Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh ta vẫn xấu xa như vậy

Tiểu thuyết gốc · 3462 chữ

Nữ vương ba không: "Mệt chết tôi, mệt chết tôi rồi, tôi sẽ không bao giờ quay phim cổ trang vào mùa hè nữa á."

Lưu Diên than trời trong nhóm “Thời đại khoảng cách”

Ba phút sau Vi Chí Du trả lời.

Tóc xoăn đáng yêu: "Anh nhớ năm ngoái hay năm nào em cũng bảo không đóng phim cổ trang vào mùa đông đâu."

"Đúng... Đúng.... Em không muốn đóng phim cổ trang...Em không muốn đóng phim cổ trang." ( Chipi Thỏ gào thét )

"Rồi sang năm em vẫn nhận phim cổ trang thôi." ( Chipi Khỉ cười khẩy )

"Lần này em nghiêm túc. Cho dù lại bị cộng đồng mạng so sánh tạo hình cổ trang với hiện đại nữa em cũng không sợ." ( Bầu trời sấm chớp )

"Vẫn còn tốt hơn anh. Em không biết đâu hôm qua anh phải lội xuống ruộng. Em gái đạo diễn chứ, cái gì mà hoà nhập với thiên nhiên, còn không cho sử dụng máy móc, một đám bị đẩy xuống lội bùn... cái gì mà hình tượng đều quẳng hết cho chó ăn " ( Chipi Khỉ cười đập bàn )

...

La Nhất ngồi nghỉ góc sân, lôi điện thoại ra nhìn, vừa mở ra thì thấy 99+ thông báo cuộc trò chuyện của Lưu Diên và Vi Chí Du đang kể khổ với nhau trong nhóm.

Cái cảnh này anh trông mãi quen rồi, vào ngó cái thôi chứ không muốn nói gì, nhưng vẫn lướt đọc hết không bỏ đoạn nào, đọc xong thì quay trở ra tắt màn hình điện thoại luôn.

Hơn nữa bây giờ mới có sáu giờ sáng.

Mà cuộc trò chuyện tràng giang đại hải kia hiển thị lúc bốn giờ sáng.

Hai người kia có lẽ đi ngủ bù rồi cũng nên.

Hay là bốn giờ sáng đã dậy rồi nhỉ.

La Nhất cười cười bỏ điện thoại vào túi.

"La Nhất".

Nghe tiếng gọi, La Nhất quay sang, thấy Ông Tư đã quay trở lại từ vườn hoa giờ đang ngồi bên chiếc bàn gỗ đặt dưới giàn Thiên Lý, trên bàn còn có thêm một lọ hoa, bên trong cắm một nụ hoa hồng.

Chậc.

Cái thói quen lãng mạn này của ông Tư khiến La Nhất mỗi lần ngồi đối diện trò chuyện với ông, cứ liếc mắt nhìn lọ hoa ở giữa hai người là thấy buồn cười.

Một ông lão với một chó độc thân như anh, lại còn là hoa hồng.

Nhà La Nhất và nhà Ông Tư sát cạnh nhau, có chung một cái vườn hoa, sáng nào nếu như không bận lịch trình thì đều dậy sớm cùng ông Tư tưới hoa và cây cảnh.

Lúc xong việc thì đều ngồi uống trà ở đây cả.

Ông Tư năm nay đã một trăm hai mươi tuổi rồi nhưng trông vẫn còn khoẻ lắm, da hồng hào, lưng thẳng, xương dẻo dai. Con người tuổi thọ ngày càng cao, cho nên thanh xuân hay tuổi già đều cùng nhau kéo dài ra.

Thanh niên không sợ tuổi tác hay chuyện kết hôn gò bó nữa, lúc trẻ hầu hết muốn học gì là học, muốn tận hưởng là tận hưởng, về già cũng không vô dụng ngồi một xó, có thể làm được rất nhiều việc, còn rất có tính cạnh tranh trong xã hội.

Cảm giác như không sợ bị thời gian đuổi sát nút như xưa.

