Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Châm Ngòi

Tiểu thuyết gốc · 2324 chữ

Vừa nghe thấy ngữ khí của Hoàng hậu có chút không đúng, lông mi Ngụy Thiên Minh hơi nhíu lại. Trong lòng hắn suy nghĩ lại câu nói vừa rồi của mình, chẳng lẽ đã nói nhầm nên làm Hoàng hậu không vui?

Tỉ mỉ nghĩ lại thì cái ngữ khí kia của nàng là không nên có a, vừa rồi bản thân mình chỉ là tỏ thái độ mà thôi, còn chưa có nói thêm một cái gì cả.

Ngay sau đó, Hoàng hậu ở trên phượng ỷ, lạnh lùng nói ra: "Ngụy Thiên Minh! ngươi đừng tưởng rằng chuyện gì bản cung cũng không biết, mấy ngày nay Cẩn tổng quản đã giúp ngươi xuất cung, lại còn muốn qua mặt được bản cung sao?"

Ngụy Thiên Minh ngẩng đầu một cái, liền nhìn thấy trong mắt của Hoàng Hậu có thêm một tia trêu tức, thì nhất thời ở trong lòng hắn liền minh bạch tất cả. Thì ra Hoàng Hậu căn bản cái gì cũng không biết, chỉ là ở chỗ này suy đoán lung tung hù doạ người mà thôi

Hiện tại có thể nói, ở trong hậu cung này thì Ngụy Thiên Minh cũng không tính là người mới nữa. Đương nhiên là biết thời điểm nào thì nên nói lời nào mới thích hợp nhất

Ngụy Thiên Minh lại tranh thủ quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu nói ra: "Nô tài đúng là oan uổng a, thật ra cũng không phải cùng Cẩn công công có quan hệ gì cả. Hôm đó xuất cung cũng là thay Tuệ phi nương nương chọn lễ vật cho sinh thần của người, đồ vật được gọi là Mạt Chược vần còn ở chỗ đó. Còn mời Hoàng hậu nương nương minh xét a, mấy tên ở chỗ Cẩn tổng quản còn làm khó dễ chúng ta đủ đường mới cho rời cung, tất cả mọi người đều là hận chết hắn a, kính xin nương nương minh xét."

Hoàng hậu tựa hồ cũng đang đợi câu nói này của Ngụy Thiên Minh. Nàng cố ý tìm nhiều người đến như vậy là để thử xem Ngụy Thiên Minh có dám nói xấu Cẩn tổng quản hay không.

Mặc kệ Ngụy Thiên Minh có phải là cùng Cẩn công công có quan hệ hay không, chỉ cần hắn ở trước mặt mình nói xấu Cẩn công công, thì nàng nhất định sẽ đem những sự việc ở đây truyền đi, sau đó thì chỉ cần đợi Cẩn công công xử lý tên này nữa là xong.

Mà trên thực tế, Ngụy Thiên Minh cũng hiểu được điểm này. Nhưng dưới loại tình huống bất khả kháng này, hắn chỉ có thể nói thế thì mới để cho Hoàng hậu tin tưởng mình.

Sau khi nghe được Ngụy Thiên Minh nói như vậy, trên mặt của Hoàng hậu đã lộ ra mỉm cười.

Ánh mắt của nàng, bắt đầu ở trên người Ngụy Thiên Minh dò xét một lần, rồi nói ra: "Vậy ngươi thử nói cho bổn cung biết một chút, Cẩn tổng quản đã làm gì với các ngươi, chỉ có như vậy thì bản cung mới tin tưởng được ngươi!"

Thời điểm này thì Ngụy Thiên Minh cũng có thể nói là không có sự lựa chọn nào khác.

Hắn hơi chút suy nghĩ một chút, liền bắt đầu nói ra: "Hoàng hậu nương nương có lẽ còn chưa biết, Cẩn tổng quản hắn thế mà lại dám ở sau lưng nói xấu người."

