Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đơn Thuần

Tiểu thuyết gốc · 2583 chữ

"Ai... Bần tăng bảo rồi.. Truyện này miễn phí nên không cần phải tặng TLT đâu.. Thật đấy!" Vừa nói, tăng nhân này vừa bỏ 994 TLT của Kenrori và 200 TLT của Haku1971 vào bên trong tay áo.. =))

...

Ngụy Thiên Minh vạn lần không nghĩ đến, vận khí của mình lại tốt như vậy. Hôm nay chẳng những không có bị Hiến Chí Đế nghi ngờ, ngược lại còn trở thành tổng quản hậu cung mới, đây thật sự là chuyện tốt a.

Đối với Ngụy Thiên Minh mà nói, đây chính là bước chân đầu tiên trên con đường quyền lực đã đạt được. Hắn liền quỳ xuống trước mặt Hiến Chí Đế kích động nói: "Nô tài đa tạ hồng ân vô biên của Hoàng Thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Bình thân!" Lần này Hiến Chí Đế tự mình tới nâng Ngụy Thiên Minh dậy.

Nhưng chỉ từ việc này, Ngụy Thiên Minh cũng có thể đoán ra được, bên người tên Sở Vấn Thiên này thật sự là rất thiếu người rất a. Ngay cả một kẻ chỉ quan sát qua vài lần và chưa biết rõ gốc gác mà đã được cho vị trí trọng yếu như vậy. Tranh đấu trên triều đình có lẽ thật sự rất nhiều chuyện phiền toái….

Ngụy Thiên Minh lại nhìn lên đống tấu chương chất cao như núi ở trên bàn kia. Hắn cũng chỉ có thể líu lưỡi mà nghĩ, cũng khó trách Hiến Chí Đế rất ít đến tẩm cung a.. Bây giờ còn chưa bị mệt chết thì đã là rất may.

Nhưng tình huống này càng phù hợp với Ngụy Thiên Minh hơn, nếu Hoàng Đế đã không thể chiếu cố được cho hậu cung thì cứ để hắn làm thay. Việc này Ngụy Thiên Minh thật sự là tình nguyện đi làm a…

Hiện tại trong lòng Hiến Chí Đế cũng rất là hài lòng với kết quả này, hắn tự cho rằng đã lôi kéo được Ngụy Thiên Minh về bên phe của mình, sau này lại có thêm một tên trợ thủ cực kỳ được việc. Nghĩ như vậy, Hiến Chí Đế còn cố ý trở về nơi làm việc của mình lấy ra một khối kim bài.

Hắn giao cho Ngụy Thiên Minh, nói: "Đây là Kim Bài Miễn Tử, có thứ này thì ngươi ở bên trong hậu cung liền có thể thoải mái đi điều tra, bất kỳ nơi nào ngươi cũng có thể tiến đến. Nhớ kỹ, ngươi nhất định phải tìm ra tất cả đám người Thất Sát Giáo cùng với Thiên Địa Hội. Việc này đối với trẫm mà nói thì cực kỳ trọng yếu!"

Nhìn thấy Kim Bài, trong lòng Ngụy Thiên Minh thật sự là có niềm vui ngoài ý muốn. Hắn không chút do dự liền cầm chặt tấm kim bài này trong tay rồi khom người nói: "Tạ hoàng thượng ban thưởng!"

Hiến Chí Đế khẽ gật đầu nói: "Chỉ cần ngươi thay trẫm làm việc này thật tốt, thì mấy đồ vật như vậy về sau sẽ không thiếu."

"Nô tài hiểu rõ!" Vẻ mặt của Ngụy Thiên Minh lúc này cũng lộ ra mỉm cười.

Hiện tại Ngụy Thiên Minh đã là tổng quản hậu cung thì về sau một mình chấp chưởng đã không có vấn đề gì nữa, lại thêm tấm Miễn Tử Kim Bài nằm ở trong tay. Thì hắn lập tức nghĩ đến một nơi ở hậu cung, có thể làm một số dự tính mà không cần ai phải cố kỵ. Nghĩ tới việc mình có thể làm được, Ngụy Thiên Minh cao hứng muốn nhảy dựng cả lên.

Sau đó, Hiến Chí Đế nói thêm vài lời cổ vũ rồi kêu Ngụy Thiên Minh trở về để chuẩn bị, trong ngày hôm nay hắn sẽ đem ý chỉ của mình truyền xuống, để cho Ngụy Thiên Minh thuận lợi ngồi lên vị trí này.