Tuổi trung bình kết hôn giờ cũng lên tới ba lăm đến bốn mươi tuổi rồi. Thậm chí nhiều người còn thích sống độc thân để tận hưởng, dù sao thanh xuân giờ cũng dài mà, năm mươi, sáu mươi tuổi kết hôn giờ vẫn được. Nghe nói người năm mươi tuổi bây giờ trông cũng trẻ như người ba mươi tuổi cách đây mấy mươi năm. Tầm hai mươi tuổi đến ba mươi tuổi ra đường nhìn quả thực rất khó phân biệt khoảng cách.

La Nhất đứng dậy đến chỗ ông Tư ngồi.

Ông Tư tráng chén trà, bỏ đi một lượt nước, sau đó mới rót ra hai chén nhỏ trắng tinh, nước chè xanh lục, nhìn rất mát mắt.

Trên bàn còn có bánh ông cụ mang theo, lấy ra từ hộp giữ nhiệt vẫn còn nóng ấm.

"Ông mới làm lúc sáng đấy." Ông Tư chỉ vào bánh khoe, hất cằm "Ăn luôn cho nóng, công thức mới đấy, ăn thử xem ngon không."

"Vâng." La Nhất quen thuộc làm chuột bạch cho ông Tư, cắn một miếng ngập chân răng, vỏ bánh mềm xốp, vừa cắn liền toả ra mùi thơm của nhân bánh, vừa nhai đã biết công phu bỏ ra tỉ mỉ.

"Vẫn ngon như mọi khi, ông định bán công thức cho nhà hàng nữa ạ? Cháu thích lắm".

"Thích lắm à, mọi khi chỉ thấy cháu khen ngon chưa kêu thích bao giờ. Thế không bán, không bán, thỉnh thoảng làm hai ông cháu ăn chơi." Ông Tư ngả người ra ghế, mày mắt vì được khen mà cười giãn hết cả ra, đuôi lông mày dài ngả trắng, nhìn rất có phong thái tiên cốt.

"Sao thế được ạ." La Nhất vừa nói vừa ăn đã xong hết cái bánh, liền chủ động với lấy cái thứ hai.

Ông Tư nhìn lại càng vui, đẩy cái hộp lại gần phía anh hơn.

"Công thức nấu ăn của ông mấy nhà hàng lớn ở thành phố này có ai mà dám chê chứ, mỗi công thức bao là tiền...".

Ông Tư ngắt lời: "Tuổi này rồi làm cho vui là chính, tích cóp bao năm giờ ông cũng đâu thiếu chỗ tiền này đâu, cứ giữ lại đi, có phải là sau này không có món mới nữa đâu."

La Nhất cũng không ngăn ông cụ nữa, chỉ nói "Ông vẫn giữ nghề lắm, đám thanh niên ở nhà hàng mỗi lần nghe đến tên ông đều chẳng phải than thở à."

Đã ăn xong cái thứ hai.

Nhìn La Nhất cười ngoan ngoãn ăn hết hai cái một lúc, Ông Tư liền đưa luôn cái bánh thứ ba cho La Nhất, bản thân cũng ăn một cái, gật gù.

Ăn bánh của ông Tư, uống trà của ông Tư, không gì vui bằng.

La Nhất cảm khái.

Buổi sáng mát mẻ thế này.

Hàng cây đu đưa.

Hoa cỏ rung rung.

Tâm trạng ngày mới của anh hôm nay không tệ.

Cho đến buổi trưa nhận được cuộc gọi của Lưu Diên.

Kết quả sau đó là, Bùi Nam đỗ xe trước cổng.

Đến làm gì à?

“Đến đó rồi em cũng không biết phải làm gì?” Bùi Nam than thở.

“Anh cũng vậy.” La Nhất ngồi đần mặt nhìn ra cửa sổ xe. Sau một hồi hết khóc lóc rồi năn nỉ của Lưu Diên, cuối cùng là anh đang trên xe của Bùi Nam đến chỗ ghi hình của Vi Chí Du.

