Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thi thể biến mất

Phiên bản Dịch · 1875 chữ

Tôi đã thấy Trương mù dùng qua Trát Ngàn Dao ( đâm ngàn dao), cũng thấy Trương Mục dùng qua, nhưng dù là ai, cũng đều dùng con miệt dao nặng nhất, cho nên theo tôi thấy, thợ vàng mã bọn họ thường đều dùng dao to để làm việc, không ngờ Trương Mục lại dùng một con miệt dao nhỏ để bày biện ra ‘khu vực’ này.

Tôi hỏi. Trát Qủy Dao là gì?

Anh ta nói:

- Tạm thời chưa nói cho cậu nghe, tai vách mạch rừng, đến lúc đó cậu sẽ biết.

Tôi cảm thấy Trương Mục có chút cảnh giác thái quá, nơi này là tầng hầm, cho dù có tường, ngoài tường cũng chỉ có đất, không có tai, đương nhiên, cho dù trong tủ xác có lỗ tai, vậy không còn gì để nói nữa, tôi nghĩ, có lẽ Trương Mục đang đề phòng những lỗ tai đó.

Tôi thấy Trương Mục lại đi vài vòng quanh phòng, hình như đang nhìn cái gì, trong tay cầm tiền đồng, đi đi dừng dừng, dừng dừng đi đi, còn thi thoảng bỏ tiền đồng vào trong khe hở, sau đó di chuyển mũi chân sang vị trí anh ta nhắm trúng.

Tôi không đếm anh ta tổng cộng đặt bao nhiêu đồng tiền, nhưng chỉ biết giữa lúc đó, tôi luôn đứng cạnh thang máy, cứ cảm thấy hình như có người đang thổi gió sau lưng mình, sau lưng tôi là mặt tường, tôi thật sự không hiểu gió từ đâu tới, nhưng tôi không quay đầu lại tìm kiếm, hiện tại nhiệm vụ quan trọng của tôi chính là cam đoan đèn trong tay không tắt.

Đột nhiên, Trương Mục gọi tôi một tiếng, tôi đáp lời anh tay, tôi thấy anh ta liếc nhìn khắp phòng, sau đó mới đặt tầm mắt lên người tôi, còn đi đến chỗ tôi.

Đợi tới khi anh ta đến nơi, tôi hỏi:

- Vừa rồi anh không nhìn thấy tôi à?

Trương Mục gật gật đầu:

- Âm khí quá nặng, tôi không nhìn rõ.

Cho tới bây giờ tôi cuối cùng mới hiểu, vì sao anh ta nhất định phải bảo tôi nhấc đèn, hóa ra ngọn đèn này là để chiếu sáng phương hướng cho anh ta, nếu đèn tắt, anh ta rất có khả năng không đi ra được, anh ta không ra được, vậy tôi nhất định cũng không ra được.

Nhưng, vì sao anh ta không nhìn thấy rõ đồ vật trong nhà xác? Tôi hỏi Trương Mục, anh ta đáp:

- Người dương có nơi người dương nên ở, người âm có nơi người âm nên ở, hai nơi này không thể nhầm lẫn, thợ nhân chúng tôi vốn dĩ hay qua lại với người âm, có rất nhiều vấn đề vẫn đứng ở góc độ người dương để suy xét, cho nên khó tránh gây tổn hại cho người âm, cậu nghĩ đi, nếu như tôi rơi vào trong tay bọn chúng, tôi còn có thể sống không?

Tôi gật đầu, đạo lý này rất dễ lý giải, tôi đột nhiên cũng hiểu ra, lúc chiều, vì sao Trương Mục không tự mình đi dán bùa cho Triệu Giai Đường, mà là để tôi đi một mình, nguyên nhân cũng có thể nằm ở đây, những gì bọn họ nghĩ, chính là nếu có thể không mạo hiểm, thì sẽ không mạo hiểm, huống hồ, dùng"Tiểu Lôi Trì" đúng là sẽ bị giảm tuổi thọ.

Tôi cùng Trương Mục đi vào trong thang máy, Trương mục gỡ hai ‘bậc cửa’ ra, sau đó ấn nút xuống tầng ba.