Sau khi rời khỏi Càn Thanh Cung, ở trong lòng Ngụy Thiên Minh vui vẻ vẫn còn chưa tán, có lẽ là do hắn còn chưa cần làm gì thì tất cả đã được kết quả như ý.

Hắn nhìn qua mấy cung nữ và phi tần xinh đẹp đi ngang qua cũng đều nói vài câu trêu ghẹo một chút, rồi ưỡn ngực thẳng lưng mà thong dong rời đi. Bởi vì không lâu nữa, các nàng đều sẽ nằm gọn ở trong lòng bàn tay của hắn mà thôi.

Sau khi trở về nơi ở của mình Ngụy Thiên Minh liền kêu Lý Tiểu Hùng tiến tới, nói với hắn chuẩn bị thay hết người trấn thủ ở tử lao và cải tạo nơi đó thành nơi rèn luyện bí mật cho thế lực của mình.

Rồi Ngụy Thiên Minh lại nhớ đến hai nàng Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục ở chỗ Cẩn tổng quản từ hôm qua đến giờ còn chưa có gì lót bụng, nếu mà không đến chỉ sợ các nàng sẽ bị đói chết.

Sau đó, Ngụy Thiên Minh liền đến Ngự Thiện Phòng, rồi phân phó Ngự Trù chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon một chút, với lý do là Tuệ phi muốn ăn.

Sau khi thức ăn này đã được chế biến xong, Ngụy Thiên Minh liền để vào kho đồ của hệ thống rồi hướng thẳng đến viện tử nơi hai nàng đang ở.

...

Ngụy Thiên Minh dừng lại ở phía sau toà nhà, thừa dịp không có người nào để ý, hắn liền đem cửa khóa mở ra rồi tiến vào.

Ngụy Thiên Minh vừa đóng cửa lại, bên trong liền vang lên những tiếng "kẽo.. kẹt…" rất nhỏ, vang vọng khắp căn viện tử.

Khi hắn vừa bước vào trong phòng ngủ, liền có một thanh bảo kiếm lạnh như băng từ sau lưng gác lên cổ. Cảm nhận được trên cổ có chút lạnh, trong lòng Ngụy Thiên Minh liền hơi run lên.

Sau đó, một thanh âm quen thuộc từ sau lưng truyền đến: "Không được nhúc nhích, nếu cố tình ta liền chém bay đầu ngươi!"

Ngụy Thiên Minh thở phào một tiếng, vội vàng nói: "Tiểu Lục! Là ta, Ngạo Thiên ca!"

Sau lưng Ngụy Thiên Minh chính là Lục Tiểu Lục, hiện giờ nàng đang núp trong bóng tối mà dùng bảo kiếm đặt lên cổ Ngụy Thiên Minh.

Bất quá, khu nghe thấy thanh âm của Ngụy Thiên Minh liền nhẹ thở ra một hơi rồi sau đó thu kiếm lại.

Vừa thu hồi bảo kiếm, Lục Tiểu Lục vừa nói: "Ngạo Thiên ca, làm sao ngươi lại mặc y phục của thái giám, ta vừa nghe thấy tiếng bước chân rồi lại nhìn thấy một tên thái giám. Còn tưởng là chó săn của tên Cẩu Hoàng đế kia."

Nghe nói như vậy Ngụy Thiên Minh liền xoay người, khuôn mặt đen lại nói: "Cái gì mà chó săn, ta đây chính là đi nằm vùng, mới phải vào trong cung làm thái giám."

Bị Ngụy Thiên Minh trách một câu như vậy Lục Tiểu Lục chỉ có thể bĩu môi lộ ra một bộ dạng khả ái. Ngụy Thiên Minh lại nhìn bốn phía xung quanh một chút, hiếu kỳ hỏi: "Tiểu Lục, sư tỷ của ngươi đi đâu rồi?"

"Ta ở dưới này!"

Nhìn thấy Lục Tiểu Thất từ bên trong mật thất đi ra, Ngụy Thiên Minh liền không nhịn được mà hơi nhíu mày hỏi: "Tiểu Thất, còn đang bị thương sao không nằm mà tĩnh dưỡng?"

