Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạ phi đến

Tiểu thuyết gốc · 3072 chữ

Bọn họ cùng nhau đi đến bên ngoài tẩm cung của Dạ phi. Ngụy Thiên Minh liền thấy mấy tên thuộc hạ của mình đang nằm co người ôm đầu ở trên mặt đất, còn một đám thái giám và cung nữ khác lại đứng ở chỗ đó vừa cười vừa nói, trông cực kiêu ngạo. Nhìn đám thủ hạ của mình vô dụng như vậy, khiến cho Ngụy Thiên Minh chỉ muốn lấy tay che mặt lại.

Hắn không do dự chút nào, lập tức quát lớn: " Các ngươi đều lên hết cho ta! Cứ thẳng tay mà đánh có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm!"

Sau khi hô xong câu này, Ngụy Thiên Minh liền đưa cho tên thái giám bên cạnh một thanh gỗ lúc đi đã tiên tay cầm lấy, rồi dẫn đầu đám người mà tiến lên phía trước. Đám thủ hạ của Dạ phi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị ai đó quật ngã, tiếp theo đó là một trận quyền đấm cước đá lên người. Mấy tên đang ôm đầu nằm dưới đất kêu la nhìn thấy lão đại của mình mang theo viện binh tiến đến, cũng quên hết đau đớn trên người mà hăng máu phản công lại.

Đối với Ngụy Thiên Minh chuẩn bị bước vào tông sư chỉ cảnh mà nói, đám người của Dạ phi cung này cũng chỉ là vài con kiến hôi mà thôi. Tung ra một vài cú đấm tùy tiện liền có thể đối phó được.

Quả nhiên, mới thi triển một hai thành nội lực của bản thân thì đã có thể làm cho những tiểu cung nữ và thái giám kia đều lăn bò ở trên mặt đất kêu gào thảm thiết. Không còn dám chính diện đối mặt với Ngụy Thiên Minh nữa.

Bọn hắn lăn lộn ở bên trong hậu cung lâu như vậy, nhưng vẫn chưa từng đụng phải một tên công công nào có võ công cao cường như thế. Khi nhìn thấy rõ mặt của Ngụy Thiên Minh, thì bọn chúng lập tức sinh ra hoài nghi, kia có thật là tên thái giám đã bị đánh đập lần trước hay không.

Còn những tiểu thái giám đi theo sau Ngụy Thiên Minh đến đây, giờ phút này trên mặt của bọn chúng đều cực kỳ kinh ngạc. Bọn họ nuốt một ngụm nước miếng quay mặt nhìn lẫn nhau, hôm nay Ngụy Thiên Minh biểu hiện ung dung như vậy là điều mà trước kia bọn hắn chưa từng được chứng kiến.

Sau khi ngạc nhiên thì tâm lý của mấy tên tiểu thái giám này trở thành vô cùng kích động và vui vẻ, hoá ra đầu lĩnh mà bọn hắn đi theo lại ngưu bức như vậy. Có lẽ từ nay về sau bản thân mình có bị khi phụ thì cũng không phải chịu thiệt thòi nữa.

Ngụy Thiên Minh nhìn Trần công công , đầu lĩnh của Dạ phi cung một chút rồi khinh thường nói: " Các ngươi nhớ kỹ! Trong hậu cung này mà các ngươi thấy Ngụy Thiên Minh ta từ xa, thì đều phải đi đường vòng. Hiểu chưa? Nếu không, ta gặp được lần nào sẽ đánh lần đó."

Sau khi giáo huấn xong đám nô tài của Dạ phi, Ngụy Thiên Minh muốn nhả ra vài lời hung ác giống như trong những bộ phim trước kia mà hắn hay xem. Thứ nhất, hắn muốn thử cảm giác của mấy tên hoàn khố thời xưa. Thứ hai là trang bức để nâng cao hình tượng của mình một chút, nếu không thì cái đám này sẽ không chịu thu liễm lại chút nào.

