Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CƯỜI LÊN RẤT ĐẸP

Phiên bản Dịch · 1470 chữ

Lạnh quá, lạnh quá.

Đường Khả Hinh đứng ở cửa, có chút không nở, có chút lúng túng nhìn bọn người Tô Lạc Hoành.

Tô Lạc Hoành đứng ở trước cửa, nhìn nét mặt Đường Khả Hinh điềm đạm đáng yêu, lập tức ôi một tiếng, giả vờ như không có việc gì cười nói: “Không có việc gì..., không có việc gì! Anh ấy ở lại cũng không dám làm gì cô? Cô không có phát hiện, mới vừa rồi anh ấy phục vụ chúng ta ăn, cố ý không uống rượu, chính là sợ mình say rượu mất lý trí, xông vào phòng của cô, nhào tới giường của cô......”

Đường Khả Hinh lập tức có chút căng thẳng.

“Đi!” Lâm Sở Nhai lập tức đẩy ra Tô Lạc Hoành, nói: “Con mẹ nó, anh đừng có nó anh ấy thành cầm thú! Nếu như anh ấy là cầm thú, trước khi Tào Anh Kiệt gặp phải Mạn Hồng, còn có thể là trai tân sao?”

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ cười.

“Đi thôi.” Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ nhìn hai người bọn họ, bình tĩnh nói: “Mọi người đừng hù dọa cô ấy, để cho cô ấy đi vào nghỉ ngơi sớm một chút.”

Đường Khả Hinh có chút biết ơn ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Mặc Hàn, mỉm cười.

Lãnh Mặc Hàn cũng nhìn cô nói: “Thời tiết lạnh. Vào đi. Không có chuyện gì. Nhưng nửa đêm đóng cửa chặt.”

Phốc!

Bọn Lâm Sở Nhai che miệng cười âm hiểm đi khỏi.

“Đi thong thả......” Đường Khả Hinh đi ra cửa, nhìn bóng dáng bọn họ đi khỏi, không yên lòng dặn dò, nói: “Lúc lái xe đi ra, cẩn thận một chút, vài giờ trước, mới vừa mới có mưa, đường rất gập ghềnh.”

“Biết rồi, mau trở về đi.” Bọn Tô Lạc Hoành đã đi tới đầu kia.

Đường Khả Hinh đón gió lạnh, nhìn bóng dáng bọn họ càng lúc càng xa, nhưng bọn họ mới vừa ồn ào vẫn vang tràn ở bốn phía, giống như cười vui vẫn chưa qua, trong lòng khẽ mềm mại, im lặng đi vào nhà phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nghĩ tới Trang Hạo Nhiên bởi vì lúc nảy trên người dính rượu, cho nên phải đi lên lầu tắm, muốn ở lại qua đêm, nói mình nếu như qua mười hai giờ không ngủ, ngày mai không tâm tư ăn cơm, không tâm trạng làm việc, không muốn làm người......

Cô bất đắc dĩ thở dài, cười khẽ xoay người, đi lên cầu thang, mới vừa lên tới phòng khách nhỏ lầu hai, cũng đã nghe được trong phòng tắm gian phòng của mình, phát ra tiếng nước chảy, cô suy nghĩ một chút, liền xoay người, đi về phía một gian phòng khác, mở ra, bật đèn, phòng ngủ của Tô Thụy Kỳ, từ trước đến giờ thiết kế ấm áp tao nhã, cô im lặng đi về phía trước tủ quần áo, kéo nhẹ cửa ra, từ bên trong lấy ra áo len màu trắng và quần tây màu trắng......

So với Tô Thụy Kỳ, dường như Trang Hạo Nhiên cao hơn.

Đường Khả Hinh im lặng đóng cửa tủ, đi ra phòng của anh, lại vào gian phòng của mình, nhìn ánh đèn phòng tắm bên kia giường, cô liền khe khẽ đi tới, đưa tay vừa muốn gõ cửa, cánh cửa tách một tiếng, mở ra, Trang Hạo Nhiên cởi trần nửa người trên, dùng áo choàng tắm màu trắng vây chặt dưới người, tóc và khuôn mặt ướt róc rách, hai mắt nóng bỏng nhìn mình.

Cô lập tức đỏ mặt quay mặt đi, có chút ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, tôi không biết anh đi ra, tôi muốn đưa quần áo cho anh.”

Trang Hạo Nhiên cúi đầu, nhìn Đường Khả Hinh cầm trong tay quần áo nam, nhíu mày, hỏi: “Đây là quần áo của người nào?”

Đường Khả Hinh cúi xuống, dịu dàng nói: “Tô Thụy Kỳ......”

“Anh ấy......” Trang Hạo Nhiên dừng lại một lát, mới nhìn vẻ mặt Đường Khả Hinh có chút xấu hổ, hỏi: “Bình thường anh ấy cũng ở nơi này? Qua đêm?”

“Rất ít......”

“Là có đúng không?”