Lục Tiểu Thất liếc trắng Ngụy Thiên Minh nói: "Còn không phải là bởi vì huynh tới muộn như vậy. Làm cho chúng ta còn tưởng đã bị địch nhân phát hiện nên mới phải trốn a."

"A! Được, coi như tất cả là do ta." Ngụy Thiên Minh gãi đầu cười.

Ngay sau đó Ngụy Thiên Minh lại hỏi: "Tiểu Thất, chỗ bị thương của ngươi đã tốt hơn chút nào chưa?"

Lục Tiểu Thất gật đầu nói ra: "Hôm nay đã tốt hơn nhiều, thứ được gọi là Kim Sang Dược này đúng là đồ thượng hạng.. hiện tại ta đã không có gì đáng ngại, Ngạo Thiên ca, ngươi chừng nào thì đưa chúng ta rời khỏi đây?"

Vừa nhắc tới vấn đề này, Ngụy Thiên Minh liền nói ngay: "Các ngươi chớ vội, đợi vết thương của ngươi lành hẳn, thì ta sẽ tìm cơ hội cho các ngươi ra ngoài."

Thật vất vả mới đem hai đại mỹ nhân này cứu về đây, thì làm sao Ngụy Thiên Minh có thể để cho các nàng ròi đi được.

Đột nhiên Lục Tiểu Lục đứng ở một bên phát ra tiếng ùng.. ục.. ục, nàng liền lập tức đỏ mặt ngượng ngùng nói ra: "đã gần một ngày chưa có đồ ăn nên ta có chút đói bụng."

Mà lần này Ngụy Thiên Minh tới cũng chính việc đó, hắn lấy từ trong hệ thống ra mấy món đã chuẩn bị sẵn. Mấy hộp cá ngừ và thịt bằm hệ thống đã thưởng cũng mang hết ra, nói: "Thật trùng hợp, ta cũng định mang sang cho hai người các ngươi một vài món ăn cùng với lương khô, ta cũng sợ các ngươi ở trong này chịu khổ."

Sau đó, Ngụy Thiên Minh liền đem mấy thứ đồ hắn đã chuẩn bị trước để lên chiếc bàn nhỏ ở bên trong mật thất.

Lục Tiểu Lục nhìn thấy rất nhiều đồ ăn mới lạ và hương thơm ngào ngạt nên nàng có chút kích động nói ra: "Ưm, thật là thơm quá a, chỉ ngửi thôi cũng để cho người ta chảy nước miếng."

Rốt cuộc nàng vẫn là nữ nhi giang hồ, nếu có đói bụng cũng liền nói thẳng, còn Lục Tiểu Thất lại có tu dưỡng hơn một chút. Nhìn thấy những món ăn này ánh mắt có có chút sáng lên, nhưng vẫn chưa dám nói gì.

Ngụy Thiên Minh nhìn hai vị này mỹ nữ này nói: "Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, mau tới đây ăn a."

Được Ngụy Thiên Minh gọi thì Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục lúc này mới đi tới, Các nàng cũng không khách khí mà ngồi xuống rồi ăn như gió cuốn.

Các nàng cũng không lo lắng Ngụy Thiên Minh hại các nàng, nếu như Ngụy Thiên Minh mà muốn hạ thủ thì cũng đã làm từ sớm. Cần gì phải phí khí lực đem các nàng cho cứu trở về, rồi còn lo ăn uống cho hai người.

Lục Tiểu Lục cắn một cái đùi gà, vừa ăn vừa nói: "Đúng rồi, Ngạo Thiên ca, vì sao ngươi lại ở trong cung rồi còn mặc y phục của thái giám nữa?"

Lục Tiểu Thất đứng ở một bên cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Ngụy Thiên Minh, xem ra đối với vấn đề này, nàng cũng tương đối hiếu kỳ.

Tâm tư của nữ nhân chung quy cũng là do tò mò mà tạo lên.

Ngụy Thiên Minh thở dài một hơi, làm ra vẻ nhớ lại nói: "Thực ra, chuyện này phải kể từ rất lâu trước đây, khi đó trong nhà của ta rất nghèo, phụ mẫu lại bị quan binh giết chết. cho nên ta mới vào trong hoàng cung làm thái giám để báo thù cho phụ mẫu. Sau đó thì lật đổ cái triều đình thối nát này, Để về sau dân chúng không phải chịu cảnh đau khổ như vậy nữa."

