Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

MỘT CÂY DAO KHÁC

Phiên bản Dịch · 1175 chữ

“Nhã Tuệ......” Lúc này bọn người Lâm Sở Nhai vội vàng chạy tới, Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt cũng tới, vừa lúc nhìn thấy Nhã Tuệ đứng ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, hung ác tát vào mặt, bọn họ cũng ngây người.

Tưởng Thiên Lỗi đứng tại chỗ, sợ ngây người, cũng không động đậy.

Bà Tần nhìn thấy bọn họ nói chuyện, có thể biết nhau, cũng sửng sốt.

Nhã Tuệ bi phẫn nhìn Tưởng Thiên Lỗi, khổ sở tuyệt vọng tức giận nói: “Anh nói đi, kể từ lúc Khả Hinh gặp anh, mỗi ngày cô ấy đều phải chịu đựng tổn thương!! Mỗi lần sau khi gặp anh xong cũng rất vất vả chống đỡ, cắn chặt răng mà sống!! Cho dù anh làm chuyện gì đối với cô ấy!! Cho tới bây giờ cô ấy cũng không có trách anh!! Toàn tâm toàn ý yêu tên khốn kiếp anh!! Nếu như tình yêu của anh không đủ kiên định, tại sao anh muốn đi trêu chọc con bé kiên định đó? Anh có biết, cô ấy yêu anh đã bỏ ra bao nhiêu không? Thậm chí ngay cả người bạn bè tốt nhất như tôi đây, cũng muốn vứt bỏ!!! Nhưng anh!!”

Nhã Tuệ được Lâm Sở Nhai đỡ, vẫn kích động run rẩy đi tới, vươn tay, lại chát một tiếng, đánh mạnh vào mặt của anh, kích động gào to: “Anh không chỉ không cần cô ấy!! Vứt bỏ cô ấy!! Bây giờ còn muốn mạng của cô ấy!! Anh không phải là người!! Tưởng Thiên Lỗi, anh không phải là người!! Tại sao anh không chết luôn đi!!”

Cô lại kích động, muốn tiến lên, muốn bạt tai anh, bọn người Lâm Sở Nhai nhanh chóng kéo lại, bất đắc dĩ nói: “Nhã Tuệ, cô bình tĩnh một chút......”

“Tôi không có cách nào bình tĩnh!! Tên khốn kiếp đáng chết này, yêu cầu tôi moi trái tim của Khả Hinh lấp vào trên người của Như Mạt!!!” Nhã Tuệ kích động gào thét, lại muốn xông lên trước, đánh anh!!

Mọi người đau lòng vội vàng kéo cô lại.

Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu lên, đau lòng kích động gấp gáp nhìn Nhã Tuệ, hỏi: “Khả Hinh ra sao?”

“Anh có tư cách gì hỏi cô ấy như thế nào? Xem ra anh hi vọng cô ấy chết!! Cô ấy chết rồi, tôi muốn anh chôn theo!!!” Nhã Tuệ lại kích động hét to!!!

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lập tức đỏ thắm, trong đầu trở nên hỗn loạn, trái tim đau giống như bị xé nứt, mới vừa muốn giãy giụa, cửa phòng cấp cứu nặng nề mở ra, anh lập tức tiến lên, căng thẳng đau lòng hỏi: “Bác sĩ!! Người bị thương ra sao?”

Bác sĩ trực Phòng cấp cứu nghiêm mặt, lắc đầu một cái, nói: “Mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt đi, có thể bởi vì lực đụng rất mạnh, vỡ tim mạch, không cách nào vá lại! Mặc dù chúng tôi đã tăng cường cấp cứu, nhưng cô ấy vẫn không ngừng hộc máu, chúng tôi đã tận lực...... Nếu mọi người...... Có gì muốn nói với cô ấy, một chút nữa...... Cứ nói đi......”

Tưởng Thiên Lỗi sững sờ, trái tim chợt vỡ vụn, nước mắt run rẩy.

