Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thái Bình Huyền Quan

Phiên bản Dịch · 1903 chữ

Tôi nghe xong lời Trương mù nói, đưa tay sờ sờ trán anh ta, hỏi:

- Có phải anh vẫn chưa tỉnh ngủ không? năm nay anh mới bao nhiêu tuổi? nhiều nhất cũng mới 26, vài chục năm trước, con mẹ nó anh mới chỉ là một cái khái niệm, anh trai anh Trương Mục có lẽ cũng chỉ mới là một cái phôi thai, anh ta có thể có ân oán gì cho anh xem?

Nhưng hỏi xong câu này tôi đã hối hận, bởi vì tôi nghĩ tin tức Trương Mục nói với Trương mù, rất có thể không phải là chuyện hai người bọn họ trải qua, mà là ân oán giữa các trưởng bối, đặc biệt là tin tức này lại được phát hiện sau khi Trương Mục đi xuống tầng âm bốn dưới nhà xác, Trương Mục cũng đã nói rõ, đợi Trương mù tỉnh lại, phải kêu Trương mù dẫn anh ta về quê, càng chứng minh đây là ân ân oán oán giữa các trưởng bối, nếu không, anh ta vội vã muốn về quê làm gì?

Tôi vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghe Trương mù chửi ‘cái tông môn nhà cậu’, nhưng thật thần kì, Trương mù nghe xong không những không mắng tôi, thậm chí ngay cả phản bác cũng không, mà chỉ hiếm khi thở dài một tiếng, nói:

- Giới thợ môn sâu như biển, tôi đến tận bây giờ mới hiểu, ý nghĩa của câu nói này, chú em, nói thật, tôi thật sự bội phục ông nội cậu, có dũng khí và quyết đoán không cho cậu bước chân vào thợ môn.

Tôi hỏi:

- Không phải anh nói đó là ân oán mấy chục năm sao? sao lại quay sang chuyện của ông nội tôi? Lại nói, tôi cảm thấy thợ nhân rất lợi hại, gặp phải chuyện gì kỳ lạ, đều có thể thản nhiên đối diện, lại còn biết dùng các thợ thuật khác nhau để xử lý, hâm mộ không để đâu cho hết.

Trương mù lườm tôi một cái nói:

- Lời này đến bản thân cậu còn không tin, cậu còn không biết xấu hổ đi an ủi tôi?

Quả thật, chính tôi cũng không tin lời mình nói, tất cả đều chỉ vì an ủi Trương mù nên mới nói như vậy, sau khi trải qua nhiều chuyện thế này, không lúc nào tôi không khát vọng mình có thể được sống một cuộc đời bình thản như trước kia, nhưng tôi biết. từ sau khi ông nội qua đời, tôi sẽ không còn được sống một cuộc đời vô lô vô nghĩ, không chút ưu phiền nữa.

Vị phía dưới mộ ông nội rốt cuộc là ai, cá Quy Khư rốt cuộc đến từ đâu, thợ xây Trần, Vương Nông Hữu, Vương Minh Tuyên, nhà họ Bành, Triệu Giai Đường, Phùng Vĩ Nghiệp … bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì với nhau? Từng điều bí ẩn nối tiếp nhau cứ nhốt chặt tôi lại, những thứ nhìn như chẳng có chút can hệ, nhưng chỉ cần tìm kĩ bên trong, lại hình như có cả ngàn cả vạn mối liên quan, nhưng rốt cuộc là vì sao cơ chứ? Tôi không thể nào hay biết!

Vì thế tôi tò mò hỏi Trương mù:

- Trong tin tức Trương Mục truyền cho anh, anh nhìn thấy cái gì?

Trương mù lắc đầu, nói:

- Xác chết, hàng ngàn hàng vạn xác chết!

Tôi hỏi, xác chết? sao lại có nhiều xác chết như thế?

Lúc này Trương mù không trả lời tôi ngay, mà nói:

- có một số việc, chờ cậu tận mắt nhìn thấy mới hiểu được, hiện tại cho dù tôi có nói với cậu, cũng không nói rõ được gì, với lại, tôi nói với cậu, là mang theo cảm tình cá nhân mình, rất có thể khiến cậu hình thành suy nghĩ rập khuôn, thế này không tốt, đợi sau này cậu nhìn thấy rồi, tự cậu đánh giá.