Tại sao lại là Lưu Diên gọi điện khóc lóc ấy à?

Là bởi cô ấy không chịu nổi Vi Chi Du cứ mười phút một lần gọi điện gào lên với cô.

Trong thời gian Vi Chí Du rời đi, không biết bằng cách nào hắn xin được đạo diễn tìm người thay thế trong một tập, cuối cũng không chỉ thay thế một người, mà còn tận hai người.

Nhưng La Nhất không ngờ người kia lại là Bùi Nam.

Lúc Bùi Nam gọi điện đến, anh cũng rất bất ngờ, bởi trước đó giữa Vi Chí Du và Bùi Nam cũng không thường qua lại.

“Quan hệ của anh với chị Diên tốt thật đó.” Bùi Nam ngồi xải thài lải trên chiếc ghế dài phía sau xe. Xe này rất rộng, được một lát cậu quyết định nằm thẳng xuống luôn.

Ngừng một lát, Bùi Nam lại bổ sung: “Cả anh Du cũng thế.” Rồi quay sang hỏi La Nhất đối diện “Nhưng sao anh Du không gọi điện thẳng cho anh mà lại là chị Diên?”

La Nhất cười “Hắn bận mắng người.”

Bùi Nam nhếch khoé miệng, tựa như muốn phản bác, cuối cùng chuyển đề tài “Chuyện… anh muốn ngừng đóng phim… hai người đó có biết không?”

La Nhất lắc đầu.

Bùi Nam im lặng một lúc, sau đó khẽ nhoẻn cười, mặt mày hơi giãn ra. Tâm trạng bị nhồi nhét lịch trình giữa chừng đến mức suýt cãi nhau với quản lý cũng tan biến.

Xem chưa, rốt cuộc cậu mới là người thân thiết với La Nhất nhất.

Thực ra nghe tin anh trai cũng bị mời vào thay thế tạm thời một tập của chương trình thực tế này, cậu mới quyết định tham gia.

“Không được ăn sinh nhật cùng anh rồi, thật tiếc.” Bùi Nam nhếch nhếch miệng, lôi từ trong túi ra một viên sô cô la thả vào mồm nhai.

La Nhất sực nhớ, liền từ trong ba lô lấy ra một hộp quà, đưa qua cho Bùi Nam. “Anh sợ lúc đến đó rồi bận ghi hình hoặc tập duyệt thì lỡ mất thời gian…”

Bùi Nam ngạc nhiên, bật người dậy “Nào có,… nào có chứ, đưa lúc nào em cũng vui hết, anh sao lại khách sáo thế...”

Cậu hí hửng đón lấy món quà, ôm trong lòng hai bàn tay ngắm nghía một vòng “Anh… em mở ra xem luôn được không?”

La Nhất cười nhìn cậu không nhịn nổi đã hí hoáy bóc quà “Của em mà, sao không được chứ.”

Bùi Nam tỉ mỉ mở hộp quà ra, bóc cẩn thận từng lớp giấy gói quà, bên trong là một chiếc hộp tinh tế. Bùi Nam mở hộp, mặc dù đã gần như đoán được đó là gì rồi, trong lòng vẫn hồi hộp.

Là một chiếc đồng hồ.

Toàn thân một màu đen tuyền, trên dây đeo hai bên cứ cách một đoạn lại khảm một viên đá quý nhỏ xíu màu xanh dương điểm sáng, mặt đồng hồ cũng vậy, nhìn rất nam tính và hiện đại, lại pha chút bí ẩn, sang trọng.

Bùi Nam thích không chịu nổi, ánh mắt lấp lánh ánh sáng nhìn La Nhất “Anh… cái này không rẻ đâu!”

“Em thích không?” La Nhất nhìn cậu vui đến mức hai tai cũng sắp phe phẩy luôn rồi, buồn cười hỏi.

“Thích chứ, thích chết đi được, nhưng mà…”

“Không đắt, em thích là được.”