Nhã Tuệ lập tức kích động khóc lớn, lại một lần nữa quỳ gối bác sĩ trước mặt, sụp đổ kêu to: “Tôi không muốn Khả Hinh của tôi chết!! Tôi không muốn!! Ông Trời ơi! Thượng Đế ơi, cầu xin các người, cứu cô gái đáng thương này!! Khả Hinh...... Cô còn có rất nhiều chuyện chưa làm, dì còn chưa tha thứ cho cô, sang năm ai sẽ hái vải cho bà ấy!! Ngày mai ai đi thăm chú! Tôi làm sao nói với chú!! Khả Hinh......”

Nhã Tuệ quỳ hướng về phía cánh cửa phòng cấp cứu, vỗ mạnh, kêu to: “Rượu đỏ của cô, giấc mộng của cô, cô cũng không cần sao? Khả Hinh...... Đừng chết!! Tôi hứa với cô, nếu như cô sống, chúng ta cùng nhau về quê, mặc kệ làm việc gì, chúng ta sống cùng nhau...... Chỉ cần cô sống lại, chúng ta giống như khi còn bé, tay trong tay, không có đau khổ, không có bi thương, thật yên lặng trải qua cuộc sống của chúng ta, nếu cô cô đơn, tôi đi hái dâu tây với cô! Cũng không cần trải qua tình yêu, cũng không cần trải qua đau khổ! Khả Hinh đáng thương của tôi!! Ông Trời ơi!! Cứu mạng! Đừng chết!! Em gái tốt của tôi! Cứu mạng!”

Trần Mạn Hồng nghe xong, rơi lệ lập tức tiến lên, ôm nhẹ bạn thân.

Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt quả đấm, hai mắt run rẩy nước mắt, một cơn đau xé lòng xông tới, hít thở không thông, muốn nói nhưng không thốt nên lời, cả người loạng choạng, ngã trên mặt tường.

Đúng lúc này, Bà Tần đi lên trước, phịch một tiếng, quỳ gối trước mặt của Nhã Tuệ, khóc nói: “Con gái, tôi biết rõ bây giờ cô đau lòng! Nếu như lời nói lúc nảy của tôi có xúc phạm cô, tôi nhận lỗi với cô. Nhưng mặc kệ như thế nào, bây giờ tâm trạng của tôi cũng giống cô, cô hi vọng em gái của cô có thể sống lại, tôi cũng hi vọng con gái của tôi có thể sống, mặc kệ giữa mấy đứa bé xảy ra ì ân oán tình cừu gì, nhưng tôi cầu xin cô, cứu con gái của tôi đi, con gái của tôi còn có thể cứu, cầu xin cô, tôi cũng dập đầu với cô!”

Bà Tần lập tức chống hai tay trên mặt đất, khổ sở dập đầu, khóc nói: “Đứa nhỏ này tôi nuôi từ nhỏ đến lớn, vẫn rất biết điều, là đứa bé tôi thân thiết nhất. Có cái gì quan trọng hơn tánh mạng đây? Bây giờ là lúc sống chết, cầu xin cô, cứu con của tôi đi, tôi cầu xin cô......”

“Tôi không muốn nghe!!” Nhã Tuệ kích động kêu to: “Em gái của tôi không có chết!! Cho dù cô ấy muốn cứu ai!! Cô ấy cũng tuyệt đối không cứu Tần Như Mạt!!”

“Con gái, dì cầu xin con......” Bà Tần lại quỳ gối, khóc cầu xin cô.

[ tr

Uyen cua tui dot net 】 http://truyencuatui.Net “Bà tránh ra!!” Nhã Tuệ tức giận đẩy mạnh bà ra, hét to!!

Bà Tần té lăn trên đất, lại quỳ chuyển tới Tưởng Thiên Lỗi đã kích động tái nhợt, mờ mịt, khóc nói: "Thiên Lỗi!! Khuyên nhủ con gái này đi!! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng là một mạng người! Trong lòng của cháu, Như Mạt không quan trọng sao? Dì hứa với cháu, chỉ cần Như Mạt còn sống, dì thành toàn cho các người! Tất cả trong quá khứ

464-mot-cay-dao-khac/890619.html

464-mot-cay-dao-khac/890619.html

Bạn đang đọc Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc của Hàn Trinh Trinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.