Tôi nói:

- chuyện này rất quan trọng sao?

Trương mù nói:

- Hiện tại chưa biết, Trương Mục cũng không biết, cho nên mới kêu tôi mau chóng đưa anh ta về quê một chuyến, hỏi ông nội tôi xem rốt cuộc đã có chuyện gì, hay là, cậu cùng chúng tôi về đi?

Tôi nghĩ ngợi nói:

- Tôi cũng muốn đi cùng các anh, hỏi các trưởng bối xem lúc trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng Phùng Vĩ Nghiệp thì phải làm sao? hiện tại còn chưa tìm được hắn, cô chủ nhiệm thì phải làm sao?

Trương mù nói:

- Phùng Vĩ Nghiệp một lòng muốn tất cả mọi người nghĩ hắn đã chết, vậy thì trong khoảng thời gian ngắn hắn sẽ không xuất hiện, cho nên cô giáo xinh đẹp của cậu, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì, cơ mà, rốt cuộc cậu thích Lăng Giáng nhiều một chút, hay là thích cô chủ nhiệm của mình nhiều một chút thế? Sao tôi cứ cảm thấy thằng quỷ này khá đào hoa nhỉ? Nào nào nào, lại đây để tôi giúp cậu xem chút, có phải đi theo tôi lâu rồi, nên vận đào hoa trên người cũng mạnh hơn một ít hay không.

Trương mù vừa khôi phục bình thường, đã bắt đầu tự luyến như ngày trước.

Nhưng lời của Trương mù tôi vẫn hiểu, tuy rằng chúng tôi biết Phùng Vĩ Nghiệp chưa chết, nhưng bản thân hắn cũng không biết kế hoạch của mình đã bị chúng tôi nhìn thấu, cho nên trong khoảng thời gian này, hắn sẽ im hơi lặng tiếng trốn ở một nơi nào đó, thanh thản làm một ‘người chết’.

Nhưng rất nhanh, tôi lại ý thức được một vấn đề, bố mẹ Phùng Vĩ Nghiệp thì sao? tôi từ đầu đến cuối vẫn hoài nghi, Phùng Vĩ Nghiệp biết chuyện cá Quy Khư, là bố mẹ cậu ta nói.

Ý kiến này trước lúc đi thăm Trương Mục tôi đã nói rồi, chẳng qua lúc đó chuông điện thoai của Trương mù reo, nói Trương Mục đã tỉnh, cho nên vấn đề đó đã bị lãng quên, hiện tại hỏi lại Trương mù, hy vọng anh ta có thể tìm ra chút manh mối từ nơi này.

Trương mù lắc đầu nói:

- Không phải cậu nói bố Phùng Vĩ Nghiệp đã nhìn thấu kế hoạch của hắn rồi sao? nếu vậy, nhất định cũng không thể tìm thấy bố mẹ hắn nữa, tôi đoán có lẽ cũng đã tìm một chỗ trốn rồi, trừ phi bọn họ muốn chủ động gặp cậu, nếu không, căn bản tìm không thấy.

Tôi nói:

- Phùng Vĩ Nghiệp nhất định vẫn còn đang đi nuôi cá Quy Khư, chỉ cần ôm cây đợi thỏ ở bên hồ, nhất định có thể đợi được hắn.

Trương mù nói:

- Cái hồ lớn như vậy, từ đầu bên này còn không nhìn thấy đầu bên kia, cậu cảm thấy nếu hắn muốn chạy đi nuôi cá Quy Khư, cho dù cậu có nhìn thấy, cậu bắt được hắn à?

Tôi gật đầu, đây là một vấn đề rất thực tế, nhưng có thể bố trí nhiều người bên hồ, tuy nhiên theo tôi thấy, tôi không có năng lực làm được chuyện này.

Trương mù thấy tôi vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện đó, liền cắt ngang lối suy nghĩ của tôi, nói:

- Đừng suy nghĩ mãi chuyện của Phùng Vĩ Nghiệp nữa, cậu còn nhớ tối hôm qua tôi hỏi, Phùng Vĩ Nghiệp lấy cá Quy Khư từ đâu không?

Tôi nói, chẳng lẽ anh biết?

