Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mày quay đầu lại rồi

Phiên bản Dịch · 2105 chữ

Nhìn thấy thay đổi của Triệu Giai Đường, tôi sợ tới mức thét lên một tiếng với Lăng Giáng đang còn đứng gần cửa, Lăng Giáng nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn Triệu Giai Đường.

Tôi cũng nhìn theo ánh mắt của Lăng Giáng, lại phát hiện Triệu Giai Đường vẫn ngồi im, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, vẫn là bộ dạng ủ rũ như lúc đầu, cũng không có cảm giác giống sinh vật sống.

Lăng Giáng trừng mắt lườm tôi, nhìn ý tứ trong ánh mắt của cô ấy, hình như đang trách cứ tôi nói lung tung, cắt ngang tiến độ chuyên tâm xử lý đám sơ sinh ngoài cửa của cô ấy, tôi ngượng ngùng gãi gãi đầu. Nói câu xin lỗi.

Lúc trước đều nói, những gì tận mắt chứng kiến là thật, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện quỷ dị thế này, tôi mới hiểu, có nhiều lúc những gì mình nhìn thấy bằng mắt, chưa chắc đã là sự thật.

Lăng Giáng lườm xong lại sốt ruột quay người đi, ngoài cửa liên tục vang lên những tiếng ‘bịch bịch bịch’ , thật giống như oan hồn đang đòi mạng, tôi thấy Lăng Giáng đứng sau cửa, trong tay cầm giấy trắng lấy trong ba lô của Trương mù, hai tay cô ấy vẫn luôn bận bịu, một đóa hoa màu trắng được gấp rất nhanh, sau đó cắm vào trong lỗ hổng dưới đất.

Hình dáng của các đóa hoa không giống nhau, nhưng tôi hầu như đều biết, bởi vì ở nông thôn, một khi có chỗ nào làm lễ cúng, trong nhà chính đều đặt một ít hoa giấy, ở chỗ chúng tôi, được gọi là ‘ tử nhân hoa’, cũng chính là nói, là loại hoa chỉ có người chết mới dùng.

Lăng Giáng tổng cộng gấp hơn mười đóa hoa, toàn bộ đều cắm vào lỗ hổng trên cửa, đợi sau khi làm xong, cô ấy mới xoay người đi đến trước mặt Trương mù, cầm đôi giày của Trương mù dưới đất lên, một chính một ngược đặt sau cửa.

Tuy rằng Lăng Giáng chưa nói làm vậy để làm gì, nhưng tôi vẫn biết, trong dân gian gọi là ‘thắng bôi*’, từng có một khoảng thời gian, tôi si mê văn hóa Phật giáo, cho nên đã nghiên cứu về phương diện này, cũng viết một bài luận văn về chủ đề này, cho nên lúc Trần tiên sinh nói ‘ngũ thể đầu địa’, tôi mới lập tức nghĩ tới xuất xứ của ngũ thể đầu địa.

( chú thích: ‘胜杯 thắng bôi’ là mình tạm đặt tên theo âm Hán Việt, có lẽ từ này khá xa lạ với người Việt Nam, bởi nó là một phần văn hóa rất nhỏ, có nguồn gốc ở khu vực Triều Sán, Quảng Đông - Trung Quốc, ‘thắng bôi’ được làm bằng gỗ, thường đi theo cặp, có hai mặt, một mặt lồi một mặt bằng, được người Triều Sán dùng khi cầu thần thánh, họ sẽ ném hai chiếc ‘thắng bôi’ lên trên cao, đợi tới khi ‘thắng bôi’ rơi xuống, mặt lồi ra là dương, mặt bằng phẳng là âm, nếu một chiếc mặt âm một chiếc dương ( một mặt bằng một mặt lồi), biểu thị thần thánh đã đồng ý phù hộ cho người cầu. nếu hai chiếc đều là mặt bằng, biểu thị thần phật vẫn chưa đưa ra quyết định, phải cầu lại lần nữa, còn hai chiếc đều là mặt lồi, có nghĩa là không được, thần thánh không cho phép, thần tức giận rồi, hoặc chỉ lành ít dữ nhiều. mình có để hình minh họa cho mọi người xem nha. )

Nhưng nguồn gốc của ‘thắng bôi’ không đến từ Phật giáo, ít nhất trong kinh Phật hay lịch sử Phật giáo đều không có ghi chép, ngược lại trong vài dã sử lại có ghi lại, nói thuật sĩ giang hồ, vì hùa theo Phật giáo, nên mới làm ra một thứ quẻ để hỏi điều lành điều dữ, dù có tên gọi của Phật giáo, nhưng thực ra lại không phải là đồ vật của Phật gia, lúc trước vẫn nghĩ mấy thứ này chỉ để gạt người, nhưng hiện tại nhìn thấy trong tay Lăng Giáng, tôi mới có cái nhìn khác về ‘thắng bôi’.