“Loại này, em không thấy giờ còn bán trong nước đâu…lúc mới ra đã hết hàng rồi.” Cậu ngập ngừng.

“Anh mua từ tháng trước rồi, lúc ấy bạn anh đi du lịch, thấy cũng sắp sinh nhật em rồi, nên nhờ mua hộ luôn.”

Đúng là anh đã mua đồng hồ này cho Bùi Nam từ lúc đó rồi, nhưng lại chần chừ không biết có nên tặng không. Bởi chiếc đồng hồ này quá đắt, sức anh với công việc hiện tại trong mắt mọi người thì món quà này đúng là không dễ dàng mua được. Anh không muốn Bùi Nam nghĩ nhiều.

Sợ cậu lại vặn hỏi chuyện tiền nong, La Nhất chuyển đề tài chỉ vào chiếc ghế dài đối diện “Em có muốn ngủ một lát không, còn lâu mới tới nơi cơ.”

Bùi Nam lắc đầu “Sao em ngủ nổi chứ, đang vui vậy nè, hơn nữa còn phải đón một người.”

La Nhất ngạc nhiên “Còn ai nữa à?”

“Lúc trên đường đến đón anh quản lý em có gọi điện, nói bổ sung thêm một người. Cậu ấy chưa có quản lý, chưa sắp xếp kịp xe cũng không biết đường, với lại chương trình cũng gấp, lại biết bọn em có quen nhau nên nhờ em qua đón luôn. Không ngờ cậu ấy với quản lý của em lại có quan hệ thân thiết như vậy, vốn anh ấy giải quyết công việc xong rồi đi sau sẽ đưa cậu ấy đi cùng nhưng sợ phía đạo diễn bên kia không chịu đợi.”

Đúng lúc này, lái xe vòng vào một khu chung cư cao cấp, trước cửa trung cư đã có một người đứng đợi sẵn, dưới chân là ba lô hành lý đơn giản.

Người này thân cao, dáng đứng thẳng tắp, quân jean màu quân đội hơi ôm sát, vừa khéo khoe ra đôi chân dài mạnh mẽ. Áo thun trắng hoạ tiết trước ngực, bên ngoài khoác một áo sơ mi trơn cùng màu quân đội nhưng nhạt hơn so với quần, tay áo ngắn rộng, trông vừa khoẻ mạnh lại không phô trương. Nhưng vừa nhìn, lại có cảm giác như cậu ta không phải đến tham gia chương trình nông nghiệp, mà cứ như thể sắp đi nhập ngũ vậy, không, là ra chiến trường luôn được rồi. Thanh niên anh tuấn, vì nước vì dân kiến công lập nghiệp.

Triệu Hy, không ngờ lại là Triệu Hy.

Hôm nay thật nhiều điều bất ngờ.

“Sao lại là cậu ta?” La Nhất vừa trông thấy đã buột miệng hỏi.

“Anh, anh không biết à, Triệu Hy bảo là chị Diên bảo cậu ấy đi theo để giúp bạn chị ấy chút việc nhà nông lúc quay chương trình, với cũng xem như học hỏi thêm về chương trình thực tế, dù sao thời gian này Triệu Hy rảnh lắm.”

La Nhất không bắt kịp hết thông tin trong đoạn này, vội hỏi cái khiến anh ấn tượng nhất “Cậu ta biết việc nhà nông à?” Thằng nhóc vô dụng trong tâm trí anh còn biết làm nông cơ à.

Bùi Nam cười “Không biết nhiều, nhưng biết làm việc tay chân, đỡ hơn anh em mình.”

“Anh, chị Diên không nói với anh thật à?”

La Nhất gật đầu ngán ngẩm “Chắc quên.”

Cái đầu của Lưu Diên, đả người ta xong thì làm sao nghĩ thông được chuyện gì, bây giờ có khi còn đang bận âm mưu đốt người phóng hoả đấy.