Sau khi bị đánh một trận, mấy tên tiểu thái giám của cung Dạ phi đã đàng hoàng hơn rất nhiều. Ngoan ngoãn gật gật đầu, hơi run rẩy nói ra: "Chúng ta biết sai, về sau sẽ không dám làm như vậy nữa. Ngụy công công đại nhân đại lượng hãy tha cho chúng ta lần này."

Nhìn bọn thái giám này đều mang theo vẻ mặt đưa đám, Ngụy Thiên Minh cũng chẳng muốn cùng bọn chúng nói nhảm nữa. Hắn liếc một chút tẩm cung của Dạ phi, nói: " Lần này bản công công nể mặt Dạ phi nương nương mà tha cho các ngươi, nếu lần sau mà còn xảy ra chuyện tương tự như vậy thì các ngươi sẽ không dễ chịu như hiện tại đâu!"

Nói xong, Ngụy Thiên Minh liền đứng lên đưa tay phủi qua bụi đất trên áo bào, nói với mấy tên tiểu thái giám sau lưng hắn: " Chúng ta đi!"

Sau khi trang bức xong, đương nhiên Ngụy Thiên Minh phải mau chóng rời khỏi nơi này. Chuyện này đã kinh động đến Dạ phi, nếu hiện tại mà gặp phải thì cho dù võ công cao đến mấy cũng không thể dễ chịu được.

Ngụy Thiên Minh muốn đi đến tìm Tuệ phi để xin giúp đỡ một chút, dù sao hắn cũng là người của Tuệ phi. Chỉ cần ở bên nàng thì Dạ phi có lẽ sẽ có một chút kiêng kỵ.

Đương nhiên, cũng không phải là Ngụy Thiên Minh e ngại Dạ phi. Chỉ là ở thời điểm hiện tại, hắn biết quyền lực của mình vẫn chưa đủ lớn. Bất cứ người nào có một chút địa vị cũng có thể giày vò hắn, đã ở trong cung này thì Ngụy Thiên Minh vẫn phải hiểu lấy bản thân chính mình. Nói tiếp, Tuệ phi đã lệnh cho mình tối nay đi hãm hại Dạ phi, bây giờ đánh thủ hạ của nàng ta thì càng có vẻ mình trung tâm hơn. Cả thủ hạ hay chủ nhân tẩm cung thì hắn đều dám đụng đến cả.

...

Ngụy Thiên Minh cũng không trở về nơi ở của mình để thay y phục mà, quay sang bảo với một tên thái giám đi đầu. Dẫn hắn tiến về tẩm cung của Tuệ phi, đám còn lại thì trở về dưỡng thương và tiếp tục công việc. Bây giờ, đám tiểu thái giám này đối với Ngụy Thiên Minh đã phát ra kính nể từ trong nội tâm, thậm chí còn có một ít sợ hãi nên đều nghe lời răm rắp.

Rất nhanh, Ngụy Thiên Minh đã tới trước cửa tẩm cung Tuệ phi.

Những tiểu thái giám và cung nữ đang canh gác ở trước tẩm cung Tuệ phi kia, đều nhận ra Ngụy Thiên Minh, tất cả đều khom người hành lễ với hắn.

Phải biết, từ lúc Ngụy Thiên Minh vào dưới trướng của Tuệ phi nương nương tới nay đều là nhất đẳng hồng nhân trong mắt của nàng. Trừ Tuệ phi ra thì hắn chính là lãnh đạo lớn nhất, tất nhiên cũng chỉ vỏn vẹn ở trong tẩm cung của Tuệ Phi này mà thôi.

Đi vào cửa tẩm cung, Ngụy Thiên Minh hướng về một tiểu cung nữ gác cửa mà hỏi: " Tuệ phi nương nương ở đâu?"

Tiểu cung nữ lập tức trả lời: " Ngụy công công, Nương nương hiện tại đang ngâm mình ở trong phòng tắm."

Ngụy Thiên Minh nghe như vậy thì a một tiếng, đứng chờ ở bên ngoài cửa.

Tiểu cung nữ nhìn thấy Ngụy Thiên Minh đứng chờ ở cửa mà không tiến vào, liền khẽ nhắc nhở: " Ngụy công công, người tìm nương nương không phải là có việc gấp sao, làm sao còn không đi vào?"