Đợi cho tới khi thang máy dừng lại, Trương Mục thấy cửa thang máy mở ra, lại giống lúc trước dùng hai miếng tre đặt ở cửa thang máy làm bậc cửa, tôi nhân cơ hội này, liếc nhìn vào trong nhà xác, không nhìn thấy xác của Triệu Giai Đường, tôi nhớ ở trong đoạn video kia, Triệu Giai Đường vẫn đứng bên trong, chẳng qua lúc ấy tôi không biết gì! hiện tại lại không nhìn thấy Triệu Giai Đường, vậy nhất định cô ta đang nằm bên trong tủ xác.

Nhưng vừa nghĩ tới hình ảnh đó, toàn thân bỗng chảy đầy mồ hôi lạnh, bạn nghĩ đi, tủ xác nhỏ như thế, muốn bò ra ngoài có lẽ cũng dễ, nhưng muốn vào, còn đóng cửa tủ, từ trên lý luận mà nói, tự nằm vào bên trong căn bản không thể, nhưng tôi có thể nhìn thấy những tủ xác toàn bộ đều đã đóng lại, thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Trương Mục làm xong bậc cửa, cũng không vội vàng ra ngoài, mà lấy ra một sợi chỉ đỏ trong ba lô.

Tôi cho rằng anh ta lại muốn quấn chỉ đỏ lên cổ tay tôi, giống như lúc trước tiến vào trong Lôi Trì, nhưng tôi sai rồi, anh ta không buộc chỉ lên tay tôi, mà tự buộc vào cổ tay mình, sau đó buộc một đầu khác của sợi chỉ lên trên tay cầm đèn dầu, bảo tôi cầm.

Anh ta nói:

- Cậu cứ đứng trong thang máy, mặc kệ nhìn thấy gì, nghe thấy gì, cũng không được xen vào, cứ đứng im ở đây, nếu tôi liên tục kéo chỉ ba lần, cậu phải kéo giật lại, kéo tôi quay về, hiểu chưa?

Tôi gật đầu nói nhớ rồi.

Nói thật, nghe Trương Mục nói vậy, tôi ngược lại còn nhẹ nhõm không ít, bởi vì nơi thế này, tôi thật sự không muốn vào thêm lần này nữa.

Trương Mục đeo ba lô, bước qua ‘bậc cửa’ tiến vào trong, sau đó liếc nhìn một góc, tôi nghĩ, có lẽ đang ra hiệu tắt camera.

Tôi đứng trong thang máy thả chỉ cho anh ta, bởi vì nhìn thấy bóng lưng, cho nên cũng dễ, đợi đến khi anh ta đi ra xa một chút, đã có chút khó khăn, vì thế tôi căng mắt nhìn, sợ bởi vì tôi thả chỉ chậm mà anh ta sẽ kéo cả tôi ra ngoài.

Chính vào lúc anh ta sắp mở tủ xác, mắt của tôi thực sự đã quá mệt, nhưng lại có gió thổi qua, nước mắt không kìm được rơi xuống, tôi vừa cúi đầu lau mắt một chút, chợt nghe thấy Trương Mục hô lên một tiếng:

- Không thấy thi thể đâu rồi!

Thi thể sao lại không thấy đâu? Từ lúc cửa thang máy mở ra, tôi đã nhìn một vòng bên trong, không thấy thi thể đứng trong đó, lần này tôi còn cầm đèn dầu, minh hỏa trên vai rất sáng, không thể xuất hiện ảo giác, cho nên tôi chắc chắn những gì mình nhìn thấy đều là sự thật.

Trương Mục không thể nói đùa với tôi, cho nên câu giải thích hợp lý nhất cũng chỉ có một, Triệu Giai Đường tự thay một cái tủ xác khác cho mình.

Nhưng, nhiều tủ xác như vậy, nói thế nào cũng phải hơn một trăm, chẳng lẽ thật sự phải mở từng cái tủ từ trên xuống dưới để tìm hay sao? đây chắc chắn là một quá trình mất nhiều thời gian, mà thứ Trương Mục thiếu nhất, chính là thời gian --- anh ta không thể ở trong nhà xác quá lâu, bên chỗ Trương mù cũng phải lo lắng vấn đề của đôi cá.

Làm sao bây giờ?