Cũng là sau này tôi mới hiểu, có rất nhiều thứ trong dân gian, thực ra đúng là tồn tại tác dụng riêng, chỉ là bị một vài người có tâm thuật bất chính, xuyên tạc bóp méo, với lại những người này còn không nắm bắt được tinh túy trong đó, cuối cùng làm ra những trò không ra ngô khoai gì cả. bị mọi người cho rằng là kẻ lừa đảo.

Tôi nhớ rõ Trần tiên sinh từng nói, giày phân trái phải, đường có âm dương, giày trái là dương, giày phải là âm, khi tôi nhìn thấy Lăng Giáng lật ngược giày trái của Trương mù lại, còn giày phải hướng lên trời, tôi biết, có lẽ đây chính là ‘đảo ngược âm dương’ mà Trần tiên sinh nói, Lăng Giáng đang bài trí một bố cục phong thủy rất nhỏ ở cửa, để gây trở ngại cho cảm quan của đám trẻ sơ sinh đã chết bên ngoài, có tác dụng gây mê muội tạm thời.

Đương nhiên, không phải người nào đặt cũng có hiệu quả, thủ pháp cụ thể tôi không nhìn thấy, bởi vì tôi đứng ngay sau lưng Lăng Giáng, không nhìn rõ quá trình. ( ở chỗ này muốn nói với mọi người một chút, nếu buổi đêm thường xuyên gặp ác mộng, hay là bị bóng đè, có thể đặt giày của mình cạnh giường theo cách ‘thắng bôi’ ( một cái úp một cái ngửa), bạn sẽ nhận được kết quả ngoài sức mong đợi, đương nhiên, nhắc nhở trước, mũi giày tuyệt đối không được chĩa vào giường! )

Lúc Lăng Giáng xếp giày, tôi lại nhìn Triệu Giai Đường một cái, tôi thấy cô ta quay đầu nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt không còn đờ đẫn, ngược lại còn vô cùng giảo hoạt, khóe miệng dường như treo một nụ cười như không cười, cứ như đang nói, diễn xuất của tôi không tồi chứ, đến ngay cả Lăng Giáng còn bị lừa.

Tôi muốn gọi Lăng Giáng, nhưng thấy ý cười trên mặt Triệu Giai Đường càng thêm rõ ràng, cô ta không mang dáng vẻ sợ hãi, vẻ mặt giống như đang khiêu khích, ‘mày có thể làm gì tao nào?’

Quả thật, tôi không làm gì được cô ta, bởi vì chỉ cần tôi gọi Lăng Giáng, khi Lăng Giáng xoay người lại, cô ta sẽ khôi phục trạng thái đờ đẫn, đến lúc đó, Lăng Giáng lại mắng tôi cứ khiến cô ấy thêm phiền.

Đợi sau khi Lăng Giáng đặt giày xong, cô ấy xoay người lại, tôi thấy gương mặt tinh xảo của cô ấy trắng bệch không chút sắc máu, đầu mũi còn lấm tấm mồ hôi, mặc dù chỉ có ánh đèn nhàn nhạt chiếu xuống, nhưng vẫn nhìn thấy rõ ràng.

Lăng Giáng vừa định đi qua xem Triệu Giai Đường, đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm khe hở dưới cửa, tôi cũng nhìn theo, chỉ thấy chất lỏng màu đỏ trào vào từ ngoài cửa, nhuộm đỏ hoa giấy trắng, không cần nói cũng biết, đây chính là máu của những đứa trẻ sơ sinh đã chết!

Ngày trước lúc học thành ngữ, nhìn thấy câu ‘máu chảy đầu rơi’, không có để ý nhiều lắm, nhưng hiện tại, tôi cuối cùng đã nhìn thấy thế nào là ‘máu chảy đầu rơi’ chân chính!

Máu vẫn tràn vào, rất nhanh đã thấm đẫm đôi giày của Trương mù, nhưng lúc này, máu lại đột nhiên rút lại một ít, cứ như tay chạm vào lửa tức khắc rụt lại, xem ra ‘thắng bôi’ của Lăng Giáng đã có tác dụng, đáng tiếc, tôi không biết cụ thể cách đặt ‘thắng bôi’ , nếu không sau này đặt bên giường, ngày nào cũng có thể ngủ ngon giấc.

Lúc này, đèn trong phòng đột nhiên kêu ‘bộp’ một tiếng vỡ nát, ánh đèn yếu ớt tức khắc biến mất, cả căn phòng phút chốc chìm vào bóng tối, cảm giác tối tăm giống như có một bàn tay giơ trước mắt bạn, bạn cũng không thể nhìn thấy!