"Đi vào?" Ngụy Thiên Minh hơi sững sờ. Nhưng rất nhanh, hắn đã kịp thời phản ứng lại.

Hiện tại hắn đang là một tên thái giám, lại còn là hồng nhân bên người của Tuệ phi nương nương. Coi như Tuệ phi có đang khoả thân đi nữa, chính mình đi vào thì có làm sao a. Dù sao cũng không có người nào hoài nghi cái gì hắn cả.

Nghĩ tới những điều này, Ngụy Thiên Minh cũng lười nói thêm câu nào nữa, bước chân tiến về phía bên trong phòng tắm.

Mọi nơi trong tẩm cung này đều được trang trí tỉ mỉ, mỗi một đồ vật đều được làm ra một cách tinh xảo, mỹ lệ vô cùng. Đồ đạc trong phòng được làm từ gỗ thượng phẩm, nghệ nhân điêu khắc là cực tốt. Chỉ vẻn vẹn nơi này thôi cũng có thể nhìn ra được cái gì gọi là khí chất của hoàng gia.

Ngụy Thiên Minh đi qua chính phòng, trực tiếp tiến vào phía sâu bên trong. Vén màn che của cánh cửa lên, Ngụy Thiên Minh cũng không chào hỏi, liền tìm đến chỗ của Tuệ phi nương nương.

Ở kiếp trước, hắn không có cơ hội tiếp cận mỹ nữ cách quang minh chính đại như vậy. Hiện tại lại có một cơ hội như thế này, Ngụy Thiên Minh quyết tâm phải ngắm cho thật là thỏa mãn.

Lúc này Tuệ phi cũng không phải ở trong phòng tắm, mà đang khoác lên người một chiếc áo tơ lụa rất mỏng nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Khi nghe được tiếng bước chân quen thuộc bước tới, nàng liền chậm rãi mở mắt.

Nàng nhìn thấy Ngụy Thiên Minh đang ngây ngẩn ở đó mà nhìn nàng, Tuệ phi cất tiếng trong trẻo pha chút lười biếng nói: " Tiểu Ngụy tử, có chuyện gì sao? còn đứng đó ngẩn người làm gì, mau tới xoa bóp vai cho bản cung!"

Ngụy Thiên Minh nghe vậy thì giật mình, tranh thủ gật gật đầu, nói ra: " Tiểu nhân tuân mệnh!"

Ngụy Thiên Minh liền vội vàng bước đến bên giường của Tuệ phi, đợi nàng xoay người nằm úp xuống thì hắn mới dám nhìn loạn. Một thân thể trắng mềm như hoa mai trong tuyết đang ẩn hiển dưới lớp y phục mỏng manh của nàng. Tay của Ngụy Thiên Minh chỉ vừa khẽ chạm lên làn da mềm mịn như mỡ đông của Tuệ phi thôi thì hắn cũng có cảm giác như đôi vai của nàng như sắp tan ra vậy. Quả thật là một vưu vật hiếm có trên đời.

Sau một lúc được Ngụy Thiên Minh xoa bóp, nàng hơi hơi thở dài qua chóp mũi, nói: " Lần trước bị bọn chúng đánh vào đầu sao? Hôm nay bổn cung thấy ngươi có hơi chút kỳ lạ a…"

Một tia ai oán cùng phiền muộn, lại từ trong miệng Tuệ phi truyền ra. Nàng nói tiếp: " Haizz…Tiểu Ngụy Tử, Bổn cung biết trong lòng ngươi có chút khúc mắc với ta, nhưng hiện tại ở bên cạnh bổn cung lại không thể tin tưởng được ai ngoài ngươi cả. Bắc Tấn của chúng ta tuy nhỏ yếu nhưng mấy năm nay cũng đã tích góp được một số lực lượng nhất định rồi, hiện tại chỉ cần đợi nhà Kim xuôi về nam tấn công Đại Càn, thì bổn cung liền có thể rời khỏi cái nơi cô quạnh mấy năm này mà quay về quê nhà."