“Càng đông càng vui mà.” Thấy xe dừng, Bùi Nam liền mở cửa xe nhảy xuống, nửa chạy nửa đi nhanh chóng tới chỗ Triệu Hy.

Hai người thoải mái nói với nhau gì đó, giữa đường thấy Triệu Hy khựng lại, Bùi Nam quay đầu nói nói cười cười, vừa nói vừa vỗ vai cậu ta, sau đó cả hai cùng tiến về phía xe.

Phía sau xe rất rộng, Triệu Hy cũng theo Bùi Nam chui vào.

Lúc nhìn thấy La Nhất, Triệu Hy liếc mắt qua, lịch sự gật đầu một cái coi như chào hỏi, rồi chọn một góc cách xa anh nhất ngồi xuống, thả ba lô bên cạnh, cả người thẳng tắp, khuôn mặt điềm tĩnh như đang niệm kinh chú trong đầu.

La Nhất nghĩ: Xem ra đã biết anh ngoài địa vị bạn bè với Lưu Diên ra còn là anh trai của Bùi Nam rồi, hình như cũng không biết anh có mặt trong lần này, có lẽ vừa rồi mới được Bùi Nam phổ biến kiến thức. Lưu Diên đúng là… mà cũng không trách được, có lẽ Triệu Hy vẫn chưa nói gì về mối quan hệ trước đây.

Anh nghiêng đầu sang nhìn Triệu Hy đánh giá, đây là lần đầu tiên anh nhìn cậu trai này với khoảng cách gần sau từng ấy năm. So với hồi nhỏ quả thực khó nhận ra, anh vốn trí nhớ kém, khoảng cách lại nhiều năm như thế rồi.

Nhưng có một điểm anh nhận ra được vẫn không thay đổi, Triệu Hy rất rất trắng, tóc và lông mày lại cực kỳ đen. La Nhất nhớ hồi nhỏ, khá thích cốc đầu cậu, mỗi lần anh cốc đầu Triệu Hy, cậu nhóc lại bực bội hất tay anh ra, sau đó tránh xa anh vạn dặm, trốn vào một góc len lén liếc trộm anh như phòng giặc.

Triệu Hy thấy anh nhìn thì hơi nhướn mày, môi mím mím, đôi mắt thanh lãnh tia một đường thẳng tắp như muốn đáp trả vào mắt anh, nhưng rồi lại rồi đột ngột quay đầu đi, vừa quay đi lại nghe thấy người kia cất tiếng nói cao quý cùng một cái gì đó đưa qua.

“Cậu chưa ăn trưa đúng không?”

Triệu Hy quay sang, thấy trước mặt là một cái cặp lồng.

“Anh, anh… là cái gì vậy?” Bùi Nam một bên tò mò, thấy La Nhất xách theo thứ đồ này cậu cũng đoán là đồ ăn, nhưng Bùi nam ăn no ở nhà rồi nên không hỏi.

Giờ thấy La Nhất đưa cho Triệu Hy, cậu lại thấy thèm.

“Là gì vậy?” Cậu trai môi hồng răng trắng, mặt như phấn nhưng đường nét khuôn mặt không có nét nào nhu mì, còn tràn đầy công kích, lạnh lùng hỏi.

“Bánh mới làm đấy, ăn đi.” La Nhất bình tĩnh nói. Này là ông cụ Tư thấy anh thích ăn nên về nhà làm thêm một mẻ rồi đưa qua cho anh.

“Tôi không đói.”

“Có đói đó.”

“Không đói.”

“Có, cậu chưa ăn còn gì.”

“Tôi ăn rồi.”

“Mau ăn đi, đừng nói nhiều.”

Cặp lồng bánh vẫn một mực dơ lên trước mặt.

Bùi Nam ngẩn mặt nhìn một màn này, dường như thấy lại hình ảnh nào đó lúc nhỏ, anh cậu và bạn cậu lúc đó cũng thường hay đối đáp qua lại khốc liệt như vậy.

Cuối cùng luôn là Triệu Hy nước mắt ngắn nước mắt dài chịu đựng bị ép ăn đủ thử đồ linh tinh, nhìn anh trai cậu như nhìn cọp.