Có thể ở trong hoàng cung nói ra những lời như vậy khiến cho, Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục lập tức tin tưởng câu chuyện do Ngụy Thiên Minh bịa ra.

Mà dựa vào cả những biểu hiện khi trước của hắn thì hai nàng đều tin Ngụy Thiên Minh là một người có lòng hiệp nghĩa rất lớn. Chỉ là không nghĩ tới, số phận của hắn có chút đau khổ.

Cùng với tính tò mò, thì nữ nhân cũng hay quyết định mọi việc theo cảm xúc.

Lục Tiểu Lục không nhịn được mà để cái đùi gà xuống, nhìn Ngụy Thiên Minh nói ra: "Thật xin lỗi, Ngạo Thiên ca, ta không nên gợi lại chuyện cũ thương tâm của ngươi."

Ngụy Thiên Minh hơi lắc đầu nói: "Không sao cả, những việc này đều đã qua. Hiện tại ta chỉ có một mục tiêu, chính là lật đổ triều đình này báo thù cho cha mẹ."

Ngụy Thiên Minh tâm tư kín đáo vô cùng, hắn biết hai vị nữ hiệp khách ở trước mắt này trọng tình trọng nghĩa, mà lại khá là đơn thuần cho nên hắn mới bịa ra câu chuyện này.

Những lời nói của hắn có tác dụng không nhỏ với Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục, hảo cảm của hai nàng đối với Ngụy Thiên Minh lại tăng thêm một ít.

Biểu lộ của Lục Tiểu Thất đang đứng ở một bên có một số biến hóa, sau đó nói: " Ngạo Thiên ca ngươi yên tâm đi, chúng ta có nhiều nghĩa sĩ như vậy thì đại thù của ngươi, nhất định sẽ được giải quyết."

Ngụy Thiên Minh gật đầu ánh mắt mang theo chút cảm kích nói ra: "Cám ơn các ngươi!"

Sau đó, Ngụy Thiên Minh lại lắc đầu tự than thở: "Chỉ tiếc, ta đường đường là nam nhi bảy thước, nhưng lại không thể cùng các ngươi đi mưu đại sự, chỉ có thể ở chốn này làm một tên thái giám."

Lục Tiểu Lục cắn đùi gà nói ra: "Ngạo Thiên ca, ngươi không phải là nằm vùng sao, nếu đã có ngươi rồi thì tất cả sẽ có trợ giúp rất lớn a."

Ngụy Thiên Minh giả vờ gật đầu, lại nói: "Chỉ hy vọng như thế a, đợi đến sau khi công thành thì cũng chính là lúc ta sẽ lui về ở ẩn. Một tên thái giám như ta cũng chỉ có thể cô độc suốt phần đời còn lại. Đáng thương thay a, ta đã lớn như vậy nhưng ngay cả tay nữ hài tử đều chưa có chạm qua a."

Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục nghe xong lời này, thì biểu lộ trên mặt hai nàng có chút biến hoá. Bọn họ liếc nhau, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.

Nhưng rất nhanh, Lục Tiểu Lục liền an ủi nói: "Ngạo Thiên ca nhất định sẽ có người làm bạn bên cạnh a, ngươi là một đại anh hùng tuy không có tiếng tăm gì, nhưng chắc chắn sẽ có người nhớ kỹ ngươi. Ví dụ như ta và sư tỷ, đều sẽ bồi tiếp ngươi, có đúng không, sư tỷ?"

Lục Tiểu Thất cũng không có suy nghĩ gì nhiều gật đầu nói: "Không sai, sư muội nói đúng, Ngạo Thiên ca nếu thật sự báo thù xong, thì tỷ muội chúng ta có thể cùng ngươi quy ẩn sơn lâm cũng được."

Ngụy Thiên Minh nghe nói như vậy thì trong lòng rất vui vẻ, Hắn không nghĩ rằng hai tiểu cô nương này lại dễ lừa gạt như vậy.

Sau đó, Ngụy Thiên Minh làm ra vẻ kinh ngạc và cảm động nói: "Tiểu Thất, Tiểu Lục, các ngươi nói thật sao, các ngươi đối với ta thật sự là quá tốt."

Bạn đang đọc Ngươi không phải là thái giám? sáng tác bởi tieudaovangioi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieudaovangioi
Thời gian
Lượt thích 28
Lượt đọc 678

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.