Chính vào lúc lòng tôi đang nóng như lửa đốt, tôi thấy Trương Mục lấy ra một tờ giấy trắng từ trong ba lô, sau đó vẽ gì đó lên tờ giấy, sau khi vẽ xong, anh ta dùng tay xé tờ giấy thành hai hình người nhỏ, dùng tay trái vẽ vài nét bút lên thân người giấy trong lòng bàn tay phải, lại dùng tay phải vẽ vài nét lên người giấy trong lòng bàn tay trái, sau đó chắp hai tay lại, để hai người giấy dính lại với nhau, trong miệng niệm niệm:

- Dương gian có đường người dương đi, âm phủ có đường người âm bước, người dương không đi đường âm phủ, người âm đừng bước vào đường dương gian, đi!

Thủ pháp và câu chú này, tôi còn nhớ rõ, là thủ pháp Trương mù dùng hai tiểu đệ để dò đường.

Hai người giấy nhỏ sau khi nhảy xuống dưới đất, một ‘người’ đi vòng quanh người Trương Mục, anh ta đi đâu, người giấy cũng đi theo, một ‘người’ khác, lại đi một vòng quanh tủ xác trước mặt, sau đó lắc lắc lư lư, không ngờ lại nằm bất động trên đất.

Trương Mục nhìn thấy người giấy nằm xuống đất, sắc mặt rất khó coi, tôi hô lớn một tiếng:

- Xảy ra chuyện gì à?

Anh ta nói:

- Triệu Giai Đường không ở trong nhà xác, nếu không thằng nhỏ kia cũng không nằm bất động dưới đất.

Tôi nghe như thế thì giật nảy người, tôi hỏi:

- Nếu không ở trong nhà xác, vậy thì đi đâu rồi? chẳng lẽ chạy ra ngoài?

Trương Mục lắc đầu nói:

- Không có khả năng, thang máy chưa từng xuống dưới này qua, cô ta tuyệt đối không thể chạy ra ngoài, lại nói, bảo vệ trông nhà xác, làm gì có ai là người thường? nếu Triệu Giai Đường đi lên, hắn nhất định sẽ biết, cho nên, Triệu Giai Đường chắc chắn vẫn còn ở trong này!

Tôi nói:

- Không có trong tủ xác, trong phòng cũng không có, ở chỗ tôi đây càng không có, cô ta có thể trốn ở đâu? Chẳng lẽ trong đây còn có đường hầm, có thể chạy sang nơi khác?

Trương Mục liếc nhìn qua chỗ tôi, sau đó kéo chỉ ba lần, tôi hiểu, anh ta muốn tôi kéo anh ta về.

Giữa lúc đó, Trương Mục hỏi tôi:

- Câu vừa nãy cậu nói là gì?

Tôi nói:

- Chẳng lẽ nơi này có đường hầm?

Anh ta nói:

- Câu trước nữa.

Tôi đáp:

- Chỗ tôi đây càng không có, cô ta có thể trốn ở đâu?

Trương Mục bước lên được vài bước, sau đó vỗ đùi nói:

- Đúng, chính là câu này.

Sau khi anh ta đi được vài bước, liền rút miệt dao trong ba lô ra, cầm trong tay, nháy mắt ra hiệu cho tôi, ý bảo tôi hãy chuẩn bị sẵn sàng.

Chuẩn bị cái gì? tôi bị dáng vẻ của Trương Mục làm cho ngẩn người.

Mà lúc này, Trương Mục lại nói:

- Trong nhà xác tôi đã tìm hết rồi, không có, như vậy chỉ còn một chỗ, cũng chỉ có thang máy thôi.

Tôi nói:

- Không thể nào, tôi vẫn luôn đứng ở đây, nếu cô ta vào, tôi đã sớm biết, lại nói, thang máy nhỏ như vậy, lẽ nào cô ta đứng trong này, tôi còn không nhìn ---- thấy?

Lúc tôi nói, còn xoay người đảo mắt nhìn xung quanh, xoay người một vòng, tôi vô thức liếc nhìn lên trên, sau đó tôi nhìn thấy, trên trần thang máy, treo thi thể của Triệu Giai Đường!

Vừa rồi, cô ta vẫn luôn treo trên đỉnh đầu tôi, nhìn tôi!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.