy cây đinh đó, nhưng tôi tin, nó vẫn ở ngay trên đỉnh đầu tôi!

Tôi ngồi xổm xuống, có một cảm giác tuyệt vọng đeo bám trong đầu, cảm giác này thật giống như cả thế giới đều đã vứt bỏ bạn, những gì bạn có, chỉ có bản thân bạn và cái bóng bên cạnh.

Mà tôi, ngay cả cái bóng cũng không có!

Sau khi đứng một lúc, tôi lại gọi Trương mù vài tiếng, vẫn chỉ là những tiếng vọng trống rỗng hồi âm tôi, mà lúc này đây, tôi cảm thấy tiếng vọng này hình như có chút bất thường.

Theo lý mà nói, bên trong đường hầm, nếu thật sự có tiếng vọng lại, vậy thì có lẽ tiếng vọng phải đồng thời đến từ hai phía, nhưng tôi lại có cảm giác, chỉ có phía bên tay phải của tôi mới có tiếng vọng lại.

Lúc đầu tôi tưởng là ảo giác, vì thế tôi lại thử gọi vài tiếng, cảm giác này vẫn rất mãnh liệt, tôi lại xoay người, đối mặt với bức tường sau lưng, lại thử gọi vài tiếng --- tôi lo tai trái của mình vừa rồi bị ‘động đất’ Trương mù tạo ra gây điếc tạm thời.

Nếu tôi quay người lại để gọi, mà vẫn chỉ có tai phải nghe được tiếng vọng, vậy thì đúng là tôi mất thính giác bên trái rồi, nhưng, nếu tai trái của tôi vẫn nghe thấy thì sao?

Tôi không dám nghĩ tiếp, tôi há miệng, do dự không biết rốt cuộc có nên gọi một tiếng nữa hay không, đại khái do dự khoảng vài phút, tôi vẫn bị bầu không khí áp lực trước mắt ép cho không nhịn được, vì thế tôi hô to một tiếng --- Trương! Mù!

Hô xong, tôi rõ ràng nghe thấy tiếng vọng truyền đến, ‘Trương Trương, mù mù….’

Tai phải không nghe thấy tiếng vọng, nhưng tiếng vọng lại truyền đến từ bên tai trái! Hơn nữa, tôi nghe thấy rõ, tiếng nói này, không giống tiếng vọng của chính tôi! ngược lại càng giống như âm thanh của một người khác.

Trong đường hầm vốn không hề có tiếng vọng!

Là có người đang nhại theo tiếng tôi!

Tôi nghiêng người sang bên trái, nhìn đường hầm không có điểm cuối trước mắt, người nhại tiếng tôi, nhất định đang đứng ở nơi không xa nào đó phía bên kia, bởi vì đường hầm quá dài, ánh đèn còn mờ nhạt, tầm mắt không thể nhìn quá xa, cho nên dù có người đứng nơi đó, tôi cũng không nhìn thấy.

Người thứ 3!?

Tôi đột nhiên nghĩ tới người thứ ba Trương mù nói lúc trước! lúc chúng tôi ngồi trên xe, nhìn thấy có ba người vẫy tay, nhưng tôi và Trương mù sau khi bị nhốt trong đường hầm, cũng chính là quan tài, thì lại chỉ có hai chúng tôi, lúc ấy Trương mù đã nói, có người thứ ba, không phải ở phía trước, thì là ở phía sau, vậy, hiện tại, người đang nhại tiếng tôi, chính là người thứ ba vẫn luôn chưa lộ diện?

làm sao bây giờ? Vì sao cái kia tên vẫn không chịu hiện thân? Nó rốt cuộc là bạn hay là địch? Nếu là bạn, thì nó không nên nhại tiếng tôi để dọa tôi, như vậy, nó chỉ có thể là kẻ địch? Nhưng nếu là kẻ địch, hiện tại cũng chỉ có một mình tôi, nó đáng ra phải nhân cơ hội Trương mù không ở đây để động thủ chứ!

Suy nghĩ này vừa lóe qua trong đầu, tôi liền thầm mắng mình ngu ngốc, nó không động thủ không phải rất tốt sao? lẽ nào con mẹ nó tôi còn kỳ vọng nó sớm động thủ một chút?

Thứ nhưng tôi có hối hận, thì đã muộn rồi!

Tôi thấy đèn treo trong đường hầm trước mắt, bắt đầu tối dần từ nơi xa, liên tiếp, từng cái đèn một tắt ngúm, tốc độ không nhanh, giống tốc độ của người đi bộ, cứ như có một người đang đi tới chỗ tôi, chỉ cần hắn đi tới dưới cái bóng đèn nào, thì cái bóng đèn trên đầu hắn sẽ tắt, nhưng đèn cứ tắt dần tắt dần, những chiếc đèn còn sáng đã không còn nhiều.