Tôi nghe thấy tiếng nói của Lăng Giáng:

- Đứng im tại chỗ đừng nhúc nhích, cầm điện thoại!

Tôi vội vàng móc điện thoại trong túi ra, ấn mở khóa, ánh sáng yếu ớt tản ra từ trên màn hình, lúc tôi trượt mở đèn pin điện thoại, cứ có cảm giác có một gương mặt cũng đang nhìn vào màn hình điện thoại giống tôi.

Tôi chậm rãi ngẩng đầu, cái đầu kia cũng chậm rãi ngẩng lên, mượn ánh sáng yếu ớt trên màn hình, tôi nhìn thấy gương mặt mang nụ cười quỷ dị của Triệu Giai Đường, mặt tôi và mặt cô ta chỉ cách chiều dài một chiếc điện thoại, vẻ mặt của cô ta vô cùng gian trá, bốn mắt nhìn nhau với tôi!

Thử nghĩ một chút, trong hoàn cảnh tối đen như mực, vốn dĩ trước mặt bạn chẳng có gì, nhưng tới khi bạn mở điện thoại lên, một gương mặt người khủng bố bỗng xuất hiện trước mắt bạn, vậy đây là cảm giác kinh khủng cỡ nào?

Tôi còn chưa phản ứng lại, chợt nghe thấy một tiếng ‘bịch’, điện thoại rơi xuống đất, tia sáng duy nhất cũng biến mất, cả căn phòng lại chìm vào bóng tối vô biên.

Tôi theo bản năng lùi ra sau một bước, dán lưng vào tường, tôi cảm thấy chỉ có làm vậy, tôi mới cảm thấy an toàn một chút.

Lúc này, điện thoại của Lăng Giáng cuối cùng cũng sáng đèn, cô ấy lập tức lia ánh đèn về phía chiếc ghế Triệu Giai Đường đang ngồi, quả nhiên không thấy người đâu! Sau đó lại soi khắp phòng một lượt, vẫn không thấy cô ta đâu!

Cửa vẫn đóng, miệt dao còn gài nguyên trên cửa, cô ta không thể ra ngoài, nếu không, cô ta không thể buộc cửa lại từ bên ngoài, vậy chỉ có thể nói, hiện tại nhất định cô ta vẫn còn ở trong phòng, nhưng, cô ta đã chạy đi đâu? Phòng bệnh chỉ to thế này, liếc mắt là có thể thấy hết.

Lăng Giáng lại tìm một vòng, vẫn không tìm được, đột nhiên, cô ấy chiếu đèn lên mặt tôi, có chút hoảng sợ hỏi:

- Vì sao anh không đứng dựa lưng vào tường?

Tôi nghe xong thì thấy rất nghi hoặc khó hiểu, tôi nói:

- Tôi đang dựa vào tường đây thây!

Tôi không chỉ dựa lưng vào tường, mà còn dựa rất khít, quả thực có thể dùng từ ‘áo tiên không thấy vết chỉ khâu’ để hình dung.

( chú thích: áo tiên không thấy vết chỉ khâu: trong truyền thuyết thần thoại nói, tiên nữ mặc áo tiên, không dùng kim khâu, nên không có vết chỉ khâu, dùng để miêu tả những điều vô cùng hoàn hảo, không chê vào đâu được, hay là những lời nói dối được che đậy rất kĩ càng.)

Nhưng Lăng Giáng lại hỏi tôi:

- Vậy vì sao sau lưng anh lại có khoảng trống lớn như vậy?

Tôi sợ tới mức vội vàng quay đầu lại, quả nhiên tôi còn cách bức tường một đoạn, hơn nữa, dưới ánh đèn mờ mờ, tôi còn nhìn thấy một nhúm tóc đen sì!

Tất cả những nam sinh cắt tóc ngắn đều biết, khi bạn quay đầu lại, chắc chắn không thể nhìn thấy tóc mình, vậy thì, tóc tôi đang nhìn thấy, là của ai? Trong căn phòng này, ngoài Lăng Giáng đang đứng trước cửa, Trương mù ngồi ở một bên, cũng chỉ còn lại Triệu Giai Đường đã biến mất kia!

Thảo nào tôi còn cách mặt tường một khoảng, đó chính là độ cao nhô lên của cái bụng Triệu Giai Đường, lúc này, tôi và Triệu Giai Đường đang đưa lưng về phía nhau!

Đúng lúc này, tôi thấy Triệu Giai Đường quay đầu lại, cô ta há miệng, nhưng giọng nói phát ra lại là của trẻ con, tiếng nói yếu ớt xa xăm vang lên:

- Hì hì ---- mày quay đầu lại rồi, thân thể của mày thuộc về tao rồi…..

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 109

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.