Mọi người khi biết có kẻ dám ở sau lưng mà nói xấu chính mình thì đều là mười phần tập chung tinh thần coi trong mà lắng nghe. Hoàng hậu cũng là như thế, nàng tuy là quyền cao chức trọng, nhưng chung quy cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi.

Nàng vừa nghe được Ngụy Thiên Minh nói như vậy, thì biểu hiện trên mặt trở nên mười phần khó coi.

Ánh mắt Hoàng Hậu trầm xuống, mà có chút tức giận nói ra: "Cẩn tổng quản nói xấu bản cung cái gì! ngươi phải thành thật mà nói hết từng câu từng chữ ra. Nếu như dám bỏ sót nửa chữ thì bản cung nhất định trảm đầu ngươi!"

Lúc này, Ngụy Thiên Minh cố tình làm ra một bộ dáng hãi, hắn trả co rụt cổ lại, nói ra: "Khởi bẩm Nương nương, nô tài không dám nói."

Ngụy Thiên Minh càng biểu hiện như thế thì Hoàng hậu càng tin tưởng Ngụy Thiên Minh không sẽ nói láo. Bởi vì một người nói láo thì sẽ không cân nhắc đến nhiều như vậy.

Nhưng hôm nay lại là sai lầm của Hoàng hậu khi gặp phải kẻ khôn lỏi như Ngụy Thiên Minh.

Hoàng hậu tạm thời nhịn xuống lửa giận trong lòng, nhìn chằm chằm Ngụy Thiên Minh nói ra: "Mặc kệ ngươi nói cái gì, bản cung đều sẽ không trách tội ngươi. Bản cung chỉ muốn biết Cẩn tổng quản đã nói cái gì, toàn bộ đều kể lại một lần, ngươi đã nghe hiểu?"

Nhìn Hoàng hậu thật sự sắp nổi giận, thì lúc này Ngụy Thiên Minh mới dám gật đầu nói: "Vâng, vâng! Cái gì mà nô tài biết thì đều sẽ nói."

Hơi chút suy nghĩ một chút, Ngụy Thiên Minh đã mở miệng nói ra: "Cẩn tổng quản ở trước mặt nô tài nói. Ở trong toàn bộ cái hậu cung này, cũng chỉ có lời nói của hắn mới là có trọng lượng nhất. Cho dù là Hoàng hậu người đi nữa thì cũng không thể so sánh cùng với hắn được. Hắn còn nói…còn nói…Hoàng Thượng mới là người không thể thay thế, chứ còn Hoàng Hậu thì ai cũng có thể lên làm. Có chăng chỉ là một câu nói của Hoàng thượng mà thôi, mà cũng không lâu nữa, thì cái vị trí kia cũng phải đổi chủ…"

· · · · · · · · ·

Vì không tìm được cái gì để nói nên Ngụy Thiên Minh đã tự mình biên ra nhiều sự tình như vậy. Hắn nói cho Hoàng hậu nghe cũng là để cho nàng có thể đối phó thật tốt với Cẩn công công.

Thực ra, Ngụy Thiên Minh đã sớm nghĩ kỹ, vì tên Cẩn công công và Hoàng Hậu này đều muốn đem hắn làm một quân cờ. Vậy thì liền dứt khoát làm cho mâu thuẫn giữa hai người tăng thêm, để cho bọn hắn càng nhanh làm ra hành động.

Chỉ hai hổ tranh đấu thì Ngụy Thiên Minh mới có thể ở giữa mà âm thầm phát triển thế lực của mình. Rốt cuộc, hắn sẽ cho mọi người biết hậu quả khi cầm hắn ra làm con cờ.

Nếu như thất bại, vậy thì hắn vẫn có thể rời khỏi hoàng cung, thế giới bên ngoài cũng là một vùng đất bao la.

. . . . .

Bất quá, lời nói của Ngụy Thiên Minh lại làm cho Hoàng hậu tưởng thật.