Ngụy Thiên Minh ở một bên đang xoa nắn nhẹ đôi vai non mềm của Tuệ phi cũng phải ngừng lại, trong lòng hơi lộp bộp nhưng vẫn nhẹ nhàng nói ra: "Nương nương, Nô tài sẽ luôn hết lòng vì nương nương mà ra sức. Nhưng bệ hạ này cũng thật là hồ đồ, cho dù là nắm giữ tam cung lục viện hay ngàn vạn nữ nhân đi nữa. Thì sao lại có thể làm ngơ được một người đẹp tựa tiên xa cá lặn như nương nương người cơ chứ. Nếu là nô tài, thì tuyệt đối nương nương sẽ là người đầu tiên ở trong thâm tâm!"

Ngay tại thời điểm Tuệ phi muốn nói Ngụy Thiên Minh vô lễ, thì bỗng nhiên một thanh âm gấp gáp của tiểu cung nữ nào đó từ bên ngoài phòng vọng vào: " Không tốt a nương nương, Dạ phi nương nương đang dẫn người tiến đến đây!"

Tuệ phi nghe nói xong, thần sắc nhất thời bối rối. Từ trên giường ngồi dậy, cho dù khe ngực non mềm, trắng như tuyết lộ ra bên ngoài cũng không kịp để ý, nói ra: " Nhanh! Mang y phục đến đây cho bổn cung!"

"Vâng!" Ngụy Thiên Minh cũng không chút do dự nào, nhanh chóng gật đầu một cái rồi mang cung trang để sẵn trong rương tiến đến đưa cho nàng.

Rất nhanh, Tuệ phi sau khi mặc y phục gọn gàng liền tiến đến chính phòng, còn Ngụy Thiên Minh thì cung kính đi theo ở một bên.

Hai người không phải là sợ Dạ phi, chỉ là trong chốn hậu cung này. Nếu bị truyền ra tin đồn vớ vẩn nào đó thì sẽ có rất nhiều phiền phức tìm đến cửa. Cho dù là ở cùng với thái giám đi nữa, thì việc này cũng không thể được.

Long nhan mà nổi giận, thì ai cũng không chịu đựng nổi.

Khi bọn họ vừa đi đến đại sảnh, liền thấy Dạ phi mang theo một đám cung nữ và tiểu thái giám tiến đến. Đúng như Ngụy Thiên Minh dự đoán, đám người này đều là những tên mà vừa nãy bị hắn đánh qua. Hiện tại ai cũng trưng ra vẻ mặt đưa đám, biểu lộ cực kỳ ủy khuất.

Ngụy Thiên Minh vừa đi ra, ánh mắt liền rơi vào trên người của Dạ phi. Lập tức có thể hiểu được tại sao Tuệ phi lại muốn mình đi ám hại nàng.

Dạ phi là một nữ nhân rất xinh đẹp, chỉ cần nàng đứng ở nơi đó thôi thì cũng có thể khiến cho tất cả ánh mắt của nam nhân đều bị hấp dẫn đến. Tuy chỉ nàng chỉ hơn một chút Tuệ phi về mặt nhan sắc nhưng phong cách của hai nàng lại khác hoàn toàn khác nhau.

Tuệ phi luôn luôn mặc cung trang màu trắng thanh cao trang nhã, còn Dạ phi thì lại theo đuổi những màu sắc rực rỡ. Tuy nàng đeo nhiều trang sức nhưng lại không khiến cho người khác cảm thấy dung tục, mà hoàn toàn hợp với khí chất quý phái của nàng. Cho dù là ai nhìn vào cũng có cảm giác nàng là một chú công rực rỡ toả sáng dưới ánh nắng vàng.

Cũng không có cách nào khác!

Ở trong hậu cung này, nơi mà mỹ nữ còn nhiều hơn ăn xin thì mặc kệ là cung nữ hay là phi tử thì đều phải tạo một vài điểm độc đáo riêng thì mới có thể hấp dẫn cái nhìn của hoàng đế.