Trương mù lắc đầu:

- Tôi không biết hắn lấy ở đâu, nhưng tôi biết, cá Quy Khư đã đi đâu!

Toi hỏi, đi đâu cơ?

Trương mù đáp:

- Tầng âm bốn dưới nhà xác!

Tôi nghe xong, toàn thân như bị sét đánh, sao cá Quy Khư lại có liên quan với tầng âm bốn dưới nhà xác rồi? tôi hỏi:

- Sao anh biết?

Trương mù nói:

- Là Trương Mục tận mắt nhìn thấy, tầng âm bốn nằm dưới nhà xác, xương cá Quy Khư nằm chi chít, không chỉ phủ kín mặt đất, thậm chí còn chồng chất thành mấy tầng.

Tôi lại hỏi:

- Để nhiều xương cá Quy Khư dưới tầng âm bốn như vậy để làm gì?

Nhưng tôi rất nhanh đã nghĩ tới lời Trương Mục từng nói, nói theo ngũ hành, thì vị trí tầng âm ba là thuộc mộc, tầng âm bốn thuộc kim, cho nên mới có câu ‘vàng thật không sợ lửa’, lúc đó Trương Mục nói, dưới tầng âm bốn, rất có khả năng có người đang nuôi thi!

Vì thế tôi nghĩ ngợi xong mới nói:

- Ý của anh là nói, chuyện Phùng Vĩ Nghiệp nuôi cá, rất có khả năng không liên quan đến bố mẹ hắn, mà là do cái gã ở tầng âm bốn dưới nhà xác nói cho Phùng Vĩ Nghiệp biết? đám cá Quy Khư này bị mang xuống tầng âm bốn để nuôi thi?

Trương mù nói:

- Rất có thể, tôi từng nói, Phùng Vĩ Nghiệp cho dù có lợi hại hơn nữa, cũng không thể trộm xác được nhiều lần như thế, một lần cũng không bị phát hiện, nhất định là phải có người phối hợp, đợi sau khi hắn cho cá ăn, sẽ lấy một ít cá Quy Khư để làm thành bộ dáng của thi thể, tiếp tục bỏ vào chỗ cũ, đến lúc đó, một bộ phận ‘thi thể’ do cá Quy Khư tạo thành sẽ bị đưa xuống dưới tầng âm bốn để nuôi thi, đó cũng là lời giải thích vì sao dưới tầng âm bốn lại nhiều xương cá Quy Khư như vậy.

Trương mù tiếp tục phân tích:

- Triệu Giai Đường muốn có ‘vô gián chi địa’, là vì muốn đạt được những âm hồn này, lấy hồn dưỡng hồn, Phùng Vĩ Nghiệp nuôi cá Quy Khư, còn đưa cá Quy Khư xuống tầng âm bốn, một là để bảo đảm thi thể của gã nằm dưới tầng âm bốn không bị thối rữa, hai là tăng tuổi thọ âm hồn nó, dù sao trước lúc Triệu Giai Đường đạt được vô gián chi địa, nó không có nhiều âm hồn để dưỡng hồn, chỉ đành dựa vào cá Quy Khư!

Nghe đến đó, tôi cảm thấy chuyện này bắt đầu mạch lạc, rất nhiều nghi vấn lúc trước, cuối cùng cũng có thể tìm được động cơ hợp lý, vì sao Triệu Giai Đường lại muốn có được ‘vô gián chi địa’, Phùng Vĩ Nghiệp vì sao không ngừng nuôi cá Quy Khư, còn đưa cá Quy Khư xuống tầng âm bốn dưới nhà xác, và vì sao hắn phải giải chết thoát thân, tất cả mọi chuyện, hình như đều có liên quan đến tầng âm bốn dưới nhà xác!

Tôi hỏi Trương mù:

- Trương Mục còn nhìn thấy gì ở tầng âm bốn không?

Trương mù nhìn tôi một cái:

- Những thứ khác không thể nói cho cậu biết, nhưng có một chuyện tôi có thể nói, ở dưới tầng âm bốn to vật vã như thế, anh ta nhìn thấy một cỗ quan tài, một cỗ quan tài treo lơ lửng trên không trung!

Thái Bình Huyền Quan!

(Quan tài treo lơ lửng dưới nhà xác)

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.