Nữ nhân đều là sinh vật chuyên gia về ghen tỵ và oán hận, Hoàng hậu cũng là như thế. Sau khi nàng nghe xong lời nói của Ngụy Thiên Minh, biểu hiện ở trên mặt đã trở thành hết sức khó coi.

Hoàng hậu liền vỗ lên một bên tay của phượng ỷ, rồi nổi giận đùng đùng mà đứng dậy.

Nàng nhìn Ngụy Thiên Minh, hai mắt trở sắc bén,lạnh lùng nói: "Thật đúng là một đám hoạn nội lộng thần, lại dám nói không biết ngượng như vậy ở sau lưng của bổn cung. Hắn thật sự coi cái hậu cung này là do mình hắn có thể chấp chưởng sao!"

Nhìn thấy Hoàng Hậu như vậy, Ngụy Thiên Minh liền biết nàng đã có chút tức giận. Cái này đã nói lên, kế hoạch của hắn vẫn có một ít thành công.

Chỉ là, Ngụy Thiên Minh vẫn có một chút lo lắng, nếu Cẩn công công biết sự kiện này, thì có làm khó dễ cho hắn hay không.

Nhưng đã trong tình huống như vậy rồi, Ngụy Thiên Minh cũng lười cân nhắc nhiều việc như thế. Hắn đang suy nghĩ biện pháp, để cho Cẩn công công nhanh chóng xuất thủ, như vậy mới có trò hay để xem.

Nghĩ tới những thứ này, khóe miệng của Ngụy Thiên Minh hơi nhếch, chỉ có người nào chú ý thật kỹ mới có thể nhìn ra trên mặt hắn có một tia cười lạnh.

Hoàng hậu sau khi tức giận một hồi cũng đã bắt đầu tự hỏi, làm thế nào để có thể đối phó Cẩn tổng quản.

Rốt cuộc thì trong cái trong hậu cung này, cũng là chiến trường của hai người bọn họ. Chỉ có một người ngã xuống thì một người khác mới có thể chính thức chấp chưởng hậu cung.

Hoàng hậu hơi suy nghĩ trong lòng một chút…thì cũng đã có cho mình một cái kế hoạch. Nàng vung tay lên, đối với mấy người thái giám và tiểu cung nữ ở bên cạnh nói ra: "Thu Cúc và Ngụy Thiên Minh lưu lại, còn lại đều lui ra!"

Nghe được Hoàng hậu phân phó, mấy tiểu cung nữ và thái giám kia đều tranh thủ hành lễ sau đó cung kính rút đi.

Bên trong cung điện này, vốn là có hai mươi mấy cái cung nữ và thái giám nhưng hiện tại đều rút đi. Cũng chỉ còn lại Ngụy Thiên Minh và một cung nữ trẻ tuổi khác.

Ngụy Thiên Minh tuy quỳ trên mặt đất, nhưng ánh mắt của hắn lại hướng về đám người đang rút đi kia. Hắn nhìn thấy một tên tiểu thái giám, ở thời điểm lui ra khỏi đại điện đã dùng ánh mắt băng lãnh và oán hận theo dõi hắn, cái này khiến cho trong lòng Ngụy Thiên Minh nổi lên sát ý.

Trên cơ bản Ngụy Thiên Minh đã đoán được, cái tên này rất có thể là tai mắt của Cẩn công công phái đến nơi này nằm vùng.

Rốt cuộc thì hậu cung này là nơi thường xuyên lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt Vô Gian Đạo hành động, khắp nơi đều có thể thấy được.

Sau đó, ở trong lòng Ngụy Thiên Minh làm ra quyết định, chờ hắn ra khỏi Khôn Ninh Cung, liền đi xử lý cái này tiểu thái giám này, miễn đến thời điểm lưu lại cho mình thêm phiền phức.

Rất nhanh, đám tiểu thái giám và cung nữ đều rời đi Khôn Ninh Cung.