Khi Dạ phi đi vào trong phòng, nàng nhìn một chút về bốn phía quanh phòng, lạnh lùng mở miệng nói: " Tuệ phi tỷ tỷ, làm sao tỷ lại phải ra tận bên ngoài nay a. Có phải là mấy năm này hoàng thượng đều đến Dạ phi cung sủng hạnh ta, nên mới khiến cho tỷ tỷ ăn không nằm chờ. Quẫn bách quá phải tìm lấy mấy tên thái giám đến để giúp đỡ, ha ha!"

Cái thái độ cùng ngữ điệu vô cùng cao ngạo kia đã đủ để chứng minh cho địa vị của Dạ phi trong hậu cung này. Bất quá, Tuệ phi cũng không phải đèn cạn dầu.

Tuệ phi nương nương lông mày nhướn lên, liền nói:" Hoàng thượng sủng hạnh muội muội mấy năm thì thế nào? Không phải vẫn còn chưa có mang long thai sao. Chỉ sợ qua không lâu nữa thì muội muội xuống tràng cũng như vậy mà thôi. Đến lúc đó thái giám cũng không có đến để mà giúp đỡ đâu!"

Dạ phi tuy được đế vương sủng ái, nhưng nàng cũng có chỗ khổ. Mấy năm nay hoàng đế mới nên ngôi, bận bịu lo toan chính sự. Mỗi lần đến chỗ nàng thị tẩm cũng chỉ có ngồi tâm sự một chút rồi lại đi phê duyệt tấu chương, khiến cho đến tận bây giờ nàng vẫn chưa thể mang cốt nhục của hoàng đế.

Tại trong hậu cung này, nữ nhân của hoàng đế có thể cười đến cuối cùng thì đều phải là những người kết ra long thai mới được.

Tục ngữ nói đúng, mẹ quý tại con, tại trong hậu cung này thì đây chính là điều thực dụng nhất. Mỗi lần có người nói đến đề tài này, sắc mặt của Dạ phi đều trở lên hết sức khó coi.

Nghe Tuệ phi nương nương nói như vậy, bộ mặt mỹ lệ của Dạ phi trong nháy mắt liền biến thành âm lãnh.

Ngụy Thiên Minh ở một bên nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong lòng đúng là khâm phục không thôi. Tranh đấu giữa những nữ nhân này thật đúng là lợi hại a, một câu cũng không ai chịu nhường ai.

Tuệ phi này thật không phải một chủ tử dễ bị khi dễ.

Sau khi Dạ phi hít sâu mấy hơi thở, cũng có chút phẫn nộ nói ra: " Tuệ phi tỷ tỷ, một tên nô tài tổng quản của ngươi đúng có một cái lá gan đúng là không nhỏ a. dám đen người xông vào bên trong tẩm cung của ta, đánh bị thương người của ta. Đây là không thèm đem ta để vào mắt sao?"

Dạ phi vừa mới nói xong lời này, Trần công công đi ở phía sau nàng vội vàng đứng ra nói: " Chủ tử, người phải làm chủ cho lão nô a, tên Ngụy Thiên Minh kia thật là quá phách lối rồi. Hắn ra tay đánh nô tài khiến cho xương gãy từng đốt, máu vương không ngớt, tóc rụng cả mảng. Hoàn toàn không cho ngài nửa chút mặt mũi nào cả!"

Dạ phi mặt mũi tràn đầy lãnh ý, nàng vung tay lên nói: " Ngươi yên tâm, bản cung hôm nay nhất định sẽ vì ngươi làm chủ, ta tin tưởng Tuệ phi nương nương cũng sẽ xử trí tốt sự việc này!"

Nói xong Dạ phi nhìn thẳng về phía Tuệ phi, nói ra: " Tuệ phi tỷ tỷ, ngài xem chuyện này, nên làm như thế nào đây?"

Bạn đang đọc Ngươi không phải là thái giám? sáng tác bởi tieudaovangioi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieudaovangioi
Thời gian
Lượt thích 13
Lượt đọc 681

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.