Đúng lúc này, tôi mượn ánh sáng của những bóng đèn chưa tắt, tôi thấy trong bóng tối, có một bóng đen, đang chậm rãi di chuyển tới chỗ tôi bên này.

Bởi vì hắn ẩn mình trong bóng tối, cho nên tôi không nhìn rõ mặt hắn, nhưng nhìn tư thế bước đi, tôi có thể chắc chắn đoán rằng, hắn, không phải con người! bởi vì lúc bước đi, đầu gối của hắn không hề co lại, mà thẳng tắp! dùng cách ngửa thân người ra sau để nhấc đôi chân lên phía trước.

Đây là một người giấy!

Bạn có thể tưởng tượng được tư thế bước đi trên đường của người giấy không? nếu không tưởng tượng được, bạn có thể tự buộc vào sau đầu gối mình một cái nẹp gỗ, các đốt xương toàn thân đều di chuyển một cách cứng ngắc, bạn sẽ hiểu cảnh tượng hiện giờ tôi đang nhìn thấy, bạn không cần tắt đèn, bạn chỉ đứng trước gương nhìn tư thế bước đi của bạn là biết tư thế này khủng bố quỷ dị cỡ nào!

Bởi vì không thể co đầu gối, cho nên lúc thu chân về, mũi chân kéo lê dưới đất, cho nên hiện tại, đã không còn nhìn thấy tầng giấy màu đen trên mũi chân nó nữa, chỉ có một tầng nan tre trụi lủi.

Tôi cả gan hỏi nói:

- Mày rốt cuộc là ai? Vì sao cứ luôn đi theo tao?

Tôi vừa nói xong, trong đường hầm phía đối diện truyền đến một tiếng nói rất giống tiếng tôi: ‘mày rốt cuộc là ai? Vì sao cứ luôn đi theo tao?’

Âm thanh này rất gần, gần đến mức khiến tôi chợt nghe ra âm thanh kia là phát ra từ trên người giấy!

Càng lúc càng nhiều bóng đèn bị tắt, hơn nữa, tốc độ của người giấy kia cũng càng lúc càng nhanh, giống như chỉ cần bước một bước, nó có thể từ trong bóng tối, nhảy sang tới bên có ánh đèn.

Làm sao bây giờ? Chạy!

Tôi cuối cùng cũng không quan tâm được lưu hậu đinh chó má gì nữa, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn, vì thế tôi xoay người bỏ chạy, nhưng tôi vừa xoay người, cả cơ thể đã ngây dại!

Vừa rồi tôi chỉ chú ý bóng đèn ở trước mắt, hoàn toàn không ý thức được sau lưng tôi, bóng đèn treo đầy trên đỉnh đường hầm, cũng đang tắt! hơn nữa còn lấy tôi làm điểm đối xứng, số lượng đèn tắt ở hai bên hoàn toàn giống nhau!

Kiếp nạn trời định khó tránh rồi, hai bên đều có người giấy, hiện tại cho dù có cho tôi thêm một cơ thể nữa, tôi cũng chưa chắc đánh thắng chúng nó, huống chi bây giờ, tôi lại chỉ là một ‘cô hồn’?

Đèn hai bên đều chỉ còn lại ba hàng cuối cùng, chỉ cần chúng nó tiến thêm ba bước, tôi sẽ hoàn toàn xong phim! Nhưng hiện tại, tôi có thể nhìn thấy rõ, hai người giấy ở hai bên trái phải, bất luận là dáng người hay nụ cười, đều giống hệt nhau, thậm chí biểu cảm trên mặt cũng đồng đều --- hai má đỏ hây hây, đôi mắt tròn trịa, khóe miệng treo một nụ cười như không cười.

Vì tránh rơi vào tình huống bị bao vây trước sau đều có địch, tôi chỉ có thể dựa lưng vào vách tường.

Trước khi toàn bộ bóng đèn ở hàng một tắt, tôi nhìn thấy hai người giấy đã đến cạnh tôi, mỗi ‘đứa’ nhấc một cánh tay tôi, kéo tôi đến ven đường, muốn tôi cùng chúng nó, đứng bên đường vẫy tay ….

Trước khi đèn hoàn toàn tắt, tôi nhìn thấy phía xa xa trong đường hầm, có một chiếc xe lao tới rất nhanh.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.