Hoàng hậu nhìn Ngụy Thiên Minh một chút, rồi nói: "Ngụy Thiên Minh, bản cung tin tưởng những lời nói kia của ngươi, nên hiện tại bản cung cũng cho ngươi một cơ hội. Giúp ta thu thập chứng cứ để đẩy ngã tên Cẩn công công này xuống đài, nếu như ngươi có thể làm được. Thì bản cung sẽ để tên Cẩn công công đó chết không có chỗ chôn, rồi khi đó cái vị trí tổng quản hậu cung này cũng sẽ là của ngươi!"

Cái dạng lời nói dùng lợi ích để dụ hoặc người khác này Ngụy Thiên Minh đã từng nghe không có ít. Hắn cũng có thể đoán được, có lẽ Hoàng hậu đối rất nhiều người, đều nói ra câu nói này.

Trong lòng tuy không tin lời nói của Hoàng hậu, nhưng ngoài mặt Ngụy Thiên Minh vẫn phải giả bộ như rất hưng phấn cùng kích động.

Hắn lập tức cao hứng nói: "Xin Hoàng hậu nương nương cứ yên tâm đi, nô tài nhất định giúp người đạp đổ tê Cẩn công công kia. Nô tài hiểu rõ rằng theo Cẩn tổng quản là không có tiền đồ, chỉ có theo Hoàng hậu nương nương, thì mới có thể ở hậu cung này có tương lai tươi sáng hơn!"

Nghe được Ngụy Thiên Minh nói như vậy, thì trên mặt của Hoàng Hậu cũng hiện ra nụ cười..

Nàng mỉm cười, nói: "Ngụy Thiên Minh, ngươi là một tên thông minh, bản cung rất thưởng thức ngươi, về sau chắc chắn rất có tiền đồ!"

Nói xong, Hoàng Hậu đối với Thu Cúc đứng ở bên cạnh nói ra: "Thu Cúc, ngươi cầm một ngàn lượng ngân phiếu, còn có cực phẩm bánh quế đến, ta muốn đưa cho Ngụy công công…"

"Vâng!"

Người cung nữ gọi là Thu Cúc kia, ngay lập tức đi ra đằng sau Khôn Ninh Cung, lấy ra một bàn bánh quế và một ngàn lượng ngân phiếu, tất cả đều bưng đến trước mặt Ngụy Thiên Minh.

Nhìn đến những ban thưởng này thì tâm lý của Ngụy Thiên Minh cũng có chút tự đắc. Hắn cảm thấy mình thật đúng là người sinh ra để lăn lộn trong hậu cung, chỉ dăm câu ba lời đã có thể kiếm được một đống bạc lớn.

Mà lại những người bề trên này, thì ai ai cũng là kẻ có tiền, tùy ý ban thưởng một chút cũng đều là mấy ngàn vạn bạch ngân

Sau khi Ngụy Thiên Minh tiếp nhận những thứ ban thưởng này, lập tức làm ra biểu lộ rất cảm kích nói: "Đa tạ Hoàng hậu nương nương ban thưởng, nô tài nhất định tận tâm tận lực vì ngài mà làm việc! "

Hoàng hậu hài lòng gật đầu một cái, liền nói: "Ngụy Thiên Minh ngươi hãy cứ thay bản cung làm việc thật tốt, sau này ban thưởng tuyệt đối sẽ so với chỗ này nhiều gấp mười, gấp trăm lần!"

Sau khi nói xong, Hoàng hậu vung tay lên, hạ lệnh: "Được rồi, ngươi hãy lui ra đi, giúp bản cung tìm được tội trạng của hắn. Ta muốn trong một thời gian ngắn nhất để cho Cẩn công công rơi đài."

Bạn đang đọc Ngươi không phải là thái giám? sáng tác bởi tieudaovangioi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieudaovangioi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 18
Lượt đọc 412

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.