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ quay mặt sang, nhìn mặt Trang Hạo Nhiên còn ướt át, cùng tóc ướt đẫm rũ xuống, nói: “Anh lau khô thân thể nhanh lên, thời tiết rất lạnh, cầm quần áo.”

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, cầm quần áo trong tay cô, nói: “Được rồi.”

“Tôi đi ra ngoài......” Đường Khả Hinh xoay người muốn đi ra ngoài.

“Không cần......” Trang Hạo Nhiên đã đóng cửa phòng tắm, bên trong truyền đến âm thanh thay quần áo.

Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa phòng tắm, không biết nên làm sao, đột nhiên nhìn đến trên bàn sách, bày một cái hộp màu hồng, cô có chút ngạc nhiên đi tới, đôi tay đặt nhẹ ở trên cái hộp xinh đẹp mộng ảo, dịu dàng hỏi: “Tổng Giám đốc, cái hộp này là anh đặt ở trên mặt sao? Tại sao mới vừa, tôi không nhìn thấy vậy......”

Bên trong phòng tắm không có tiếng trả lời.

Cô sững sờ, xoay người, đã thấy Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu trắng, đứng ở trước mặt của mình, cúi xuống, hai mắt nóng rực nhìn mình, cô chợt sợ hết hồn, tựa vào trước bàn đọc sách, nói: “Anh làm tôi sợ muốn chết! Anh đi ra không có tiếng động vậy?”

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, im lặng không lên tiếng.

Mặt của Đường Khả Hinh lại đỏ lên.

“Sợ tôi à?” Trang Hạo Nhiên đột nhiên nhìn cô, có chút thâm trầm hỏi.

Đường Khả Hinh im lặng, có lẽ bởi vì hơn bốn tháng không gặp, có chút xa lạ, một chút cảm giác tự nhiên trong quá khứ theo thời gian trôi mất.

Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt, nhìn cô vậy thẹn thùng, đột nhiên mỉm cười, vươn tay, nắm nhẹ cằm của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Trong không gian yên tĩnh, chỉ có ánh sáng chiếc đèn bàn, gian phòng hơi nhỏ, cho nên hơi thở hai người tản ra ấm áp, tràn ngập cả gian phòng. Cửa vô tình đóng lại rồi.

Đường Khả Hinh có chút căng thẳng ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên nắm cằm nhọn của cô, nhìn cô bởi vì ăn không ít bào ngư, uống một chút rượu vàng lúc nảy, rốt cuộc vẻ mặt hơi hồng nhuận, anh ôn nhu mỉm cười, nói: “Bây giờ nhìn lại, mới đẹp......”

Đường Khả Hinh mở đôi mắt to ngập nước, có chút mê ly nhìn anh.

“Tôi không thích sắc mặt cô tái nhợt.” Trang Hạo Nhiên buông tay ra, sau đó nhẹ nhàng tiến lên, cẩn thận ôm cô vào trong ngực của mình, lại cầm cái hộp màu hồng phía sau lưng cô, mở ra, cười nói: “Đây là quà tặng tôi cố ý mang tới cho cô, là quà trước kia đi nước Anh chuẩn bị muốn tặng cho cô.”

“Thật sao?” Đường Khả Hinh xoay người, có chút ngạc nhiên xuyên qua đèn bàn, nhìn cái hộp nhỏ màu hồng.

“Ừ......” Trang Hạo Nhiên mỉm cười đáp xong, mở ra cái hộp nhỏ.

Dù sao cũng là con gái. Đường Khả Hinh có chút mong đợi nhìn cái hộp nhỏ màu hồng, trên mặt không nhịn được nở nụ cười, lúc anh mở ra, vẻ mặt lập tức thay đổi, con ngươi trừng to muốn rớt ra ngoài, kêu nhỏ: “À?”

Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười.

“Đây là cái gì?” Đường Khả Hinh cầm từng khối từng khối hình dáng không đồng nhất trong hộp, mảnh ghép lộn xộn, có hơi thất vọng nói: “Sẽ không trêu chọc tôi như vậy chứ? Tôi có thể nếm rất nhiều rượu, tôi có thể làm được rất nhiều việc nhà, tôi có thể giặt quần áo cho anh, tôi có thể nấu cơm cho anh, nhưng tôi không muốn ghép hình......”

Cô uất ức mất mát cúi đầu, lầu bầu nói.

“Làm việc nhà, giặt quần áo, nấu cơm cho tôi...... Tốt như vậy?” Trang Hạo Nhiên đứng ở phía sau, ôm nhẹ cô vào trong ngực, dịu dàng hỏi.

Đường Khả Hinh khẽ thở dài một hơi, không muốn quà tặng này, liền vội vàng gật đầu.

"Cô cũng không phải là vợ tôi,! Tại sao làm việc nhà, giặt quần áo, nấu cơm cho tôi?" Trang Hạo Nhiên lập tức buông cô ra, giọng nói cứng rắn: "Lúc tôi đi dạo ở nước Anh, rất ưa thích

469-cuoi-len-rat-dep/890629.html

469-cuoi-len-rat-dep/890629.html

Bạn đang đọc Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc của Hàn Trinh Trinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.