Có thể nói, anh cậu hồi nhỏ từng bạo lực tinh thần Triệu Hy.

Bùi Nam tò mò nhìn cục diện trước mặt.

Cậu liếc mắt thấy Triệu Hy lông mày bắt đầu dựng ngược lên rồi, tưởng chừng như rất khó chịu, bực bội. Nhưng chỉ qua một lát, cậu ta lại gượng gạo đưa tay ra nhận lấy cặp lồng bánh, im lặng mở ra nhìn, im lặng cầm lên một cái, im lặng cắn một miếng, im lặng nhai nuốt.

Rồi.

Vẫn là kẻ thua trận như trước thôi, được cái không khóc nhè.

Đồ nhu nhược.

Đồ nhu nhược này xem ra còn khá bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức liền một lúc ăn hết ba cái bánh bằng tốc độ quân đội kìa.

Thấy một màn này, Bùi Nam hốt hoảng, vội vàng cướp lấy cái cặp lồng kêu lên “Phần tôi một cái, có bốn cái cậu ăn hết ba rồi, cái còn lại này cho tôi.”

Triệu Hy trừng mắt giữ một bên cặp lồng, miệng lúng búng nhai nhưng vẫn cứng giọng “Anh cậu bảo cho tôi, của tôi.”

Bùi Nam liền quay sang nhìn La Nhất dở chiêu làm nũng “Anh… cho em một cái, em cũng đói!!!”

Triệu Hy cũng quay sang lườm anh.

Nhưng La Nhất lúc này đã ngả lưng ra ghế, tay cầm một tờ tạp chí mở ra vừa đọc vừa bận rộn nghĩ: Ăn ngon vậy à, quả thực ngon, anh cũng thích ăn. Không lẽ nhờ ông cụ Tư dạy lại công thức, mua thì chắc ông không chịu bán đâu, nhưng muốn học thì dễ thôi. Ây… nhưng mà anh lười lắm, chỉ muốn ăn thôi.

Bùi Nam nói gì anh không nghe lọt tai.

Kết quả đến lúc nghe thấy Bùi Nam đột ngột hét lên một tiếng, anh mới giật mình ngẩng lên.

Cặp lồng bánh đang trên tay Bùi Nam, miệng Triệu Hy thì đang nhai nhồm nhoàm, hai má trắng sữa phồng lên, mắt trợn lên nhìn Bùi Nam thách thức, bánh thì hết rồi.

Bùi Nam cầm cặp lồng đau đớn, cậu không đói, nhưng cái bánh này cậu cực kỳ muốn ăn.

Cậu bực bội ném cái cặp lồng rỗng vào ngực Triệu Hy. “Của cậu hết, ăn hết đi, ăn hết đi, của cậu hết đấy!!!”

Triệu Hy đỡ lấy, ném ngược lại một thanh kẹo sô cô la vào ngực Bùi Nam.

Bùi Nam cầm thanh sô cô la lên, thấy là nhãn hiệu lâu lắm rồi mới được ăn chỉ có trong quân đội, mày liền giãn ra không tức được bao lâu, nghiêng đầu thả giọng nói “Coi như cậu biết điều.”

Triệu Hy cẩn thận đóng nắp cặp lồng bánh lại để sang bên cạnh, lấy ra một chai nước uống vài ngụm.

Cậu nhìn trộm La Nhất, thấy anh lại an ổn ngồi đọc tạp chí rồi, người này vẫn chuyên quyền, vô nhân đạo, đáng ghét như xưa.

Xem kìa, lại ngủ gật rồi, lúc đọc sách báo thường xuyên ngủ gật.

Lúc ngủ gật, trông vẫn rất đáng ghét.

Bởi hay bắt nạt cậu.

Hết chương 3

Bạn đang đọc Người này thật phiền não sáng tác bởi kiemly2023

Truyện Người này thật phiền não tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kiemly2023
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.